• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Thanh trở về nhà tức giận cầm đồ đạc muốn ném nhưng lại tiếc tiền. Tìm mãi không được thứ gì phù hợp, hắn ra ngoài cầm cái cuốc, cuốc liên tục xuống đất. Bao nhiêu sự tức giận xả hết vào từng cái quốc đó. Một lúc sau mặt đất đã bị hắn xới cho tơi tả. Mai nương cùng mấy đứa trẻ đi bán đèn lồng trở về nhìn thấy cảnh này không khỏi hết hồn.

"Cha sao thế? Lại cãi nhau với Hằng thúc thúc à?"

Hồng Thanh nhíu mày nhìn con mình.

"Con gọi Hằng thúc thúc thuận miệng quá nhỉ? Con thích hắn?"

"Thích chứ. Thúc ấy rất tốt với con."

Hồng Thanh càng nghĩ càng phát cáu. Tên đó tốt với con là bởi vì muốn một ngày nào đó đem con rời khỏi ta.

"Tên đó giả tạo lắm. Từ giờ con tránh xa hắn ra."

"Giả tạo là gì cơ?" Phi Diên nghiêng đầu không hiểu.

"Tức là hắn lừa con đó. Hắn không tốt như những gì hắn thể hiện đâu."

Phi Diên chớp chớp mắt nhìn cha mình một hồi rồi đột ngột hỏi:

"Cha, cha lại cãi nhau với thúc ấy à?"

"Cái gì cơ?"

"Bình thường không phải là cha toàn lừa tiền thúc ấy sao? Tự dưng giờ lại bảo thúc ấy lừa con, không cho con gặp thúc ấy nữa. Vậy thì chắc là lại cãi nhau rồi."

Hồng Thanh ôm đầu. Cái thằng nhóc này có đúng là mới năm tuổi không vậy? Khôn như rận ấy.

"Ừ. Cãi nhau rồi nhưng lần này không phải tranh cãi bình thường. Ta và hắn đường ai nấy đi. Hắn sẽ không đến tìm chúng ta nữa đâu."

"Tại sao? Cha từng nói phải lừa sạch tiền thúc ấy thì mới dừng kia mà. Hằng thúc hết tiền rồi à?"

Hồng Thanh: "..." Mình đã dạy con mình cái gì vậy?

Mai nương đứng bên ngoài nghe nãy giờ không nhịn nổi bật cười nói:

"A Thanh, đệ phải xem lại cách nói chuyện bình thường của mình với Diên nhi rồi đấy. Thằng bé khôn lắm. Học rất nhanh."

"Chắc phải vậy rồi. Thiệt tình…" Hồng Thanh lẩm bẩm. Hắn bắt đầu cảm thấy nếu mình không kìm lại kiểu nói chuyện tùy hứng của bản thân sẽ có ngày hắn bị chính lời nói của thằng bé chỉnh lại.

"Cha không lừa tiền hắn nữa. Lấy mấy chục lượng bạc của người ta vậy là đủ rồi. Từ giờ con đừng tìm gặp Châu Tử Hằng nữa. Biết không?"

"Con biết rồi. Cha cãi nhau với thúc ấy, sợ thúc ấy quay lại đòi tiền nên mới không cho con gặp nữa chứ gì?"

"... Cứ cho là như vậy đi." Hắn cũng lười giải thích lắm rồi.

"Thế thì con không biết đâu. Trước giờ toàn là Hằng thúc tự mình tìm tới. Con có biết thúc ấy ở đâu mà gặp được."

Hồng Thanh bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.

"Thế thì khi nào hắn tìm tới con đừng gặp. Tránh đi là được."

"... Vâng." Phi Diên xụ mặt gật đầu.

"Ta mệt rồi. Hôm nay ngủ sớm. Diên nhi, thay đồ rồi đi ngủ đi."

Hồng Thanh cảm thấy hốI hận vì đã để cho con trai tiếp xúc nhiều với Tử Hằng. Nhìn gương mặt buồn bã của thằng bé là biết nó không nỡ xa tên hung thần đó rồi. Hắn nhất định phải ngăn chặn không cho Châu Tử Hằng tiếp cận con trai mình nữa. Nếu không sẽ có ngày con mình bị tên khốn đó đưa đi mà mình không hay biết.

...***...

Sáng sớm hôm sau, Hồng Thanh vẫn dậy đi nhặt rác như thường lệ. Phi Diên cũng dậy sớm phụ giúp. Cả buổi sáng Tử Hằng không xuất hiện nhưng ngược lại Hồng Thanh lại thấy Danh Thần tới tìm. Hắn giận dữ mắng y:

"Ta đã nói Châu Tử Hằng không được tới làm phiền cha con ta. Rốt cuộc hắn lại kêu ngươi tới. Tưởng như vậy là qua mặt được ta hả?"

"Không phải. Hiểu lầm rồi. Là ta tự tới thôi. Chủ tử không hề biết."



Hồng Thanh có vẻ không tin lắm. "Ngươi tới làm gì?"

"Ta vừa về tới nơi đã thấy chủ tử mặt nặng mày nhẹ, giận cá chém thớt. Hỏi ra mới biết là hôm qua chủ tử ra ngoài rồi trở về thì trông như vậy. Hôm nay đến gặp ngươi chỉ muốn hỏi thử ngươi có biết gì không thì thấy ngươi tự nhiên nổi cáu với ta. Hoá ra hai người cãi nhau à?"

"Đúng. Cãi nhau. Ta cũng đã nói với hắn từ nay đừng can thiệp vào chuyện của gia đình ta. Cho nên ngươi sau này cũng đừng đến tìm ta nữa."

Danh Thần hơi sững người. Xem ra có vẻ hai người cãi nhau lớn rồi. Hồng Thanh còn giận đến mức không muốn gặp nữa kìa mà. Nhưng mà giờ hắn không muốn về chút nào. Chủ tử đang không vui, giờ mà về dễ bị ăn mắng lắm. Đang suy nghĩ xem mình nên làm gì thì Danh Thần cảm thấy áo của mình dường như đang bị ai đó giật giật. Hắn ngạc nhiên nhìn xuống thì thấy Phi Diên đang kéo áo của hắn. Thằng bé ngoắc tay ra hiệu hắn cúi xuống. Danh Thần tò tò ngồi xuống. Phi Diên ghé tai lại gần thì thầm:

"Danh Thần ca ca, cha đệ chẳng giận ai lâu được đâu. Huynh đừng lo. Nhưng mà Hằng thúc đang giận lắm sao? Có phải không muốn gặp đệ nữa không?"

Danh Thần mỉm cười xoa đầu thằng nhóc, dịu dàng nói:

"Hằng thúc của đệ là giận cha của đệ, làm sao ghét đệ được. Thúc ấy còn bảo ta đưa quà cho đệ này."

Danh Thần lấy từ trong người ra một con rối gỗ tí hon đưa cho cậu nhóc. Phi Diên vô cùng thích thú với món quà đó. Nhưng mà nó vẫn lo lắng hỏi:

"Cha đệ không cho đệ gặp thúc ấy. Nếu đệ nhận quà của thúc ấy liệu có bị cha đệ mắng không?"

Danh Thần suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Thế thì đệ cứ nói với cha là huynh tặng cho đệ là được rồi."

"Đúng rồi. Đệ nói thế thì sẽ không bị mắng rồi. Nhưng mà…" thằng nhóc nở nụ cười tinh nghịch hỏi: "Huynh không tặng quà gì cho đệ sao?"

Danh Thần phì cười lắc đầu. Thực ra con rối gỗ đó vốn là quà của hắn. Chủ tử dĩ nhiên là có quà cho Phi Diên và chắc rằng sẽ tặng cậu bé vào một lúc khác. Lúc nãy là vì muốn an ủi Phi Diên nên hắn mới nói dối. Bây giờ rút lại không được rồi.

"Ta đi vội quá nên quên mang rồi. Hay để ta đưa đệ đi ăn nhé. Đệ muốn ăn gì ta mua cho đệ."

"Thật sao? Đệ muốn ăn Kim ngọc mãn đường. Dạo này đệ nghe người ta nói nhiều về món này lắm. Đệ muốn ăn thử."

"Được."

"Cảm ơn ca...A!"

Phi Diên còn chưa kịp reo vui thì cổ áo đã bị cha cậu nhóc xách lên ném qua một bên. Hồng Thanh mắng:

"Con nít mới tí tuổi mà biết đua đòi ăn theo quá nhỉ. Con muốn ăn thì bảo cha đưa đi, sao lại làm phiền Danh Thần?"

"Không phiền gì đâu. Dù sao hiện tại ta cũng đang rảnh. Để ta giúp ngươi trông Diên Diên."

Hồng Thanh quay ngoắt qua lườm Danh Thần khiến y giật mình.

"Ta không muốn dính dáng gì đến chủ tớ các ngươi. Ai biết được ngươi có đem con ta đi gặp chủ nhân của ngươi hay không. Ngươi đi đi."

"Chủ tử sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Nếu chủ tử muốn gặp Diên Diên thật ngươi có thể cản được chắc."

Hồng Thanh ngẩn người. Cảm thấy Danh Thần nói rất có lý.

"Mấy ngày sắp tới sẽ khá căng thẳng. Ta có lẽ sẽ không tới được nên ta muốn tranh thủ đến thăm Diên Diên một chút (tiện thể né cái lò đang phát hoả kia). Ngươi cứ làm việc đi, yên tâm giao Diên Diên cho ta. Ta bảo đảm thằng bé sẽ không mất một cọng tóc."

Hồng Thanh vẫn không tin tưởng.

"Ngươi giận chủ tử cũng đừng có giận cá chém thớt lên ta chứ."

Hồng Thanh hơi sững lại. Hắn cũng biết Danh Thần là người tốt. Từ lần đầu gặp mặt hắn đã biết rồi. Ngoài trừ Tử Hằng ra thì mấy ngày này Danh Thần thường xuyên đến thăm và tặng quà cho hai cha con hắn. Với Tử Hằng hắn có thể không cần liêm sỉ mà lừa tiền y, nhưng riêng với Danh Thần thì không. Hắn thường lúng túng không biết phải cư xử sao với người này.

"Ngươi cũng luôn đối với con trai ta rất tốt. Không phải cũng có ý gì với thằng bé đấy chứ?"

"Đừng nói mấy lời buồn cười như vậy. Ta cũng đối tốt với cả ngươi mà. Sao hả? Vẫn không tin ta?"

"Được rồi. Ngươi trông nó giúp ta một lúc. Một canh giờ nữa phiền ngươi đưa thằng bé về cho ta."

"Yên tâm."

...***...

Danh Thần cõng Phi Diên ra phố, đưa thằng bé đến một quán ăn bán món Kim ngọc mãn đường nổi tiếng. Phi Diên ăn đến no căng. Sau đó Danh Thần còn mua mấy phần nữa cho Hồng Thanh và mấy người ở cùng nhà với y.



"Đệ có biết cha đệ và Hằng thúc cãi nhau vì chuyện gì không?"

"Đệ không biết. Lúc hai người họ cãi nhau, đệ không có ở đó."

"Nếu không biết lý do hai người cãi nhau thì làm sao có thể giúp họ làm hoà được đây."

Phi Diên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Có lẽ là cãi nhau ở Di Hồng Viện cũng nên."

Danh Thần nghe mà giật mình.

"Sao lại Di Hồng Viện? Chuyện là thế nào đệ nói rõ xem."

"Hôm qua Hằng thúc tới tìm cha đệ. Đệ nói ông ấy đang ở Di Hồng Viện. Thế mà Hằng thúc giận dữ bỏ đi."

"Cái gì? Hồng Thanh đi kỹ viện? Không phải chứ?"

"Đúng vậy. Hôm qua ông ấy đi giao rượu ở kỹ viện mà."

Danh Thần ngẩn người cảm thấy khó hiểu. Nếu chỉ là giao rượu thôi thì có gì phải tức giận. Hắn ngẫm nghĩ một hồi liền hỏi lại:

"Hôm qua đệ có nói với Hằng thúc của đệ là cha đệ đi giao rượu không?"

"Đệ quên không nói."

Danh Thần thở dài ôm đầu. Hắn biết ngay là hiểu nhầm mà.

"Ca ca sao thế? Có phải đệ đã gây chuyện gì không?"

Danh Thần mỉm cười xoa đầu cậu nhóc: "Không có. Không vấn đề gì cả. Chỉ là lần sau nếu nói về một chuyện gì đó thì đệ nên nói rõ ra nha."

"... Tuy không hiểu lắm nhưng đệ biết rồi."

"Ừm. Đệ giỏi lắm. Ăn xong thì chúng ta về nhé. Món Kim ngọc mãn đường này nên ăn nóng thì ngon hơn. Sau đó đệ muốn đi đâu ta lại đưa đệ đi."

Phi Diên chớp chớp mắt nhìn Danh Thần một chút rồi đột ngột hỏi:

"Danh Thần ca ca, huynh không định đưa cái bọc tên lưng huynh kia cho cha đệ sao?"

Hắn nghe mà giật mình.

"Làm sao đệ biết?"

"Lúc huynh đến tìm cha huynh rõ ràng đã định đưa cái bọc đó cho cha đệ rồi, nhưng vì cha đệ mắng huynh nên huynh lại cất đi. Huynh không định đưa nữa à?"

Danh Thần hơi đỏ mặt. Không ngờ chuyện xấu hổ này lại bị Phi Diên nhìn thấy.

"Không phải. Vì ta thấy cha đệ đang giận nên không tiện đưa luôn lúc đó. Hay lát nữa về đệ đưa giúp ta được không?"

"Không được. Quà của huynh thì huynh phải tự đưa chứ."

"À… Ta biết rồi."

"Huynh thích cha đệ à?"

Danh Thần ngẩn người một chốc, vội nói:

"Không phải. Ta…"

"Huynh nói dối. Nếu huynh không thích cha đệ sao lại tặng quà cho ông ấy chứ. Nhưng mà cha đệ sẽ không thích huynh đâu. Cha đệ thích người vừa giàu vừa đẹp trai kia. Huynh không đủ đẹp."

* Hồng Thanh: Con phải giữ chút mặt mũi cho cha con chứ.

Diên Diên: Cha có cái thứ đó sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK