• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Ly đi tìm mãi mới thấy Danh Thần đang ngồi trước cửa phòng của Phi Diên, trên tay cầm một bầu rượu. Hắn ngạc nhiên lại gần hỏi:

"Sao lại uống rượu rồi? Dạo gần đây ngươi uống hơi nhiều rồi đó."

"Uống chơi thôi. Chỉ một bầu rượu thì không say được đâu."

"Sao lại ngồi trước cửa phòng thằng nhóc uống rượu vậy?"

"Hồng Thanh đang ở phòng của chủ tử, dự là đêm nay không về đâu. Ta phải ở đây thay hắn trông chừng Diên nhi."

Lục Ly thở dài. Thảo nào mà tên này lại ngồi đây uống rượu. Bị thất tình mà còn tình nguyện thay người ta trông con. Không biết có nên nói tên này là thằng ngốc không nữa. Lục Ly giật bầu rượu trên tay Danh Thần ngẩng đầu uống một ngụm rồi nói:

"Rượu này cũng ngon đấy. Rượu ngon thế này ngươi lại uống một mình. Định giấu ta ăn mảnh đấy hả?"

Danh Thần phì cười.

"Ta uống một cách quang minh chính đại mà, đâu có lén lút. Muốn uống thì đem một bình rượu đến đây rồi uống."

"Không. Đang trực đêm ta không uống nhiều được, dễ buồn ngủ lắm. Uống chung với ngươi là được rồi."

Danh Thần mỉm cười. Lục Ly quả là một người huynh đệ tốt bụng. Hắn biết rõ y làm vậy là muốn an ủi mình. Hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi đưa lại cho Lục Ly.

"Để ta kiếm chút gì đó cho hai chúng ta ăn vặt."

Nói rồi Danh Thần nhảy xuống lan can rời đi.

...***...

Tử Hằng cắn lên cần cổ trắng ngần của Hồng Thanh rồi liếm quanh vết cắn đó. Đến khi nhìn thấy trên cổ hiện lên một vết đỏ rực mới hài lòng ngừng lại. Hồng Thanh nhíu mày nói:

"Ngươi cắn ở đó sẽ bị người khác nhìn thấy mất."

"Ta chính là muốn để người khác nhìn thấy đấy. Ta muốn cho họ biết rằng ngươi là của ta."

Hồng Thanh xẩu hổ nhỏ giọng:

"Ấu trĩ."

"Ai bảo Thanh nhi của ta quá mê người. Chỉ cần lơ là chút thôi ngươi sẽ bị kẻ khác dòm ngó rồi đưa đi mất. Ta đã trải nghiệm qua không chỉ một lần cảm giác đó nên lúc nào cũng rất lo sợ. Sợ ngươi tìm được người nào hấp dẫn hơn ta, ngươi sẽ bỏ ta mà đi mất."

Hồng Thanh bật cười.

"Ngươi thiếu tự tin vậy cơ à? Cho rằng mình không đủ hấp dẫn?"

"Ý ngươi là ta rất hấp dẫn à?"

"... Ngươi không cần lo sợ. Chẳng ai có hứng thú với một kẻ làm nghề nhặt rác đâu."

"Ngươi không phải là tên làm nghề nhặt rác. Ngươi là Phương Hồng Thanh, là Thanh nhi của ta."



Hồng Thanh ngẩn người, hạnh phúc ngập tràn trong ánh mắt.

Tử Hằng cúi đầu hôn lên môi Hồng Thanh, đôi tay bận rộn vuốt ve khắp người của hắn. Bàn tay từ bắp đùi lướt sang bờ mông rồi nhẹ nhàng xoa nắn. Hồng Thanh cũng không chịu thua, đầu ngón tay lướt xuống khẩy nhẹ đầu vú của Tử Hằng khiến y không nhịn được kêu lên một tiếng.

"Ngươi đang đùa với lửa đấy!"

"Không phải người ta vẫn luôn nói chơi với vua như chơi với hổ sao? Hổ với lửa cái nào đáng sợ hơn?"

"Để chúng ta kiểm chứng xem."

Tử Hằng nắm lấy hai cổ tay Hồng Thanh giữ ở hai bên đầu, miệng cúi xuống ngậm lấy hai đầu vú của Hồng Thanh mà mút.

"Ưm...a…nhột…"

Tử Hằng mút rồi dùng đầu lưỡi đùa nghịch đầu vú cho đến khi nó căng cứng ửng đỏ lên mới buông tha. Lúc này Hồng Thanh đã bị trò đùa của y chọc đến mặt đỏ bừng, nằm thở dốc.

"Ngọt thật đấy. Hình như có vị sữa."

"Im… im đi!"

"Thanh nhi, nhìn ngươi lúc này dễ thương thật đấy."

Tử Hằng tiếp tục cúi xuống gặm nhấm phần ngực của Hồng Thanh rồi từ từ đi xuống bụng. Mỗi nơi đều cố tình để lại thật nhiều vết đỏ. Hai tay Hồng Thanh bị y giữ chặt không thể động đậy. So với lần trước, những hành động lần này của Tử Hằng không quá dữ dội nhưng lại từ tốn dẫn dắt hắn, khoái cảm cũng từ từ tăng theo cấp độ khiến Hồng Thanh không ngừng hồi hộp, tò mò dù trong lòng vô cùng xấu hổ.

Hồng Thanh nhìn đầu lưỡi của Tử Hằng đang dần lướt xuống phía dưới của bản thân mà giật mình. Cảm giác Tử Hằng không hề có ý dừng lại, hắn hoảng hốt kêu lên:

"Đợi đã! Ưm…woa..."

Tử Hằng hôn lên phân thân của Hồng Thanh rồi liếm nó. Liếm theo chiều dọc từ dưới lên trên, chầm chậm tỉ mỉ như muốn dùng đầu lưỡi để miêu tả chi tiết từng đường nét của phần thân. Hồng Thanh cắn vào cổ tay mình, không muốn để tiếng kêu xấu hổ thoát ra. Hai chân co lại bị kích thích mà không ngừng run rẩy. Tử Hằng nhìn vẻ mặt động tình của người kia thì càng thêm thích thú. Hắn há miệng ngậm lấy tính khí của y.

"A đừng! Ưm… buông ra… bẩn ưm…"

Tử Hằng giữ chặt eo nhỏ ngăn không cho người kia động đậy, miệng không ngừng mút lấy tính khí của hắn. Hồng Thanh túm lấy tóc của Tử Hằng, không nhịn được rên rỉ không ngừng. Khoái cảm lên đến cao trào.

"Buông… buông ra a… Ta muốn bắn.."

Tử Hằng mặc kệ lời Hồng Thanh nói, miệng càng kiên quyết ngậm chặt. Khi cảm thấy thứ kia sắp bắn thì hắn mới buông ra. Chất lỏng trắng đục bắn phụt ra dính lên cổ và ngực Tử Hằng.

Nhìn thứ của mình dính trên cơ thể của người kia, Hồng Thanh xấu hổ che mặt lại. Tử Hằng nở nụ cười trầm thấp. Hắn cởi quần của mình, lau sơ cổ và ngực rồi vứt quần ra phía sau. Hắn bắt đầu lục lọi dưới gối.

Hồng Thanh nhìn thấy Tử Hằng lôi từ dưới gối ra một chiếc bình nhỏ màu đen. Tử Hằng nắm lấy hai chân của Hồng Thanh mở rộng ra để lộ hoàn toàn nơi tư mật. Hắn nhìn thấy rõ phía sau phân thân của Hồng Thanh chính là âm hộ của nữ giới, là nơi mà năm năm trước hắn đã đâm vào. Cũng chính vì thứ này mà suốt từng ấy năm hắn luôn cho rằng người mà mình cần tìm là một cô nương mà vô tình bỏ lỡ Hồng Thanh. Trong lòng như nghẹn lại, cảm giác áy náy vô cùng.

"Thâý rồi phải không? Ta không nói dối ngươi chứ?"

Tử Hằng mỉm cười lắc đầu.

"Ta luôn tin ngươi, luôn muốn nói lời cảm ơn ngươi đã sinh ra Diên nhi. Xin lỗi đã khiến hai cha con phải chờ lâu như vậy."

"... Bây giờ là lúc ngươi nói mấy lời như vậy à?"



"Ừ nhỉ. Không đúng lúc chút nào."

Tử Hằng dốc bình đổ một chất đặc như keo vào lỗ nhỏ trên khe mông của Hồng Thanh. Chất lỏng chạm vào mông mát lạnh khiến Hồng Thanh giật mình. Hắn còn đang định hỏi đó là thứ gì thì đã cảm thấy một dị vật đột ngột xâm nhập vào bên trong huyệt động. Hồng Thanh kêu lên một tiếng.

Tử Hằng đang đút một ngón tay vào khe nhỏ hẹp kia. Ngón tay thon dài chạm vào vách thịt non mềm, ấm nóng đem đến cho Tử Hằng một xúc cảm kì lạ. Ngón tay hắn tò mò chạm vào nhiều hơn vào vách thịt, khao khát muốn khám phá sâu hơn vào bên trong.

Ban đầu Hồng Thanh thấy ngứa ngáy, sau đó là một cảm giác kích thích kì lạ không thể miêu tả lan ra toàn thân. Hắn không nhịn được đung đưa eo, miệng rên rỉ từng tiếng đứt quãng.

Tử Hằng tiếp tục đút thêm ngón thứ hai vào. Khe mông càng được nới rộng hơn, khao khát muốn xâm nhập càng lớn nhưng Tử Hằng vẫn cố gắng nhẫn nại tiếp tục nới rộng. Hồng Thanh cảm thấy phía dưới mình vừa ngứa, vừa nóng, làm hắn khao khát muốn được chạm vào nhiều hơn.

"Ưm… cảm giác kì lạ quá… ưm… khó chịu ...".

Tính khí của Tử Hằng đã trướng đến phát đau, hắn đút ngón tay thứ ba vào miệng nhỏ. Ba ngón tay ra ra vào vào càng lúc càng thông thuận. Nhưng hắn vẫn chưa vội rút ra. Cứ nghĩ đến việc với tính khí của mình đi vào nơi tư mật này trong lòng hắn vui sướng đến run lên. Hắn biết tinh khí của hắn hơi lớn, nên cần phải nới lỏng thật tốt nếu không Hồng Thanh sẽ đau. Lần đầu tiên làm vẫn nên tạo ấn tượng tốt thì sau này mới làm tiếp được.

Đợi đến khi bốn ngón tay ra vào thông thuận, Tử Hằng mới đưa phần thân đã trướng đau chọc nhẹ vào cửa động. Hồng Thanh từ nãy giờ vẫn luôn rên rỉ không ngừng, lúc này đang nằm thở dốc, ánh mắt mơ hồ nhìn đến tính khí của Tử Hằng thì giật mình. Sao nó to quá vậy? To hơn cái đó của hắn nhiều. To như vậy mà đâm vào mông sẽ rách mất. Hồng Thanh nhổm dậy kêu lên:

"Đợi đã! Chúng ta cần bàn lại một chút."

Tử Hằng dở khóc dở cười đè lại Hồng Thanh xuống giường.

"Thanh nhi, đừng có lâm trận rồi bỏ chạy chứ."

"Ta… cái đó của ngươi to quá rồi. Không thể… không…"

"Đã nói là giao cho ta rồi mà. Ngoan."

Tử Hằng cúi người hôn Hồng Thanh một nụ hôn thật sâu, đồng thời đẩy phân thân vào bên trong miệng nhỏ. Hồng Thanh trợn mắt, lưng ưỡn cong lên một cách không tự chủ.

"Đau… đau quá! Ngươi rút ra mau đi!"

Thứ kia còn chưa vào được một nửa. Vách tràng bao bọc lấy phân thân siết chặt khiến Tử Hằng cũng thấy đau.

"Thanh nhi, bình tĩnh. Thả lỏng một chút nào."

"Ưm không… Đau quá!"

"Thả lỏng đi sẽ không còn đau nữa. Nghe lời ta nào. Ta yêu ngươi."

Vừa nói Tử Hằng vừa hôn lên mặt Hồng Thanh, cố gắng trấn an. Hồng Thanh nghe lời tận lực thả lỏng, hít thở sâu. Dần dần vách tràng cũng mở ra một chút. Tử Hằng đẩy phân thân vào. Hắn chỉ đẩy từ từ để người kia có thời gian tiếp nhận.

Dường như đến lúc này cái thứ chất lỏng như keo kia mới bắt đầu phát huy tác dụng. Lúc Tử Hằng đẩy phân thân vào, ban đầu Hồng Thanh vẫn cảm thấy rất đau nhưng dần dần lại không còn đau nữa, thay vào đó là một cảm giác kì lạ khó có thể diễn tả bằng lời bắt đầu lan từ mông đi ra toàn thân. Hắn thấy khó chịu, muốn thứ thô to kia đi sâu hơn nữa vào bên trong mình.

Hai chân không tự chủ mà co lên như muốn thứ kia đi vào sâu hơn. Nhìn ánh mắt động tình của người kia, Tử Hằng cảm giác như lí trí của bản thân đã quăng đi mất nơi nào. Trong đầu lúc này chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, nhất định phải chà đạp con người trước mắt này. Phân thân đẩy mạnh đi vào hết bên trong. Một cỗ khoái cảm như dòng điện chạy dọc sống lưng lên đến đỉnh đầu. Tử Hằng liếm môi.

"Tuyệt thật."

Liếc nhìn ánh mắt đang chìm vào trạng thái mê loạn của người dưới thân, Tử Hằng biết y cũng đang có cảm nhận giống mình. Ở bên trong của y thực sự quá tuyệt. Sướng đến điên người.

Tử Hằng nâng hai cẳng chân lên cao hơn nữa, hông bắt đầu chuyển động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK