Tử Hằng đến Phụng Nghi cung đã là nửa đêm. Lúc này Hồng Thanh đang nằm nghiêng người mà ngủ say. Lông mày nhíu lại hình như ngủ không thoải mái lắm. Tử Hằng nghe Khúc Viễn nói phần dưới của Hồng Thanh bị thương tổn khiến y không thể nằm ngửa hay ngồi dậy. Tử Hằng cảm thấy rất ấy náy. Lẽ ra đêm đó hắn không nên ra tay nặng như vậy. Hồng Thanh lúc này có lẽ đang rất hận hắn, không muốn gặp hắn. Cho nên hắn mới không dám đối mặt với Hồng Thanh, lén lút qua phòng lúc nửa đêm như thế này.
Tử Hằng chạm tay lên gương mặt Hồng Thanh, cảm thấy y ngủ rất say, có lẽ sẽ không dễ bị đánh thức. Hắn liền cởi áo khoác, nhẹ nhàng leo lên giường ôm lấy Hồng Thanh mà ngủ. Mấy hôm nay không có đêm nào hắn ngủ ngon. Không có Hồng Thanh bên cạnh hắn không ngủ được. Tử Hằng vừa nhắm mắt thì đi vào giấc ngủ rất nhanh.
Tử Hằng vừa ngủ say thì Hồng Thanh mở mắt. Bắt đầu từ lúc Tử Hằng ôm lấy hắn thì hắn đã tỉnh rồi. Hơi thở quen thuộc của y phả vào tai nhồn nhột. Cảm giác như bọn họ lại quay về quãng thời gian hạnh phúc lúc trước, giống như chưa hề xảy chuyện gì. Nhưng Hồng Thanh biết rõ hiện tại đã không cách nào có thể quay lại như trước kia nữa. Cách nghĩ của bọn họ quá khác nhau. Nếu như Tử Hằng cố chấp không chịu thay đổi thì e rằng bọn họ cũng vĩnh viễn cũng không thể quay lại được.
Hắn sẽ rời khỏi đây. Những giây phút thế này cũng chẳng được mấy lần nữa. Hồng Thanh nhắm mắt ngủ tiếp, làm như mình không hề hay biết gì. Hắn cũng muốn hưởng thụ thật tốt khoảnh khắc này.
...***...
Kế hoạch giúp Hồng Thanh bỏ trốn ban đầu chỉ có Lam Hiên, Khúc Viễn, Danh Thần và Tần Mạc biết. Ngay cả Thẩm Minh Hiên cũng bị giấu nhẹm đi. Nhưng sống với nhau đã gần hai chục năm, Minh Hiên quá rõ tính cách của phu nhân nhà mình. Hắn không biết kế hoạch nhưng hắn có thể đoán được ý định của Lam Hiên. Hắn chỉ cần hỏi vài câu Lam Hiên đã không cách nào có thể giấu được.
“Các ngươi thật là… Chuyện quan trọng như vậy cũng không thèm bàn qua với ta. Các ngươi tưởng chỉ có vài người các ngươi có thể đem Hồng phi trốn ra được à?”
“Ta sợ huynh sẽ phản đối nên mới không dám nói. Thanh Thanh đã khổ quá rồi. Ta không nhẫn tâm để hắn chịu khổ thêm nữa.”
“Ai bảo là ta sẽ phản đối?”
“Hả?” Lam Hiên kinh ngạc.
“Thằng nhóc Tử Hằng đó vẫn còn chưa trưởng thành. Nó rất hay cãi bướng ta. Ta đã muốn trị nó lâu rồi. Giờ ta giúp thê tử của nó bỏ trốn chắc nó phải tức lắm.”
“A Hiên, nói chuyện cho đàng hoàng đi.”
“Được rồi.” Minh Hiên bật cười. Hắn chỉ muốn đùa một chút. “Ta cũng cảm thấy Tử Hằng xử sự như vậy là không đúng. Nếu cứ để tiếp tục như vậy sợ rằng quan hệ của cả hai đứa nó sẽ chỉ càng tệ hơn. Hơn nữa…” hắn cảm thấy thái hậu hình như đang thực hiện một kế hoạch nào đó. Hắn muốn nhân cơ hội này điều tra xem sao.
“Huynh nói hơn nữa gì cơ?”
“Ta định viết thư kể tình hình hiện tại cho Châu Văn Phương và mời y trở về.”
Lam Hiên nở nụ cười vui mừng. Nếu tiên hoàng có thể trở về cung thì tốt quá rồi.
“Kế hoạch định khi nào thì tiến hành?”
“Ba ngày nữa là tiệc sinh thần của Hoà phi. Tiệc sinh thần năm nay do đích thân thái hậu chủ trì nên khá lớn. Khách mời cũng vô cùng đông đảo. Bọn ta định nhân lúc đó đưa Hồng Thanh rời đi.”
Thái hậu đứng ra tổ chức sinh thần cho Hoà phi. Không cần nói ai cũng đoán được thái hậu đang cố ý gán ghép Hoà phi cho hoàng thượng. Hoàng thượng hiện tại đang cãi nhau với Hồng phi, vị nam phi mà hoàng thượng vô cùng cưng chiều. Đây là cơ hội tốt để Hoà phi tấn công, chưa nói đến phía sau còn có sự hậu thuẫn của thái hậu.
Mục đích rõ ràng như vậy, những người khác còn nhìn ra được chẳng lẽ Tử Hằng lại nhìn không ra. Hắn dĩ nhiên không ủng hộ, cũng không thích việc mẫu hậu đang làm nhưng lại không phản đối hay nói năng gì, để mặc cho hai người đó muốn làm gì thì làm. Ngày diễn ra tiệc sinh thần của Hoà phi hắn còn bắt Hồng Thanh đến dự. Mục đích chỉ là muốn trêu tức Hồng Thanh, chọc cho y ghen.
Việc Hồng Thanh bị bắt đi tham dự tiệc sinh thần nằm ngoài dự đoán của nhóm người Lam Hiên. Theo kế hoạch của họ, Thẩm Minh Hiên cầm chân hoàng thượng tại bữa tiệc, Danh Thần canh chừng vòng ngoài để đảm bảo sẽ không ai đến Phụng Nghi cung trong thời gian đó. Khúc Viễn giúp Hồng Thanh dịch dung rồi đưa ra khỏi cung giao cho Lam Hiên. Cuối cùng là Tần Mạc đứng đón sẵn Hồng Thanh bên ngoài cổng thành và đưa y đi thật xa. Nhưng hiện tại Hồng Thanh lại bị hoàng thượng đến tận Phụng Nghi cung đón đi dự tiệc khiến kế hoạch của họ bị đảo lộn.
Hồng Thanh ban đầu không hiểu mục đích của Tử Hằng khi đưa hắn đến bữa tiệc vớ vẩn này. Nhưng sau khi đến rồi cuối cùng hắn cũng hiểu. Tử Hằng để hắn ngồi ở chỗ đối diện, còn y thì ngồi cạnh Uyển Dư. Cả bữa tiệc, Uyển Dư rất chăm sóc cho Tử Hằng, thường xuyên gắp thức ăn, bóc vỏ tôm, còn tự tay đút thức ăn vào miệng y. Tử Hằng không hề từ chối còn tỏ ra rất tận hưởng việc được cô ta chăm sóc.
Hồng Thanh làm lơ như không thèm để ý nhưng bàn tay hắn đang đặt dưới mặt bàn đã siết chặt đến muốn bật máu. Hắn biết Tử Hằng làm vậy là muốn chọc tức mình. Hắn tự nhủ thủ đoạn trẻ con đó hắn không thèm chấp, nhưng bản thân vẫn kìm nổi mà thấy tức giận. Nam nhân của hắn ai khiến cô ta chăm sóc chứ. Bình thường hắn cũng không có chăm sóc y như thế (bởi toàn là y chăm sóc cho hắn), giờ được người đẹp đưa thức ăn đến tận miệng nhìn mặt y phởn đến phát ghét. Hồng Thanh rất muốn bỏ ra ngoài.
“Nương nương.”
Hồng Thanh giật mình khi nhận ra giọng của Liên Nhi. Cô ấy đang đứng ngay sau lưng hắn. Quan sát thấy Tử Hằng ở phía trước vẫn không hay biết gì, Hồng Thanh làm ra bộ dáng bình thường như thể không có chuyện gì xảy ra mà nhỏ tiếng nói chuyện với Liên Nhi:
“Tại sao ngươi lại đến đây?”
“Tiểu nữ nghe nói nương nương muốn bỏ trốn khỏi hoàng cung. Nương nương chắc chắn đấy chứ?”
“Đúng là như thế nhưng hiện tại kế hoạch có chút thay đổi. Làm sao ngươi biết chuyện này?”
“Thái tử Thiên Tân đã cho người tìm tiểu nữ. Tiểu nữ đã gây ra rắc rối cho nương nương nên tiểu nữ cũng có một phần trách nhiệm. Tiểu nữ sẽ giúp nương nương. Chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây thôi.”
Liên Nhi vừa dứt lời liền lấy từ trong ống tay áo một viên đá nhỏ rồi bắn nó xuống dưới chân của một cung nữ đang bưng rượu. Cung nữ đạp phải viên đá kia liền bị vấp ngã, làm rơi bình rượu xuống bàn Hồng Thanh khiến rượu đổ vào y phục của hắn. Cung nữ kia hoảng sợ đến phát khóc dập đầu cầu xin tha thứ.
“Không sao. Ta không trách ngươi. Lần sau cẩn thận chút là được.”
Tử Hằng giận dữ quát:
“Có mỗi bưng rượu cũng làm không xong. Người đâu, lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng!”
“Dừng lại!” Hồng Thanh đứng bật dậy nói: “Chỉ là đổ một bình rượu mà thôi, sao bệ hạ phải phạt nặng như thế?”
Tử Hằng chợt nhớ ra Hồng Thanh vẫn luôn rất bảo vệ cho cung nữ và thái giám trong cung, cho dù người đó không phải là thuộc hạ của y. Hắn nhìn gương mặt tức giận của Hồng Thanh rồi lại nhìn cung nữ vẫn đang sợ sệt quỳ dưới đất, chợt nảy ra một ý tưởng.
“Hồng phi vẫn luôn nổi tiếng là người bao dung với hạ nhân. Nếu ngươi muốn xin tha cho cung nữ này vậy thì thay cô ta chịu tội đi.”
Hồng Thanh sững người. Tử Hằng muốn dùng hình với hắn?
“Không cần ngươi chịu năm mươi trượng. Chỉ cần ngươi múa cho trẫm xem một bài là được rồi.”
“Bệ hạ muốn… ta múa ngay tại đây?”
“Đúng vậy. Có gì không được sao?”
Trước kia chính Tử Hằng nói chỉ muốn hắn múa trước mặt y, không muốn để ai nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc múa nữa. Vậy mà bây giờ…
“Hồng phi có thể múa được sao? Không ngờ đó. Thần thiếp cũng muốn xem. Thanh đệ, đệ múa cho mọi người xem với.”
Tử Hằng lườm mắt nhìn qua, Uyển Dư liền ngậm miệng. Cô không hiểu hoàng thượng giận cái gì.
“Múa đi! Nhưng không được múa cái bài lúc trước ngươi múa cho trẫm xem.”
Hồng Thanh lườm hắn. Muốn làm bẽ mặt hắn à?
Liên Nhi nháy mắt ra hiệu cho Hồng Thanh. Hồng Thanh hiểu ý quay lại nói với Tử Hằng:
“Nếu bệ hạ đã muốn xem vậy thần thiếp đành tuân mệnh. Chỉ mong bệ hạ và thái hậu cùng mọi người đừng chê cười.”
Tử Hằng nhíu mày tức giận. Hắn cứ nghĩ Hồng Thanh phải từ chối chứ.
“Y phục của thần thiếp bị bẩn rồi. Thần thiếp xin phép trở về thay y phục.”
Hồng Thanh thi lễ xong liền quay đầu rời đi. Tử Hằng liền gọi giật lại.
“Không cần quay về cho xa xôi. Trong cung của trẫm có y phục hợp với ngươi. Ngươi qua đó bảo Tiểu Tịnh đưa cho.”
“Vâng.”
Hồng Thanh đi rồi, Tử Hằng bực bội nốc hết cả bình rượu. Thanh nhi của hắn múa thì chỉ có thể để hắn nhìn, ai cũng không được phép nhìn y. Y muốn múa nhưng hắn không cho phép. Hắn sẽ đem nhốt y lại. Đợi sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn phải dạy dỗ y cho đàng hoàng.
Uyển Dư nhìn thấy hoàng thượng liên tục nốc rượu, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Đợi khi hoàng thượng say rồi cô có thể đưa người trở về phòng mình. Đêm xuân đi qua, gạo đã nấu thành cơm, hoàng thượng sẽ không thể bỏ lơ cô được nữa.
Tử Hằng chạm tay lên gương mặt Hồng Thanh, cảm thấy y ngủ rất say, có lẽ sẽ không dễ bị đánh thức. Hắn liền cởi áo khoác, nhẹ nhàng leo lên giường ôm lấy Hồng Thanh mà ngủ. Mấy hôm nay không có đêm nào hắn ngủ ngon. Không có Hồng Thanh bên cạnh hắn không ngủ được. Tử Hằng vừa nhắm mắt thì đi vào giấc ngủ rất nhanh.
Tử Hằng vừa ngủ say thì Hồng Thanh mở mắt. Bắt đầu từ lúc Tử Hằng ôm lấy hắn thì hắn đã tỉnh rồi. Hơi thở quen thuộc của y phả vào tai nhồn nhột. Cảm giác như bọn họ lại quay về quãng thời gian hạnh phúc lúc trước, giống như chưa hề xảy chuyện gì. Nhưng Hồng Thanh biết rõ hiện tại đã không cách nào có thể quay lại như trước kia nữa. Cách nghĩ của bọn họ quá khác nhau. Nếu như Tử Hằng cố chấp không chịu thay đổi thì e rằng bọn họ cũng vĩnh viễn cũng không thể quay lại được.
Hắn sẽ rời khỏi đây. Những giây phút thế này cũng chẳng được mấy lần nữa. Hồng Thanh nhắm mắt ngủ tiếp, làm như mình không hề hay biết gì. Hắn cũng muốn hưởng thụ thật tốt khoảnh khắc này.
...***...
Kế hoạch giúp Hồng Thanh bỏ trốn ban đầu chỉ có Lam Hiên, Khúc Viễn, Danh Thần và Tần Mạc biết. Ngay cả Thẩm Minh Hiên cũng bị giấu nhẹm đi. Nhưng sống với nhau đã gần hai chục năm, Minh Hiên quá rõ tính cách của phu nhân nhà mình. Hắn không biết kế hoạch nhưng hắn có thể đoán được ý định của Lam Hiên. Hắn chỉ cần hỏi vài câu Lam Hiên đã không cách nào có thể giấu được.
“Các ngươi thật là… Chuyện quan trọng như vậy cũng không thèm bàn qua với ta. Các ngươi tưởng chỉ có vài người các ngươi có thể đem Hồng phi trốn ra được à?”
“Ta sợ huynh sẽ phản đối nên mới không dám nói. Thanh Thanh đã khổ quá rồi. Ta không nhẫn tâm để hắn chịu khổ thêm nữa.”
“Ai bảo là ta sẽ phản đối?”
“Hả?” Lam Hiên kinh ngạc.
“Thằng nhóc Tử Hằng đó vẫn còn chưa trưởng thành. Nó rất hay cãi bướng ta. Ta đã muốn trị nó lâu rồi. Giờ ta giúp thê tử của nó bỏ trốn chắc nó phải tức lắm.”
“A Hiên, nói chuyện cho đàng hoàng đi.”
“Được rồi.” Minh Hiên bật cười. Hắn chỉ muốn đùa một chút. “Ta cũng cảm thấy Tử Hằng xử sự như vậy là không đúng. Nếu cứ để tiếp tục như vậy sợ rằng quan hệ của cả hai đứa nó sẽ chỉ càng tệ hơn. Hơn nữa…” hắn cảm thấy thái hậu hình như đang thực hiện một kế hoạch nào đó. Hắn muốn nhân cơ hội này điều tra xem sao.
“Huynh nói hơn nữa gì cơ?”
“Ta định viết thư kể tình hình hiện tại cho Châu Văn Phương và mời y trở về.”
Lam Hiên nở nụ cười vui mừng. Nếu tiên hoàng có thể trở về cung thì tốt quá rồi.
“Kế hoạch định khi nào thì tiến hành?”
“Ba ngày nữa là tiệc sinh thần của Hoà phi. Tiệc sinh thần năm nay do đích thân thái hậu chủ trì nên khá lớn. Khách mời cũng vô cùng đông đảo. Bọn ta định nhân lúc đó đưa Hồng Thanh rời đi.”
Thái hậu đứng ra tổ chức sinh thần cho Hoà phi. Không cần nói ai cũng đoán được thái hậu đang cố ý gán ghép Hoà phi cho hoàng thượng. Hoàng thượng hiện tại đang cãi nhau với Hồng phi, vị nam phi mà hoàng thượng vô cùng cưng chiều. Đây là cơ hội tốt để Hoà phi tấn công, chưa nói đến phía sau còn có sự hậu thuẫn của thái hậu.
Mục đích rõ ràng như vậy, những người khác còn nhìn ra được chẳng lẽ Tử Hằng lại nhìn không ra. Hắn dĩ nhiên không ủng hộ, cũng không thích việc mẫu hậu đang làm nhưng lại không phản đối hay nói năng gì, để mặc cho hai người đó muốn làm gì thì làm. Ngày diễn ra tiệc sinh thần của Hoà phi hắn còn bắt Hồng Thanh đến dự. Mục đích chỉ là muốn trêu tức Hồng Thanh, chọc cho y ghen.
Việc Hồng Thanh bị bắt đi tham dự tiệc sinh thần nằm ngoài dự đoán của nhóm người Lam Hiên. Theo kế hoạch của họ, Thẩm Minh Hiên cầm chân hoàng thượng tại bữa tiệc, Danh Thần canh chừng vòng ngoài để đảm bảo sẽ không ai đến Phụng Nghi cung trong thời gian đó. Khúc Viễn giúp Hồng Thanh dịch dung rồi đưa ra khỏi cung giao cho Lam Hiên. Cuối cùng là Tần Mạc đứng đón sẵn Hồng Thanh bên ngoài cổng thành và đưa y đi thật xa. Nhưng hiện tại Hồng Thanh lại bị hoàng thượng đến tận Phụng Nghi cung đón đi dự tiệc khiến kế hoạch của họ bị đảo lộn.
Hồng Thanh ban đầu không hiểu mục đích của Tử Hằng khi đưa hắn đến bữa tiệc vớ vẩn này. Nhưng sau khi đến rồi cuối cùng hắn cũng hiểu. Tử Hằng để hắn ngồi ở chỗ đối diện, còn y thì ngồi cạnh Uyển Dư. Cả bữa tiệc, Uyển Dư rất chăm sóc cho Tử Hằng, thường xuyên gắp thức ăn, bóc vỏ tôm, còn tự tay đút thức ăn vào miệng y. Tử Hằng không hề từ chối còn tỏ ra rất tận hưởng việc được cô ta chăm sóc.
Hồng Thanh làm lơ như không thèm để ý nhưng bàn tay hắn đang đặt dưới mặt bàn đã siết chặt đến muốn bật máu. Hắn biết Tử Hằng làm vậy là muốn chọc tức mình. Hắn tự nhủ thủ đoạn trẻ con đó hắn không thèm chấp, nhưng bản thân vẫn kìm nổi mà thấy tức giận. Nam nhân của hắn ai khiến cô ta chăm sóc chứ. Bình thường hắn cũng không có chăm sóc y như thế (bởi toàn là y chăm sóc cho hắn), giờ được người đẹp đưa thức ăn đến tận miệng nhìn mặt y phởn đến phát ghét. Hồng Thanh rất muốn bỏ ra ngoài.
“Nương nương.”
Hồng Thanh giật mình khi nhận ra giọng của Liên Nhi. Cô ấy đang đứng ngay sau lưng hắn. Quan sát thấy Tử Hằng ở phía trước vẫn không hay biết gì, Hồng Thanh làm ra bộ dáng bình thường như thể không có chuyện gì xảy ra mà nhỏ tiếng nói chuyện với Liên Nhi:
“Tại sao ngươi lại đến đây?”
“Tiểu nữ nghe nói nương nương muốn bỏ trốn khỏi hoàng cung. Nương nương chắc chắn đấy chứ?”
“Đúng là như thế nhưng hiện tại kế hoạch có chút thay đổi. Làm sao ngươi biết chuyện này?”
“Thái tử Thiên Tân đã cho người tìm tiểu nữ. Tiểu nữ đã gây ra rắc rối cho nương nương nên tiểu nữ cũng có một phần trách nhiệm. Tiểu nữ sẽ giúp nương nương. Chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây thôi.”
Liên Nhi vừa dứt lời liền lấy từ trong ống tay áo một viên đá nhỏ rồi bắn nó xuống dưới chân của một cung nữ đang bưng rượu. Cung nữ đạp phải viên đá kia liền bị vấp ngã, làm rơi bình rượu xuống bàn Hồng Thanh khiến rượu đổ vào y phục của hắn. Cung nữ kia hoảng sợ đến phát khóc dập đầu cầu xin tha thứ.
“Không sao. Ta không trách ngươi. Lần sau cẩn thận chút là được.”
Tử Hằng giận dữ quát:
“Có mỗi bưng rượu cũng làm không xong. Người đâu, lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng!”
“Dừng lại!” Hồng Thanh đứng bật dậy nói: “Chỉ là đổ một bình rượu mà thôi, sao bệ hạ phải phạt nặng như thế?”
Tử Hằng chợt nhớ ra Hồng Thanh vẫn luôn rất bảo vệ cho cung nữ và thái giám trong cung, cho dù người đó không phải là thuộc hạ của y. Hắn nhìn gương mặt tức giận của Hồng Thanh rồi lại nhìn cung nữ vẫn đang sợ sệt quỳ dưới đất, chợt nảy ra một ý tưởng.
“Hồng phi vẫn luôn nổi tiếng là người bao dung với hạ nhân. Nếu ngươi muốn xin tha cho cung nữ này vậy thì thay cô ta chịu tội đi.”
Hồng Thanh sững người. Tử Hằng muốn dùng hình với hắn?
“Không cần ngươi chịu năm mươi trượng. Chỉ cần ngươi múa cho trẫm xem một bài là được rồi.”
“Bệ hạ muốn… ta múa ngay tại đây?”
“Đúng vậy. Có gì không được sao?”
Trước kia chính Tử Hằng nói chỉ muốn hắn múa trước mặt y, không muốn để ai nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc múa nữa. Vậy mà bây giờ…
“Hồng phi có thể múa được sao? Không ngờ đó. Thần thiếp cũng muốn xem. Thanh đệ, đệ múa cho mọi người xem với.”
Tử Hằng lườm mắt nhìn qua, Uyển Dư liền ngậm miệng. Cô không hiểu hoàng thượng giận cái gì.
“Múa đi! Nhưng không được múa cái bài lúc trước ngươi múa cho trẫm xem.”
Hồng Thanh lườm hắn. Muốn làm bẽ mặt hắn à?
Liên Nhi nháy mắt ra hiệu cho Hồng Thanh. Hồng Thanh hiểu ý quay lại nói với Tử Hằng:
“Nếu bệ hạ đã muốn xem vậy thần thiếp đành tuân mệnh. Chỉ mong bệ hạ và thái hậu cùng mọi người đừng chê cười.”
Tử Hằng nhíu mày tức giận. Hắn cứ nghĩ Hồng Thanh phải từ chối chứ.
“Y phục của thần thiếp bị bẩn rồi. Thần thiếp xin phép trở về thay y phục.”
Hồng Thanh thi lễ xong liền quay đầu rời đi. Tử Hằng liền gọi giật lại.
“Không cần quay về cho xa xôi. Trong cung của trẫm có y phục hợp với ngươi. Ngươi qua đó bảo Tiểu Tịnh đưa cho.”
“Vâng.”
Hồng Thanh đi rồi, Tử Hằng bực bội nốc hết cả bình rượu. Thanh nhi của hắn múa thì chỉ có thể để hắn nhìn, ai cũng không được phép nhìn y. Y muốn múa nhưng hắn không cho phép. Hắn sẽ đem nhốt y lại. Đợi sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn phải dạy dỗ y cho đàng hoàng.
Uyển Dư nhìn thấy hoàng thượng liên tục nốc rượu, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Đợi khi hoàng thượng say rồi cô có thể đưa người trở về phòng mình. Đêm xuân đi qua, gạo đã nấu thành cơm, hoàng thượng sẽ không thể bỏ lơ cô được nữa.