Phi Diên bị nhốt trong một căn phòng nhỏ khá tối, hai tay còn bị trói chặt, miệng bị nhét một miếng vải. Hai mắt của nó đỏ hoe, đôi má non mềm lành lạnh vẫn còn hơi ướt nước. Thằng bé hiện đã ngất đi có lẽ do đã khóc đến lả đi. Nhìn thằng bé như vậy cô gái tức giận mắng tên thị vệ đứng cạnh:
"Nó chỉ là một đứa bé, sao lại đối xử nhẫn tâm như vậy?"
"Tiểu thư, là chủ nhân nói thuộc hạ nhốt nó lại."
"Huynh ấy nói nhốt lại chứ có bảo ngươi trói nó, bịt miệng nó thế này không?"
Thị vệ lúng túng đáp: "Thuộc hạ… là tại thằng nhóc khóc ồn quá cho nên…"
"Nó là con nít lại bị các ngươi bắt nhốt vào đây khóc ồn là đương nhiên. Ngươi chưa thấy trẻ con khóc bao giờ à? Đây là con tin quan trọng, lỡ như thằng bé bị làm sao thì ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?"
Kẻ đó hốt hoảng quỳ xuống.
"Thuộc hạ biết lỗi rồi. Xin tiểu thư tha tội!"
"Được rồi. Cởi trói cho nó. Ta sẽ đưa nó đi."
"Công chúa, người… người định làm gì?"
"Đưa nó đến chỗ ta. Chính ta sẽ tự tay trông chừng nó. Không thể giao cho các ngươi được."
"Chuyện này… còn lệnh của chủ nhân… Thuộc hạ biết giải thích ra sao?"
"Cứ nói thật hết đi. Ta chỉ làm những gì mình cho là đúng."
Nói rồi cô gái cho người cởi trói cho Phi Diên rồi ôm cậu bé ra khỏi phòng giam. Thị vệ nhìn theo, cảm thấy lúng túng. Công chúa Y Na của bọn họ chắc hẳn lại động lòng với thằng bé rồi. Đứa con trai nhỏ của công chúa nếu còn sống cũng cỡ tuổi này, chẳng trách lại không nhịn được. Nhưng thằng bé là con tin, chăm sóc như vậy sợ là đến lúc cần lại không dứt ra được.
...***...
"Muội lại làm việc thừa thãi gì vậy? Ta nghe nói muội đến phòng giam ôm con tin về phòng?"
"Đại ca, thằng bé còn nhỏ quá. Ân oán của người lớn chúng ta đừng nên để nó dính vào chứ."
"Muội thì biết cái gì? Ta phục Châu Tử Hằng cả tháng nay mới bắt được nhược điểm này của hắn. Không dễ gì mới bắt được thằng bé này. Muội đừng có giở lòng từ bi không đúng lúc đúng chỗ như thế. Lỡ nó trốn mất thì hỏng hết đấy."
Y Na không thèm để ý, chuyên tâm lau mặt cho Phi Diên. Thằng bé còn nhỏ xíu thế này trốn đi đâu được.
"Huynh chắc chắn đây là điểm yếu của Châu Tử Hằng chứ? Muội nghe nói hắn chưa có con mà. Thằng bé này ở đâu ra?"
"Nó là con của một tên làm nghề nhặt rác, không phải con của Châu Tử Hằng nhưng lại được hắn bảo bọc như con ruột vậy. Tên đó đúng là điên. Nếu muốn tìm con nuôi cũng không nên chọn đứa trẻ có xuất thân thấp kém như vậy chứ."
Y Na nghe mà không khỏi ngạc nhiên. Hoàng đế của Vạn Lịch quốc lại yêu thích một cậu bé thường dân đến vậy ư?
"Huynh định làm gì tiếp theo?"
"Trao đổi. Dĩ nhiên rồi."
***
Hồng Thanh bị thương rất nặng. Một thanh kiếm đâm xuyên lưng, chỉ chệch một phân nữa thôi là trúng tim rồi. Đại phu nói Hồng Thanh bị mất máu rất nhiều, nếu đưa đến khám chậm chút nữa chắc chắn sẽ mất mạng. Hiện tại Hồng Thanh đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn nằm mê man, đêm còn sốt cao. Tử Hằng luôn túc trực bên cạnh chăm sóc hắn, không ăn không ngủ liên tục suốt hai ngày.
Trong hai ngày hôn mê đó, Hồng Thanh vẫn thường gọi Phi Diên trong giấc mơ. Hắn lúc nào cũng gọi "Diên nhi! Thả con ta ra! Trả con cho ta!" khiến ai nấy nghe mà xót xa vô cùng. Những lúc như vậy Tử Hằng lại ôm lấy hắn vào lòng, thủ thỉ vào tai hắn:
"Đừng lo! Ta sẽ đưa Diên nhi về cho ngươi nên hãy ngủ đi nhé!"
Hồng Thanh nghe xong mới ngủ yên được một chút.
"Biểu ca, huynh ăn một chút gì đi. Hai ngày nay huynh đã không ăn gì rồi."
"Ta không sao. Kết quả điều tra thế nào rồi?"
Mộ Văn rút từ trong người ra một phong thư đưa cho Tử Hằng và nói:
"Danh Thần đã tìm ra địa điểm Phi Diên bị nhốt rồi, nhưng có cảm giác như bọn chúng đang chờ chúng ta tìm tới. Chúng cho người đưa bức thư này cho chúng ta, mà có lẽ là cho huynh đấy."
Trong bức thư kẻ kia xưng là vương tử của Kình Thương quốc. Y muốn dùng mạng của Phi Diên để đổi lấy hai thành trì đã bị Vạn Lịch quốc lấy mất. Tử Hằng đọc xong mặt đã xám đen, siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay.
Hai năm nay chiến sự giữa Vạn Lịch quốc và Kình Thương quốc vẫn luôn căng thẳng. Phải vất vả lắm quân ta mới chiếm được hai thành trì của Kình Thương quốc nhưng đổi lại cũng mất một thành trì vào tay chúng. Bây giờ chúng lại dám dùng mạng một đứa nhỏ để đổi lấy hai thành trì đã đánh đổi bằng biết bao nhiêu xương máu của binh lính Vạn Lịch quốc. Nhưng nếu Tử Hằng cứ để mặc thằng bé chắc chắn sẽ chết.
"Bọn chúng đã dám trà trộn vào Vạn Lịch quốc còn dám bắt người của trẫm ngay trước mặt trẫm. Không bắt ai lại cứ nhằm trúng Diên nhi, chứng tỏ chúng đã theo dõi trẫm rất lâu rồi. Quan trọng là kẻ nào đã dám làm lộ chuyện trẫm đang vi hành ở đây vậy? Trong cung có nội gián sao?"
"Chuyện này đệ sẽ cho người điều tra."
"Không cần. Đừng vội rút dây động rừng. Đệ hãy viết một viết một bức thư kể rõ tình hình ở đây cho Thẩm Minh Hiên, bảo hắn lưu ý những người xung quanh mình. Hắn sẽ biết phải làm gì. Còn nơi này chúng ta chỉ cần chuyên tâm đối phó với tên vương tử chết tiệt nào đó là được."
"Đệ thấy chúng cũng thật tự tin. Biết rõ là đệ đang ở cùng huynh mà dám viết thư khiêu chiến trắng trợn như thế. Chúng cho rằng đệ không thể làm gì được chúng sao?" Mộ Văn rất tức giận, cảm giác như bị xem thường.
"Có thể chúng cho rằng mình đang giữ con tin nên chúng ta sẽ không dám làm gì. Tạm thời có một điều có thể chắc chắn là chúng sẽ không làm gì tổn hại đến thằng bé. Trẫm có thể yên tâm đôi chút mà tập trung nghĩ phương án giải quyết chuyện này."
Mộ Văn nhìn biểu ca của mình. Phương án xử lý tốt nhất hiện tại chính là mặc kệ đứa trẻ đó mà xông vào diệt sạch bọn chúng. Dù sao đó cũng chẳng phải là con ruột của huynh ấy. Nhưng hắn nhận ra Tử Hằng có thể sẽ không ngần ngại bất chấp tất cả mọi thứ để cứu đứa trẻ đó ra. Mộ Văn siết chặt thanh kiếm trong tay. Nếu biểu ca dám dâng hai thành trì kia trả cho bọn chúng chỉ vì cứu đứa trẻ kia, hắn sẽ thay huynh ấy giết chết đứa trẻ đó và cả Phương Hồng Thanh để diệt trừ hậu hoạ. Cho dù sau đó có thể biểu ca sẽ giết hắn. An nguy của đất nước còn quan trọng gấp mấy lần đứa trẻ đó.
"Chủ tử, Hồng Thanh tỉnh rồi." Lục Ly chạy ra báo.
Tử Hằng vội vàng chạy vào phòng. Hắn đẩy Hồng Thanh nằm yên xuống giường khi phát hiện y định ngồi dậy.
"Ngươi bị thương nặng lắm, đừng động đậy."
"Con ta đâu?"
Đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của Hồng Thanh, Tử Hằng không có can đảm nhìn thẳng.
"Thằng bé không sao. Ngươi đừng lo!"
"Ta chỉ muốn hỏi con ta đâu? Ta muốn gặp nó."
"Ta đang tìm cách cứu Diên nhi ra. Nhưng ta có thể đảm bảo với ngươi hiện tại Diên nhi vẫn rất an toàn."
Hồng Thanh nắm chặt lấy cổ áo của Tử Hằng lôi lại gần, tức giận nói:
"Người còn chưa cứu được mà ngươi dám nói với ta là thằng bé an toàn à? Con ta ở đâu? Ta sẽ tự mình đi cứu nó."
Hồng Thanh muốn dậy lại bị Tử Hằng đè lại.
"Ngươi bình tĩnh lại chút đi. Ngươi như thế này thì cứu được ai chứ, sẽ chỉ gây thêm phiền phức thôi."
Gần như ngay lập tức Tử Hằng bị nhận ngay một cái tát rất mạnh. Dường như Hồng Thanh đã dùng tất cả sức lực còn lại của mình để ra cái tát này. Vết thương của hắn bị động chảy máu nhưng hắn không thèm để ý. Hai mắt Hồng Thanh ngân ngấn nước, vành mắt đỏ ửng, gương mặt vừa tức giận vừa đau đớn gào lên:
"Là do ai mà con ta lại bị bắt hả? Tất cả là do ngươi. Thân phận của ngươi rốt cuộc là gì, tại sao lại bị nhiều người truy sát như vậy?"
"Ta…"
"Ngươi biết rõ mình dễ gặp nguy hiểm như vậy tại sao còn đưa bọn ta đi cùng ngươi? Ngươi chết một mình là đủ rồi, tại sao cứ phải lôi bọn ta chịu chung với ngươi chứ?"
"Này, Phương Hồng Thanh, nói cái gì đấy hả?" Mộ Văn tức giận.
"Đệ im đi!"
Hai hàng nước mắt Hồng Thanh chảy ròng ròng. Trong lòng hắn lúc này chỉ là sự đau đớn bất lực.
"Ta chỉ có một đứa con này thôi. Diên nhi là tất cả đối với ta. Nếu như nó có mệnh hệ gì thì ta cũng không thiết sống nữa. Cầu xin ngươi hãy cứu lấy nó!" Hai tay Hồng Thanh nắm chặt lấy áo Tử Hằng, nói bằng giọng khẩn thiết: "Cầu xin ngươi hãy cứu lấy con trai ta! Cho dù có phải làm trâu làm ngựa cho ngươi cả đời ta cũng chấp nhận. Bắt ta chết ngay trước mặt ngươi bây giờ cũng được. Chỉ cần ngươi cứu lấy con ta!"
Tử Hằng chịu không nổi ôm chặt lấy Hồng Thanh, cố gắng trấn an hắn.
"Ta thề với ngươi ta sẽ dùng tất cả những gì ta có để cứu Diên nhi ra, cho dù có phải liều cả cái mạng này. Ta đã nói với ngươi là ta xem thằng bé như con ruột. Đó là lời nói thật lòng, không có nửa phần giả dối. Hãy tin ta! Ta nhất định sẽ cứu con của chúng ta trở về."
* Hồng Thanh: Từ khi nào Diên nhi lại trở thành con của chúng ta vậy?
Tử Hằng: Nó vốn là con của chúng ta mà.
"Nó chỉ là một đứa bé, sao lại đối xử nhẫn tâm như vậy?"
"Tiểu thư, là chủ nhân nói thuộc hạ nhốt nó lại."
"Huynh ấy nói nhốt lại chứ có bảo ngươi trói nó, bịt miệng nó thế này không?"
Thị vệ lúng túng đáp: "Thuộc hạ… là tại thằng nhóc khóc ồn quá cho nên…"
"Nó là con nít lại bị các ngươi bắt nhốt vào đây khóc ồn là đương nhiên. Ngươi chưa thấy trẻ con khóc bao giờ à? Đây là con tin quan trọng, lỡ như thằng bé bị làm sao thì ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?"
Kẻ đó hốt hoảng quỳ xuống.
"Thuộc hạ biết lỗi rồi. Xin tiểu thư tha tội!"
"Được rồi. Cởi trói cho nó. Ta sẽ đưa nó đi."
"Công chúa, người… người định làm gì?"
"Đưa nó đến chỗ ta. Chính ta sẽ tự tay trông chừng nó. Không thể giao cho các ngươi được."
"Chuyện này… còn lệnh của chủ nhân… Thuộc hạ biết giải thích ra sao?"
"Cứ nói thật hết đi. Ta chỉ làm những gì mình cho là đúng."
Nói rồi cô gái cho người cởi trói cho Phi Diên rồi ôm cậu bé ra khỏi phòng giam. Thị vệ nhìn theo, cảm thấy lúng túng. Công chúa Y Na của bọn họ chắc hẳn lại động lòng với thằng bé rồi. Đứa con trai nhỏ của công chúa nếu còn sống cũng cỡ tuổi này, chẳng trách lại không nhịn được. Nhưng thằng bé là con tin, chăm sóc như vậy sợ là đến lúc cần lại không dứt ra được.
...***...
"Muội lại làm việc thừa thãi gì vậy? Ta nghe nói muội đến phòng giam ôm con tin về phòng?"
"Đại ca, thằng bé còn nhỏ quá. Ân oán của người lớn chúng ta đừng nên để nó dính vào chứ."
"Muội thì biết cái gì? Ta phục Châu Tử Hằng cả tháng nay mới bắt được nhược điểm này của hắn. Không dễ gì mới bắt được thằng bé này. Muội đừng có giở lòng từ bi không đúng lúc đúng chỗ như thế. Lỡ nó trốn mất thì hỏng hết đấy."
Y Na không thèm để ý, chuyên tâm lau mặt cho Phi Diên. Thằng bé còn nhỏ xíu thế này trốn đi đâu được.
"Huynh chắc chắn đây là điểm yếu của Châu Tử Hằng chứ? Muội nghe nói hắn chưa có con mà. Thằng bé này ở đâu ra?"
"Nó là con của một tên làm nghề nhặt rác, không phải con của Châu Tử Hằng nhưng lại được hắn bảo bọc như con ruột vậy. Tên đó đúng là điên. Nếu muốn tìm con nuôi cũng không nên chọn đứa trẻ có xuất thân thấp kém như vậy chứ."
Y Na nghe mà không khỏi ngạc nhiên. Hoàng đế của Vạn Lịch quốc lại yêu thích một cậu bé thường dân đến vậy ư?
"Huynh định làm gì tiếp theo?"
"Trao đổi. Dĩ nhiên rồi."
***
Hồng Thanh bị thương rất nặng. Một thanh kiếm đâm xuyên lưng, chỉ chệch một phân nữa thôi là trúng tim rồi. Đại phu nói Hồng Thanh bị mất máu rất nhiều, nếu đưa đến khám chậm chút nữa chắc chắn sẽ mất mạng. Hiện tại Hồng Thanh đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn nằm mê man, đêm còn sốt cao. Tử Hằng luôn túc trực bên cạnh chăm sóc hắn, không ăn không ngủ liên tục suốt hai ngày.
Trong hai ngày hôn mê đó, Hồng Thanh vẫn thường gọi Phi Diên trong giấc mơ. Hắn lúc nào cũng gọi "Diên nhi! Thả con ta ra! Trả con cho ta!" khiến ai nấy nghe mà xót xa vô cùng. Những lúc như vậy Tử Hằng lại ôm lấy hắn vào lòng, thủ thỉ vào tai hắn:
"Đừng lo! Ta sẽ đưa Diên nhi về cho ngươi nên hãy ngủ đi nhé!"
Hồng Thanh nghe xong mới ngủ yên được một chút.
"Biểu ca, huynh ăn một chút gì đi. Hai ngày nay huynh đã không ăn gì rồi."
"Ta không sao. Kết quả điều tra thế nào rồi?"
Mộ Văn rút từ trong người ra một phong thư đưa cho Tử Hằng và nói:
"Danh Thần đã tìm ra địa điểm Phi Diên bị nhốt rồi, nhưng có cảm giác như bọn chúng đang chờ chúng ta tìm tới. Chúng cho người đưa bức thư này cho chúng ta, mà có lẽ là cho huynh đấy."
Trong bức thư kẻ kia xưng là vương tử của Kình Thương quốc. Y muốn dùng mạng của Phi Diên để đổi lấy hai thành trì đã bị Vạn Lịch quốc lấy mất. Tử Hằng đọc xong mặt đã xám đen, siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay.
Hai năm nay chiến sự giữa Vạn Lịch quốc và Kình Thương quốc vẫn luôn căng thẳng. Phải vất vả lắm quân ta mới chiếm được hai thành trì của Kình Thương quốc nhưng đổi lại cũng mất một thành trì vào tay chúng. Bây giờ chúng lại dám dùng mạng một đứa nhỏ để đổi lấy hai thành trì đã đánh đổi bằng biết bao nhiêu xương máu của binh lính Vạn Lịch quốc. Nhưng nếu Tử Hằng cứ để mặc thằng bé chắc chắn sẽ chết.
"Bọn chúng đã dám trà trộn vào Vạn Lịch quốc còn dám bắt người của trẫm ngay trước mặt trẫm. Không bắt ai lại cứ nhằm trúng Diên nhi, chứng tỏ chúng đã theo dõi trẫm rất lâu rồi. Quan trọng là kẻ nào đã dám làm lộ chuyện trẫm đang vi hành ở đây vậy? Trong cung có nội gián sao?"
"Chuyện này đệ sẽ cho người điều tra."
"Không cần. Đừng vội rút dây động rừng. Đệ hãy viết một viết một bức thư kể rõ tình hình ở đây cho Thẩm Minh Hiên, bảo hắn lưu ý những người xung quanh mình. Hắn sẽ biết phải làm gì. Còn nơi này chúng ta chỉ cần chuyên tâm đối phó với tên vương tử chết tiệt nào đó là được."
"Đệ thấy chúng cũng thật tự tin. Biết rõ là đệ đang ở cùng huynh mà dám viết thư khiêu chiến trắng trợn như thế. Chúng cho rằng đệ không thể làm gì được chúng sao?" Mộ Văn rất tức giận, cảm giác như bị xem thường.
"Có thể chúng cho rằng mình đang giữ con tin nên chúng ta sẽ không dám làm gì. Tạm thời có một điều có thể chắc chắn là chúng sẽ không làm gì tổn hại đến thằng bé. Trẫm có thể yên tâm đôi chút mà tập trung nghĩ phương án giải quyết chuyện này."
Mộ Văn nhìn biểu ca của mình. Phương án xử lý tốt nhất hiện tại chính là mặc kệ đứa trẻ đó mà xông vào diệt sạch bọn chúng. Dù sao đó cũng chẳng phải là con ruột của huynh ấy. Nhưng hắn nhận ra Tử Hằng có thể sẽ không ngần ngại bất chấp tất cả mọi thứ để cứu đứa trẻ đó ra. Mộ Văn siết chặt thanh kiếm trong tay. Nếu biểu ca dám dâng hai thành trì kia trả cho bọn chúng chỉ vì cứu đứa trẻ kia, hắn sẽ thay huynh ấy giết chết đứa trẻ đó và cả Phương Hồng Thanh để diệt trừ hậu hoạ. Cho dù sau đó có thể biểu ca sẽ giết hắn. An nguy của đất nước còn quan trọng gấp mấy lần đứa trẻ đó.
"Chủ tử, Hồng Thanh tỉnh rồi." Lục Ly chạy ra báo.
Tử Hằng vội vàng chạy vào phòng. Hắn đẩy Hồng Thanh nằm yên xuống giường khi phát hiện y định ngồi dậy.
"Ngươi bị thương nặng lắm, đừng động đậy."
"Con ta đâu?"
Đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của Hồng Thanh, Tử Hằng không có can đảm nhìn thẳng.
"Thằng bé không sao. Ngươi đừng lo!"
"Ta chỉ muốn hỏi con ta đâu? Ta muốn gặp nó."
"Ta đang tìm cách cứu Diên nhi ra. Nhưng ta có thể đảm bảo với ngươi hiện tại Diên nhi vẫn rất an toàn."
Hồng Thanh nắm chặt lấy cổ áo của Tử Hằng lôi lại gần, tức giận nói:
"Người còn chưa cứu được mà ngươi dám nói với ta là thằng bé an toàn à? Con ta ở đâu? Ta sẽ tự mình đi cứu nó."
Hồng Thanh muốn dậy lại bị Tử Hằng đè lại.
"Ngươi bình tĩnh lại chút đi. Ngươi như thế này thì cứu được ai chứ, sẽ chỉ gây thêm phiền phức thôi."
Gần như ngay lập tức Tử Hằng bị nhận ngay một cái tát rất mạnh. Dường như Hồng Thanh đã dùng tất cả sức lực còn lại của mình để ra cái tát này. Vết thương của hắn bị động chảy máu nhưng hắn không thèm để ý. Hai mắt Hồng Thanh ngân ngấn nước, vành mắt đỏ ửng, gương mặt vừa tức giận vừa đau đớn gào lên:
"Là do ai mà con ta lại bị bắt hả? Tất cả là do ngươi. Thân phận của ngươi rốt cuộc là gì, tại sao lại bị nhiều người truy sát như vậy?"
"Ta…"
"Ngươi biết rõ mình dễ gặp nguy hiểm như vậy tại sao còn đưa bọn ta đi cùng ngươi? Ngươi chết một mình là đủ rồi, tại sao cứ phải lôi bọn ta chịu chung với ngươi chứ?"
"Này, Phương Hồng Thanh, nói cái gì đấy hả?" Mộ Văn tức giận.
"Đệ im đi!"
Hai hàng nước mắt Hồng Thanh chảy ròng ròng. Trong lòng hắn lúc này chỉ là sự đau đớn bất lực.
"Ta chỉ có một đứa con này thôi. Diên nhi là tất cả đối với ta. Nếu như nó có mệnh hệ gì thì ta cũng không thiết sống nữa. Cầu xin ngươi hãy cứu lấy nó!" Hai tay Hồng Thanh nắm chặt lấy áo Tử Hằng, nói bằng giọng khẩn thiết: "Cầu xin ngươi hãy cứu lấy con trai ta! Cho dù có phải làm trâu làm ngựa cho ngươi cả đời ta cũng chấp nhận. Bắt ta chết ngay trước mặt ngươi bây giờ cũng được. Chỉ cần ngươi cứu lấy con ta!"
Tử Hằng chịu không nổi ôm chặt lấy Hồng Thanh, cố gắng trấn an hắn.
"Ta thề với ngươi ta sẽ dùng tất cả những gì ta có để cứu Diên nhi ra, cho dù có phải liều cả cái mạng này. Ta đã nói với ngươi là ta xem thằng bé như con ruột. Đó là lời nói thật lòng, không có nửa phần giả dối. Hãy tin ta! Ta nhất định sẽ cứu con của chúng ta trở về."
* Hồng Thanh: Từ khi nào Diên nhi lại trở thành con của chúng ta vậy?
Tử Hằng: Nó vốn là con của chúng ta mà.