Đúng như phán đoán của Tử Hằng, sau khi bị dọa cho một trận, những ngày sau đó người trong phủ huyện ra vào liên tục. Đêm đến Ngọc Chương trùm áo đen kín mít, bí mật đi ra khỏi địa phận của phủ huyện. Lục Ly vẫn luôn theo giám sát hắn và phát hiện nơi hắn muốn đến chính là chợ đen. Danh Thần nhân lúc Ngọc Chương không có nhà thì đột nhập thư phòng và cả phòng ngủ lục tìm bằng chứng. Trong khi đó Tử Hằng đi dạo chơi khắp nơi trong huyện hỏi thăm trò chuyện với người dân, thu hút sự chú ý của đám người mà Ngọc Chương cử đi theo sát hắn.
Cứ như vậy qua ba ngày bọn họ đã thu được một số thông tin cơ bản. Chỗ lương thực cứu trợ đã bị Ngọc Chương đem bán đi phân nửa, còn lại để trong phủ một phần dùng phát chẩn cho dân, một phần dùng để nấu cháo làm "từ thiện".
Bạc cứu tế chỉ để lại dùng hơn một phần ba, còn lại đưa đến chợ đen. Nơi đó có một nhóm người được thuê gia công lại chỗ bạc kia, biến chúng từ bạc cứu tế có dấu ấn của triều đình thành bạc bình thường. Ngọc Chương không dám vận chuyển ra hết một lần mà cứ một tuần lại đem một phần bạc ra rồi đem số bạc đã được "rửa sạch" đưa về phủ. Danh Thần đã tìm thấy bên dưới gầm giường của Ngọc Chương một rương bạc nhỏ. Quan sát kỹ nó sẽ phát hiện ra đó là bạc mới được gia công lại một cách tinh vi.
"Ngọc Chương dám lộng hành như vậy chắc chắn phải có sự cho phép của tri phủ Tân Kỳ. Ăn cắp bạc và lương thực phát chẩn. Một chuyện kinh thiên động địa như thế y là tri phủ không thể không biết gì."
Tử Hằng viết viết một hồi rồi gấp tờ giấy lại đưa cho Danh Thần, ra lệnh:
"Gửi bức thư này cho Thẩm Minh Hiên. Sau đó ngươi cầm lệnh bài của ta đến tìm Mộ Văn bảo hắn đưa người đến đây. Nói rõ tình hình ở đây cho hắn biết."
"Vâng."
Danh Thần cúi đầu nhận thư rồi lập tức rời đi ngay. Tử Hằng thở nhẹ. Từ giờ cho đến lúc quân tiếp viện đến hắn nên án binh bất động một thời gian để tránh bứt dây động rừng. Bất giác hắn liếc qua Lục Ly đứng bên cạnh thấy y dường như rất bứt rứt, có vẻ như rất muốn nói gì đó. Con người Lục Ly trước giờ thẳng thắn, có gì nói nấy ít khi giữ trong lòng. Giờ lại có vẻ khó nói như vậy thì tám chín phần là liên quan đến Mộ Văn rồi.
"Có ý kiến gì thì cứ nói đi."
Lục Ly có vẻ đang bứt rứt khó chịu, vừa được chủ nhân cho phép liền nói:
"Chủ tử, thế tử gia tính tình ham chơi, ít khi tham gia chuyện triều chính. Ăn chặn tiền phát chẩn là một vụ án rất nghiêm trọng. Chủ tử để ngài ấy tham gia vào chuyện này có phải hơi mạo hiểm không?"
"Có hơi mạo hiểm thật nhưng cũng không thể để mặc nó cứ sa đà vào chơi dài như thế được. Tam thúc đã giao tên tiểu tử này cho ta, ta phải có trách nhiệm. Vụ này tuy nghiêm trọng nhưng không khó giải quyết. Cho nó tham gia để học hỏi."
"Vậy… chủ tử cẩn trọng một chút."
Tử Hằng day trán, không khỏi thở dài một hơi. Châu Mộ Văn là con trai cả của tam thúc hắn Châu Văn Sinh, Kỳ vương đất Tây Lĩnh. Sau khi hắn lên ngôi được năm năm thì tam thúc bảo Mộ Văn từ Tây Lĩnh đến kinh thành hỗ trợ hắn. Nhưng thằng nhóc này tính tình ham chơi, chẳng chịu nghiêm túc làm việc gì. Nó đến kinh thành việc chẳng giúp được còn thêm phiền phức cho hắn. Tử Hằng thẳng thừng đá thằng nhóc về lại Tây Lĩnh thì một tháng sau tam thúc vào cung, xách theo tên tiểu tử này giao cho hắn, nhờ hắn huấn luyện.
Tam thúc đã nhờ cậy, hắn không thể không nhận. Hắn hiểu sự lo lắng của thúc ấy. Mộ Văn là người thừa kế phong vị Kỳ vương. Cái tính tình ham chơi của nó nếu không sửa thì làm sao thúc ấy dám truyền lại phong vị cho nó. Thúc ấy không nói nổi nó nên mới ném cho hắn. Hắn cũng đã nói thẳng với thúc ấy nếu trong vòng năm năm hắn huấn luyện không được, hắn sẽ ném Mộ Văn về Tây Lĩnh và không cho nó đặt chân vào cung nửa bước. Tam thúc gật đầu đồng ý ngay tức khắc.
Nhận lời rồi hắn mới thấy hối hận. Mộ Văn không những ham chơi, lười biếng, thích gì làm nấy còn không tập trung. Nó chỉ chăm chỉ với những việc mà nó thấy hứng thú. Đã qua ba năm ở kinh thành mà hắn vẫn chẳng thấy tên này có mấy thay đổi. Nhiều lúc hắn rất muốn tống tên tiểu quỷ này về lại Tây Lĩnh trước thời hạn chứ quá mệt mỏi.
Hiện tại Mộ Văn đang ở gần đây nên hắn cũng là nhân tiện kêu tên đó tới. Tuy Mộ Văn nhiều khuyết điểm thật nhưng ưu điểm duy nhất của y là rất có thiên phú võ thuật và đó cũng là thứ mà tên đó thực sự chú tâm. Mộ Văn có thể lười quan tâm đến công việc triều chính nhưng nếu là kêu y đi đánh nhau thì hứng khởi lắm, mà đó lại là việc mà Tử Hằng ghét nhất. Nghĩ đến việc y sắp đến Tử Hằng không khỏi thở dài. Có lẽ sẽ có phiền phức nhưng còn hai năm nữa, hắn vẫn phải làm tròn trách nhiệm của một biểu ca và lời hứa với tam thúc. Hắn mệt mỏi.
Hắn muốn gặp Phi Diên.
Từ sau lần cãi nhau đêm hôm đó hắn chưa gặp lại hai cha con họ. Hồng Thanh cũng không hề liên hệ giao dịch gì với hắn đúng như những lời đã nói ngày đó. Kể từ hôm ấy tâm trạng hắn mỗi ngày đều không thoải mái. Bất cứ lúc nào rảnh rỗi hắn lại nhớ đến hai cha con họ. À không, nhớ đến Phi Diên mới đúng. Mỗi lần ở bên thằng bé hắn đều cảm thấy thật bình yên. Giờ hắn thực sự rất muốn gặp Phi Diên. Nhưng Hồng Thanh đã nói không muốn gặp hắn. Hắn lấy lí do gì đến tìm đây?
Từ lúc nào mà một hoàng đế như hắn lại đi lo lắng mấy cái chuyện vớ vẩn này vậy. Đất của hắn, hắn muốn gặp ai mà chẳng được. Không ai có quyền ngăn cản hắn. Vậy là Tử Hằng quyết định đứng dậy rời đi.
Buổi tối theo hắn biết hai cha con Hồng Thanh thường đi bán đèn lồng nên hắn ra chỗ bọn họ hay bán để tìm. Hắn thấy Phi Diên và mấy đứa nhóc đứng bán đèn lồng, bên cạnh còn có thêm một nữ nhân, nhìn cách ăn mặc có thể đoán được người này đã thành thân. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Hồng Thanh. Hắn không khỏi ngạc nhiên. Không phải bình thường Hồng Thanh đi đâu cũng đều đưa thằng nhỏ đi sao?
Nhìn thấy Tử Hằng, Phi Diên rất vui mừng. Thằng nhóc chạy tới ôm lấy cánh tay hắn, hồ hởi nói:
"Hằng thúc, mấy ngày rồi không gặp thúc. Con còn tưởng thúc không thích gặp con nữa."
"Sao lại không thích con được. Mấy ngày vừa rồi ta bận quá không đi được mà thôi. Rảnh là thúc tới tìm con luôn này. Hôm nay có bán được hàng không?"
"Bán được khá tốt ạ. Sau lần thúc mua hết lồng đèn, cha con đã bàn với Mai nương trang trí cho đèn thêm mấy hình vẽ dễ thương. Từ hôm đó đã có nhiều người mua đèn hơn. Cảm ơn thúc nhiều lắm."
"Ta có giúp được gì đâu."
"Có ạ. Cha con nói vì thúc bảo đèn quá xấu không ai thèm mua nên phải thay đổi."
Tử Hằng: "..."
Nói thẳng với con nít như vậy luôn hả? Tên này đúng là không kiêng dè gì cả.
"Vậy… ừm…" Tử Hằng nhìn ngó xung quanh, có vẻ khá lúng túng muốn hỏi nhưng không tiện hỏi.
"Thúc muốn tìm cha cháu à? Cha cháu đi kỹ viện rồi."
Tử Hằng kinh ngạc. Không chỉ ngạc nhiên còn rất giận dữ. Tên khốn đó bỏ con ở đây bán đèn lồng còn bản thân đi kỹ viện tìm thú vui à? Số tiền hai mươi lượng hắn đưa cho y có phải cũng bị y nướng vào kỹ viện luôn rồi không?
"Kỹ viện nào?"
"Hình như là Di Hồng Viện. A nhưng…"
Phi Diên chưa kịp nói xong câu Tử Hằng đã vội vàng bỏ đi. Cậu nhóc ngạc nhiên không hiểu tại sao thúc ấy lại giận dữ như vậy. Cha cậu chỉ là đi giao rượu ở kỹ viện thôi mà.
...***...
Sau khi giải quyết xong vụ làm đèn lồng, Hồng Thanh giao lại việc bán đèn cho Mai nương, còn hắn xin được một công việc ở cửa hàng rượu. Hắn bắt đầu làm công việc này từ hôm qua. Tối nay được giao đưa hai mươi vò rượu đến Di Hồng Viện.
Kể từ lúc chết ở kiếp trước cho đến giờ hắn còn chưa đến kỹ viện thêm lần nào. Hồi còn sống cũng đi mấy lần nhưng không có hứng thú. Cũng chính nhờ mấy lần đi kỹ viện hắn mới phát hiện hoá ra mình thích nam nhân. Bây giờ có cơ hội đi đến nơi đây sau nhiều năm không khỏi khiến hắn thấy hoài niệm.
Hồng Thanh trước giờ lúc nào cũng mặc áo vá, người thường lấm bẩn vì làm lụng cả ngày. Hôm nay biết rõ sẽ đi Di Hồng Viện nên hắn mặc đồ mới, có trải chuốt tươm tất một chút. Cho dù là đi giao rượu thì đến một nơi phong hoa tuyết nguyệt như thế này cũng không nên để dáng vẻ xấu xí quá.
Hồng Thanh sau khi xuyên không có dáng vẻ gần giống với kiếp trước của mình, có nghĩa là hắn khá đẹp. Nhưng trước giờ do hoàn cảnh nên ăn mặc vừa bẩn lại vừa giản đơn, không ai nhận ra được vẻ đẹp của hắn. Sau khi hắn sửa soạn trở nên xinh đẹp khác hẳn so với trước kia một trời một vực. Không ai nhận ra hắn chính là kẻ vẫn luôn nhặt rác mỗi sáng trên phố.
Các cô gái của Di Hồng Viện vừa nhìn thấy Hồng Thanh đã thi nhau xúm vào hỏi han với làm quen. Chẳng mấy chốc xung quanh Hồng Thanh đã có rất nhiều người vây quanh. Khung cảnh này khiến Hồng Thanh không khỏi nhớ đến kiếp trước của bản thân. Hắn khoác tay ôm eo cười đùa vui vẻ với các cô gái giống như trước kia, cảm thấy rất hạnh phúc. Trong túi không có tiền cũng chẳng sao. Dù gì cũng không ai biết. Hắn đùa với mấy cô ấy một chút rồi rời đi. Hắn chẳng làm gì mấy cô ấy, gương mặt hắn lại đẹp thế này sẽ chẳng ai nỡ đòi tiền của hắn.
"Ngươi đang làm gì ở đây vậy?"
Hồng Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn và bàng hoàng khi thấy Tử Hằng từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt. Gương mặt y đen sì nhìn là biết vô cùng giận dữ. Hồng Thanh tái mét, theo phản xạ vội lùi lại trốn sau lưng các cô gái.
"Phương Hồng Thanh, ngươi ra đây cho ta!"
* Đây gọi là tình ngay lý gian. Cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.
Cứ như vậy qua ba ngày bọn họ đã thu được một số thông tin cơ bản. Chỗ lương thực cứu trợ đã bị Ngọc Chương đem bán đi phân nửa, còn lại để trong phủ một phần dùng phát chẩn cho dân, một phần dùng để nấu cháo làm "từ thiện".
Bạc cứu tế chỉ để lại dùng hơn một phần ba, còn lại đưa đến chợ đen. Nơi đó có một nhóm người được thuê gia công lại chỗ bạc kia, biến chúng từ bạc cứu tế có dấu ấn của triều đình thành bạc bình thường. Ngọc Chương không dám vận chuyển ra hết một lần mà cứ một tuần lại đem một phần bạc ra rồi đem số bạc đã được "rửa sạch" đưa về phủ. Danh Thần đã tìm thấy bên dưới gầm giường của Ngọc Chương một rương bạc nhỏ. Quan sát kỹ nó sẽ phát hiện ra đó là bạc mới được gia công lại một cách tinh vi.
"Ngọc Chương dám lộng hành như vậy chắc chắn phải có sự cho phép của tri phủ Tân Kỳ. Ăn cắp bạc và lương thực phát chẩn. Một chuyện kinh thiên động địa như thế y là tri phủ không thể không biết gì."
Tử Hằng viết viết một hồi rồi gấp tờ giấy lại đưa cho Danh Thần, ra lệnh:
"Gửi bức thư này cho Thẩm Minh Hiên. Sau đó ngươi cầm lệnh bài của ta đến tìm Mộ Văn bảo hắn đưa người đến đây. Nói rõ tình hình ở đây cho hắn biết."
"Vâng."
Danh Thần cúi đầu nhận thư rồi lập tức rời đi ngay. Tử Hằng thở nhẹ. Từ giờ cho đến lúc quân tiếp viện đến hắn nên án binh bất động một thời gian để tránh bứt dây động rừng. Bất giác hắn liếc qua Lục Ly đứng bên cạnh thấy y dường như rất bứt rứt, có vẻ như rất muốn nói gì đó. Con người Lục Ly trước giờ thẳng thắn, có gì nói nấy ít khi giữ trong lòng. Giờ lại có vẻ khó nói như vậy thì tám chín phần là liên quan đến Mộ Văn rồi.
"Có ý kiến gì thì cứ nói đi."
Lục Ly có vẻ đang bứt rứt khó chịu, vừa được chủ nhân cho phép liền nói:
"Chủ tử, thế tử gia tính tình ham chơi, ít khi tham gia chuyện triều chính. Ăn chặn tiền phát chẩn là một vụ án rất nghiêm trọng. Chủ tử để ngài ấy tham gia vào chuyện này có phải hơi mạo hiểm không?"
"Có hơi mạo hiểm thật nhưng cũng không thể để mặc nó cứ sa đà vào chơi dài như thế được. Tam thúc đã giao tên tiểu tử này cho ta, ta phải có trách nhiệm. Vụ này tuy nghiêm trọng nhưng không khó giải quyết. Cho nó tham gia để học hỏi."
"Vậy… chủ tử cẩn trọng một chút."
Tử Hằng day trán, không khỏi thở dài một hơi. Châu Mộ Văn là con trai cả của tam thúc hắn Châu Văn Sinh, Kỳ vương đất Tây Lĩnh. Sau khi hắn lên ngôi được năm năm thì tam thúc bảo Mộ Văn từ Tây Lĩnh đến kinh thành hỗ trợ hắn. Nhưng thằng nhóc này tính tình ham chơi, chẳng chịu nghiêm túc làm việc gì. Nó đến kinh thành việc chẳng giúp được còn thêm phiền phức cho hắn. Tử Hằng thẳng thừng đá thằng nhóc về lại Tây Lĩnh thì một tháng sau tam thúc vào cung, xách theo tên tiểu tử này giao cho hắn, nhờ hắn huấn luyện.
Tam thúc đã nhờ cậy, hắn không thể không nhận. Hắn hiểu sự lo lắng của thúc ấy. Mộ Văn là người thừa kế phong vị Kỳ vương. Cái tính tình ham chơi của nó nếu không sửa thì làm sao thúc ấy dám truyền lại phong vị cho nó. Thúc ấy không nói nổi nó nên mới ném cho hắn. Hắn cũng đã nói thẳng với thúc ấy nếu trong vòng năm năm hắn huấn luyện không được, hắn sẽ ném Mộ Văn về Tây Lĩnh và không cho nó đặt chân vào cung nửa bước. Tam thúc gật đầu đồng ý ngay tức khắc.
Nhận lời rồi hắn mới thấy hối hận. Mộ Văn không những ham chơi, lười biếng, thích gì làm nấy còn không tập trung. Nó chỉ chăm chỉ với những việc mà nó thấy hứng thú. Đã qua ba năm ở kinh thành mà hắn vẫn chẳng thấy tên này có mấy thay đổi. Nhiều lúc hắn rất muốn tống tên tiểu quỷ này về lại Tây Lĩnh trước thời hạn chứ quá mệt mỏi.
Hiện tại Mộ Văn đang ở gần đây nên hắn cũng là nhân tiện kêu tên đó tới. Tuy Mộ Văn nhiều khuyết điểm thật nhưng ưu điểm duy nhất của y là rất có thiên phú võ thuật và đó cũng là thứ mà tên đó thực sự chú tâm. Mộ Văn có thể lười quan tâm đến công việc triều chính nhưng nếu là kêu y đi đánh nhau thì hứng khởi lắm, mà đó lại là việc mà Tử Hằng ghét nhất. Nghĩ đến việc y sắp đến Tử Hằng không khỏi thở dài. Có lẽ sẽ có phiền phức nhưng còn hai năm nữa, hắn vẫn phải làm tròn trách nhiệm của một biểu ca và lời hứa với tam thúc. Hắn mệt mỏi.
Hắn muốn gặp Phi Diên.
Từ sau lần cãi nhau đêm hôm đó hắn chưa gặp lại hai cha con họ. Hồng Thanh cũng không hề liên hệ giao dịch gì với hắn đúng như những lời đã nói ngày đó. Kể từ hôm ấy tâm trạng hắn mỗi ngày đều không thoải mái. Bất cứ lúc nào rảnh rỗi hắn lại nhớ đến hai cha con họ. À không, nhớ đến Phi Diên mới đúng. Mỗi lần ở bên thằng bé hắn đều cảm thấy thật bình yên. Giờ hắn thực sự rất muốn gặp Phi Diên. Nhưng Hồng Thanh đã nói không muốn gặp hắn. Hắn lấy lí do gì đến tìm đây?
Từ lúc nào mà một hoàng đế như hắn lại đi lo lắng mấy cái chuyện vớ vẩn này vậy. Đất của hắn, hắn muốn gặp ai mà chẳng được. Không ai có quyền ngăn cản hắn. Vậy là Tử Hằng quyết định đứng dậy rời đi.
Buổi tối theo hắn biết hai cha con Hồng Thanh thường đi bán đèn lồng nên hắn ra chỗ bọn họ hay bán để tìm. Hắn thấy Phi Diên và mấy đứa nhóc đứng bán đèn lồng, bên cạnh còn có thêm một nữ nhân, nhìn cách ăn mặc có thể đoán được người này đã thành thân. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Hồng Thanh. Hắn không khỏi ngạc nhiên. Không phải bình thường Hồng Thanh đi đâu cũng đều đưa thằng nhỏ đi sao?
Nhìn thấy Tử Hằng, Phi Diên rất vui mừng. Thằng nhóc chạy tới ôm lấy cánh tay hắn, hồ hởi nói:
"Hằng thúc, mấy ngày rồi không gặp thúc. Con còn tưởng thúc không thích gặp con nữa."
"Sao lại không thích con được. Mấy ngày vừa rồi ta bận quá không đi được mà thôi. Rảnh là thúc tới tìm con luôn này. Hôm nay có bán được hàng không?"
"Bán được khá tốt ạ. Sau lần thúc mua hết lồng đèn, cha con đã bàn với Mai nương trang trí cho đèn thêm mấy hình vẽ dễ thương. Từ hôm đó đã có nhiều người mua đèn hơn. Cảm ơn thúc nhiều lắm."
"Ta có giúp được gì đâu."
"Có ạ. Cha con nói vì thúc bảo đèn quá xấu không ai thèm mua nên phải thay đổi."
Tử Hằng: "..."
Nói thẳng với con nít như vậy luôn hả? Tên này đúng là không kiêng dè gì cả.
"Vậy… ừm…" Tử Hằng nhìn ngó xung quanh, có vẻ khá lúng túng muốn hỏi nhưng không tiện hỏi.
"Thúc muốn tìm cha cháu à? Cha cháu đi kỹ viện rồi."
Tử Hằng kinh ngạc. Không chỉ ngạc nhiên còn rất giận dữ. Tên khốn đó bỏ con ở đây bán đèn lồng còn bản thân đi kỹ viện tìm thú vui à? Số tiền hai mươi lượng hắn đưa cho y có phải cũng bị y nướng vào kỹ viện luôn rồi không?
"Kỹ viện nào?"
"Hình như là Di Hồng Viện. A nhưng…"
Phi Diên chưa kịp nói xong câu Tử Hằng đã vội vàng bỏ đi. Cậu nhóc ngạc nhiên không hiểu tại sao thúc ấy lại giận dữ như vậy. Cha cậu chỉ là đi giao rượu ở kỹ viện thôi mà.
...***...
Sau khi giải quyết xong vụ làm đèn lồng, Hồng Thanh giao lại việc bán đèn cho Mai nương, còn hắn xin được một công việc ở cửa hàng rượu. Hắn bắt đầu làm công việc này từ hôm qua. Tối nay được giao đưa hai mươi vò rượu đến Di Hồng Viện.
Kể từ lúc chết ở kiếp trước cho đến giờ hắn còn chưa đến kỹ viện thêm lần nào. Hồi còn sống cũng đi mấy lần nhưng không có hứng thú. Cũng chính nhờ mấy lần đi kỹ viện hắn mới phát hiện hoá ra mình thích nam nhân. Bây giờ có cơ hội đi đến nơi đây sau nhiều năm không khỏi khiến hắn thấy hoài niệm.
Hồng Thanh trước giờ lúc nào cũng mặc áo vá, người thường lấm bẩn vì làm lụng cả ngày. Hôm nay biết rõ sẽ đi Di Hồng Viện nên hắn mặc đồ mới, có trải chuốt tươm tất một chút. Cho dù là đi giao rượu thì đến một nơi phong hoa tuyết nguyệt như thế này cũng không nên để dáng vẻ xấu xí quá.
Hồng Thanh sau khi xuyên không có dáng vẻ gần giống với kiếp trước của mình, có nghĩa là hắn khá đẹp. Nhưng trước giờ do hoàn cảnh nên ăn mặc vừa bẩn lại vừa giản đơn, không ai nhận ra được vẻ đẹp của hắn. Sau khi hắn sửa soạn trở nên xinh đẹp khác hẳn so với trước kia một trời một vực. Không ai nhận ra hắn chính là kẻ vẫn luôn nhặt rác mỗi sáng trên phố.
Các cô gái của Di Hồng Viện vừa nhìn thấy Hồng Thanh đã thi nhau xúm vào hỏi han với làm quen. Chẳng mấy chốc xung quanh Hồng Thanh đã có rất nhiều người vây quanh. Khung cảnh này khiến Hồng Thanh không khỏi nhớ đến kiếp trước của bản thân. Hắn khoác tay ôm eo cười đùa vui vẻ với các cô gái giống như trước kia, cảm thấy rất hạnh phúc. Trong túi không có tiền cũng chẳng sao. Dù gì cũng không ai biết. Hắn đùa với mấy cô ấy một chút rồi rời đi. Hắn chẳng làm gì mấy cô ấy, gương mặt hắn lại đẹp thế này sẽ chẳng ai nỡ đòi tiền của hắn.
"Ngươi đang làm gì ở đây vậy?"
Hồng Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn và bàng hoàng khi thấy Tử Hằng từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt. Gương mặt y đen sì nhìn là biết vô cùng giận dữ. Hồng Thanh tái mét, theo phản xạ vội lùi lại trốn sau lưng các cô gái.
"Phương Hồng Thanh, ngươi ra đây cho ta!"
* Đây gọi là tình ngay lý gian. Cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.