Hồng Thanh vừa bước ra khỏi cửa, nhìn xung quanh chỉ toàn thị vệ và lính canh thì chán chường lại quay vào trong. Tử Hằng nói là làm. Y nói đem nhốt hắn trong Phụng Nghi cung thì lập tức cho quân lính bao vây cung của hắn, không cho hắn có cơ hội trốn ra ngoài chứ đừng nói đến chuyện bước ra khỏi cửa cung nửa bước. Người duy nhất được phép ra khỏi cung chỉ có Phi Diên.
Phi Diên thấy cha mình bị nhốt vốn định cầu xin phụ hoàng tha cho cha thì thấy phụ hoàng mặt hầm hầm tức giận, sợ hãi không dám đến gần. Nó kéo áo Danh Thần hỏi:
“Lần này cha đệ lại gây chuyện gì vậy? Có vẻ phụ hoàng giận lắm.”
“Ta… cũng không rõ lắm.”
Danh Thần quả thực không nắm rõ lắm mọi chuyện xảy ra. Hắn chỉ biết hình như hoàng thượng đang ghen với thái tử Tần Mạc khi thấy Hồng Thanh và Tần Mạc nói chuyện riêng với nhau. Thật ra hắn cũng không thích việc Hồng Thanh nói chuyện bí mật với một nam nhân khác ngoài hắn và hoàng thượng, nhưng hắn tin chắc Hồng Thanh có lý do để làm chuyện đó. Hắn cũng không đồng tình với việc hoàng thượng giám sát nhất cử nhất động của Hồng Thanh như thế. Cho dù đó có là phi tử thì cũng nên có một chút không gian riêng tư cho bản thân. Hồng Thanh là người thích tự do, dĩ nhiên là không đồng ý việc mình bị giám sát như vậy. Y nổi giận cũng phải.
Có điều hắn cảm thấy hình như hôm nay hoàng thượng nóng tính hơn bình thường. Những lúc thế này thường chỉ cần Hồng Thanh làm nũng một chút, hoàng thượng nhất định sẽ xuôi lòng. Nhưng lần này ngay cả Hồng Thanh cũng nổi giận. Hai người họ không biết làm sao mới có thể giảng hoà.
...***...
Tử Hằng từ lúc bắt nhốt Hồng Thanh, hắn cũng không hề ghé qua Phụng Nghi cung. Lên thượng triều mà mặt hầm hầm như muốn giết người đến nơi khiến các quan viên sợ hãi không ai dám nói tiếng nào. Thẩm Minh Hiên phải đứng ra bảo hắn hạ triều sớm nghỉ ngơi.
Tử Hằng muốn đưa Phi Diên đi chơi nhưng thằng nhóc lại luôn ở trong Phụng Nghi cung. Nhất thời hắn chẳng biết phải đi đâu. Đúng lúc này thì hắn nghe thấy một tiếng đàn rất hay phát ra từ cung của Hoà phi. Hắn nhớ Uyển Dư không biết sử dụng đàn tranh, vậy mà lại nghe được tiếng đàn điêu luyện như vậy. Hắn mới tò mò ghé qua.
Lúc đến nơi Tử Hằng nhìn thấy Uyển Dư đang ngồi ngoài vườn, dưới bóng của cây đào. Những ngón tay thon dài xinh đẹp của nàng lướt trên dây đàn mềm mại mà uyển chuyển. m thanh phát ra từ cây đàn vừa trong trẻo lại trầm bổng, du dương. Tiếng đàn khiến tâm trạng của Tử Hằng cảm thấy thoải mái hơn khá nhiều.
Uyển Dư say sưa đàn đến hết bài. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tử Hằng liền vội vàng đứng dậy hành lễ. Tử Hằng xua tay ra hiệu cho nàng đứng lên.
“Bệ hạ đến sao không lên tiếng? Thần thiếp…?”
“Trẫm nghe tiếng nhạc nên tò mò đến xem thế nào. Trẫm không biết mà nàng có thể đàn.”
“Thần thiếp chỉ mới học đàn gần đây. Hôm nay thần thiếp thấy trời đẹp nên mang đàn ra ngoài sân đàn vài bài. Bệ hạ thích tiếng đàn vẫn còn non tay của thần thiếp, thần thiếp vui lắm.”
Tử Hằng rất ngạc nhiên. Chỉ mới học gần đây mà có thể đàn đến điêu luyện như vậy. Hắn không biết phía sau hòn giả sơn cạnh đó vẫn còn một thiếu nữ mù đang ngồi cạnh cây đàn. Đây mới người thực sự đã đàn nên bài nhạc hay mà hắn nghe lúc nãy.
“Nếu bệ hạ thích có thể dành thêm chút thời gian ở lại nghe thần thiếp đàn cho người được không?”
Dù sao bây giờ hắn cũng chẳng muốn về cung, con trai thì theo cha của nó, tiếng đàn này lại đúng lúc khiến tâm trạng hắn thoải mái hơn. Vậy là Tử Hằng quyết định ở lại thêm một chút. Danh Thần đứng phía sau nhìn thấy cảnh này cảm thấy rất bực mình nhưng lại chẳng thể làm gì được.
...***...
Trong lúc này, Hồng Thanh đang bị nhốt, không ra ngoài được. Vậy là hắn rủ mấy cung nữ thái giám trong cung vào chơi tổ tôm, lắc xúc xắc. Thậm chí còn cùng đám thái giám chơi trò oằn tù tì, người thua phải cởi đồ. Bọn họ chơi ồn ào đến mức người của cung khác cũng biết. Chuyện dĩ nhiên đến tai của Tử Hằng. Hắn hầm hầm lao đến Phụng Nghi cung. Đi cùng còn có thái hậu.
Tử Hằng đến đột ngột không báo trước nên đúng lúc nhìn thấy một mớ hỗn độn trong Phụng Nghi cung. Xúc sắc rơi vãi lung tung trên đất. Thái giám ăn mặc xộc xệch, còn Hồng Thanh chỉ mặc mỗi lý y. Y phục của hắn còn đang vứt chỏng chơ trên tràng kỷ. Tử Hằng nhìn thấy mà sắc mặt biến đen rồi sang đỏ tưởng như sắp bốc hỏa tới nơi.
“Phương Hồng Thanh, ngươi làm cái trò gì đây hả? Còn ra thể thống gì?”
Hồng Thanh lạnh nhạt đáp: “Bệ hạ không cho ta ra ngoài, cả ngày bắt ta ở trong cung. Ta không bày trò để chơi thì chán muốn chết.”
Thái hậu không nhịn được chỉ tay vào Hồng Thanh mà trợn mắt kêu lên:
“Ngươi… Thiếu gì trò mà ngươi lại bày mấy thứ… mấy thứ bệnh hoạn như thế này hả?”
“Mẫu hậu nói quá rồi. Đây là những trò chơi rất phổ biến ở nhân gian. Chỉ là cởi đồ thôi mà, có phải cởi hết đâu.”
“Ngươi im ngay!” Tử Hằng lớn tiếng nạt: “Dọn hết cái đống lộn xộn này ngay! Từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy ngươi chơi mấy cái thứ như vậy nữa. Đây là hoàng cung, không phải là cuộc sống nhân gian của ngươi.”
Ánh mắt Hồng Thanh nhìn Tử Hằng lạnh băng khiến y giật mình.
“Bệ hạ đang khinh thường thân phận thường dân của thần thiếp sao?”
Tử Hằng sững người. Hắn không phải cố ý. Lúc ấy hắn tức giận quá nên nói như thế. Hắn ấp úng đáp:
“Ta không…”
“Hằng nhi không phải xem thường xuất thân của ngươi. Nhưng đây là hoàng cung, ngươi không thể đem mấy trò chơi tục tĩu, xấu hổ của nhân gian như vậy vào cung được. Người khác thấy được còn ra cái thể thống gì?”
Tử Hằng quay qua nhìn thái hậu. Ý của hắn cũng không hoàn toàn là như thế. Hắn đi vi hành nhiều lần. Những trò ở nhân gian thế này hắn cũng đã thấy qua không ít. Chỉ là hắn không thích, không muốn chơi, chứ không hề xem nó là tục tĩu hay xấu hổ, cũng không xem thường gì. Nhưng hắn lại không phản bác. Hắn đang tức giận. Hồng Thanh lại dám cởi đồ trước mặt người khác ngoài hắn. Thế thì đúng là chẳng ra cái thể thống gì.
“Mẫu hậu nói không xem thường xuất thân của thần thiếp nhưng từ lời nói đến thái độ của mẫu hậu và bệ hạ đều đang nói vậy còn gì. Nếu đã khinh thường xuất thân của thần thiếp như vậy thì trả thần thiếp về nhân gian đi.”
Hồng Thanh không phải là người thích phá phách, hắn có thể nghịch ngợm nhưng cũng không điên tới mức đem những trò chơi kiểu như vậy chơi ở trong cung. Hắn thậm chí còn đuổi khéo Phi Diên ra ngoài vì không muốn thằng bé nhìn thấy hắn chơi mấy trò này. Hắn làm vậy chỉ để chọc tức Tử Hằng vì y đem nhốt hắn rồi bỏ mặc hắn cả ngày không chịu qua cung gặp hắn. Hắn không ngờ được là thái hậu cũng theo tới.
Suốt thời gian qua hắn luôn cố gắng làm hài lòng thái hậu. Hắn cũng không muốn Tử Hằng phải khó xử khi đứng giữa hai người. Nhưng hiện tại những gì đang bày ra tại đây có lẽ đã khiến những cố gắng của hắn trong suốt thời gian qua đổ sông đổ bể rồi. Hắn cũng không muốn quan tâm nữa. Những gì mà Tử Hằng đã làm khiến hắn rất thất vọng. Bị kiểm soát đủ thứ như thế thì thà để hắn về lại quê cũ còn hơn. Nhưng Tử Hằng thì sao? Hắn đã cố tình làm đến thế này chính là vì muốn buộc y đến đây nói chuyện đàng hoàng với hắn. Y đã không thèm đến đây hai ngày rồi.
“Muốn về? Đừng hòng. Trẫm đã đưa ngươi vào cung. Con của chúng ta sau này sẽ kế thừa hoàng vị. Sao trẫm có thể để ngươi quay về. Ngươi phải sống ở đây với trẫm cả đời này.”
Thái hậu kinh ngạc nhìn Tử Hằng. Con trai bà định để Phi Diên làm thái tử thật sao?
“Nếu bệ hạ muốn để Diên nhi làm người kế thừa vậy thì cứ để nó ở đây, để cho thần thiếp trở về. Thần thiếp không thể chấp nhận được cuộc sống suốt ngày bị người ta giám sát, đến tự do cũng không có, đã thế lại còn bị nghi ngờ lung tung. Sống như vậy thì thà chết còn hơn.”
Hai bàn tay Tử Hằng siết chặt lại. Cả người đều đang run lên bần bật. Gương mặt biến sắc. Cả người như tỏa ra một luồng khí đen bao quanh khiến ai nấy sợ hãi không dám đến gần.
“Ra ngoài hết.”
Thái hậu kinh ngạc nhìn qua. Tử Hằng vừa lên tiếng đó sao? Tất cả mọi người cũng sửng sốt đứng hình trong vài giây, sau đó ngay lập tức bỏ chạy ra khỏi cửa.
“Hằng nhi, con…”
Dáng vẻ đằng đằng sát khí như muốn giết người của Tử Hằng khiến bà cũng hoảng hồn. Không phải thằng bé định giết luôn Phương Hồng Thanh đấy chứ?
“Này, có gì từ từ nói. Cùng lắm thì con đuổi nó đi là được. Đừng động thủ.”
Tử Hằng từ từ quay đầu nhìn qua. Hắn cố gắng kìm nén tức giận, dịu giọng hết mức có thể nói:
“Mẫu hậu, người cũng ra ngoài đi.”
“Được. Con bình tĩnh nhé! Có gì từ từ nói.” Thái hậu dặn như vậy rồi đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Tử Hằng cầm cái ghế ném thẳng vào cái bình lớn gần đó khiến nó vỡ toang. Cái ghế cũng va vào cánh cửa khiến cái cửa nứt toác một mảng. Hồng Thanh nhìn mà giật mình. Bộ tính giết người thật đấy à?
Phi Diên thấy cha mình bị nhốt vốn định cầu xin phụ hoàng tha cho cha thì thấy phụ hoàng mặt hầm hầm tức giận, sợ hãi không dám đến gần. Nó kéo áo Danh Thần hỏi:
“Lần này cha đệ lại gây chuyện gì vậy? Có vẻ phụ hoàng giận lắm.”
“Ta… cũng không rõ lắm.”
Danh Thần quả thực không nắm rõ lắm mọi chuyện xảy ra. Hắn chỉ biết hình như hoàng thượng đang ghen với thái tử Tần Mạc khi thấy Hồng Thanh và Tần Mạc nói chuyện riêng với nhau. Thật ra hắn cũng không thích việc Hồng Thanh nói chuyện bí mật với một nam nhân khác ngoài hắn và hoàng thượng, nhưng hắn tin chắc Hồng Thanh có lý do để làm chuyện đó. Hắn cũng không đồng tình với việc hoàng thượng giám sát nhất cử nhất động của Hồng Thanh như thế. Cho dù đó có là phi tử thì cũng nên có một chút không gian riêng tư cho bản thân. Hồng Thanh là người thích tự do, dĩ nhiên là không đồng ý việc mình bị giám sát như vậy. Y nổi giận cũng phải.
Có điều hắn cảm thấy hình như hôm nay hoàng thượng nóng tính hơn bình thường. Những lúc thế này thường chỉ cần Hồng Thanh làm nũng một chút, hoàng thượng nhất định sẽ xuôi lòng. Nhưng lần này ngay cả Hồng Thanh cũng nổi giận. Hai người họ không biết làm sao mới có thể giảng hoà.
...***...
Tử Hằng từ lúc bắt nhốt Hồng Thanh, hắn cũng không hề ghé qua Phụng Nghi cung. Lên thượng triều mà mặt hầm hầm như muốn giết người đến nơi khiến các quan viên sợ hãi không ai dám nói tiếng nào. Thẩm Minh Hiên phải đứng ra bảo hắn hạ triều sớm nghỉ ngơi.
Tử Hằng muốn đưa Phi Diên đi chơi nhưng thằng nhóc lại luôn ở trong Phụng Nghi cung. Nhất thời hắn chẳng biết phải đi đâu. Đúng lúc này thì hắn nghe thấy một tiếng đàn rất hay phát ra từ cung của Hoà phi. Hắn nhớ Uyển Dư không biết sử dụng đàn tranh, vậy mà lại nghe được tiếng đàn điêu luyện như vậy. Hắn mới tò mò ghé qua.
Lúc đến nơi Tử Hằng nhìn thấy Uyển Dư đang ngồi ngoài vườn, dưới bóng của cây đào. Những ngón tay thon dài xinh đẹp của nàng lướt trên dây đàn mềm mại mà uyển chuyển. m thanh phát ra từ cây đàn vừa trong trẻo lại trầm bổng, du dương. Tiếng đàn khiến tâm trạng của Tử Hằng cảm thấy thoải mái hơn khá nhiều.
Uyển Dư say sưa đàn đến hết bài. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tử Hằng liền vội vàng đứng dậy hành lễ. Tử Hằng xua tay ra hiệu cho nàng đứng lên.
“Bệ hạ đến sao không lên tiếng? Thần thiếp…?”
“Trẫm nghe tiếng nhạc nên tò mò đến xem thế nào. Trẫm không biết mà nàng có thể đàn.”
“Thần thiếp chỉ mới học đàn gần đây. Hôm nay thần thiếp thấy trời đẹp nên mang đàn ra ngoài sân đàn vài bài. Bệ hạ thích tiếng đàn vẫn còn non tay của thần thiếp, thần thiếp vui lắm.”
Tử Hằng rất ngạc nhiên. Chỉ mới học gần đây mà có thể đàn đến điêu luyện như vậy. Hắn không biết phía sau hòn giả sơn cạnh đó vẫn còn một thiếu nữ mù đang ngồi cạnh cây đàn. Đây mới người thực sự đã đàn nên bài nhạc hay mà hắn nghe lúc nãy.
“Nếu bệ hạ thích có thể dành thêm chút thời gian ở lại nghe thần thiếp đàn cho người được không?”
Dù sao bây giờ hắn cũng chẳng muốn về cung, con trai thì theo cha của nó, tiếng đàn này lại đúng lúc khiến tâm trạng hắn thoải mái hơn. Vậy là Tử Hằng quyết định ở lại thêm một chút. Danh Thần đứng phía sau nhìn thấy cảnh này cảm thấy rất bực mình nhưng lại chẳng thể làm gì được.
...***...
Trong lúc này, Hồng Thanh đang bị nhốt, không ra ngoài được. Vậy là hắn rủ mấy cung nữ thái giám trong cung vào chơi tổ tôm, lắc xúc xắc. Thậm chí còn cùng đám thái giám chơi trò oằn tù tì, người thua phải cởi đồ. Bọn họ chơi ồn ào đến mức người của cung khác cũng biết. Chuyện dĩ nhiên đến tai của Tử Hằng. Hắn hầm hầm lao đến Phụng Nghi cung. Đi cùng còn có thái hậu.
Tử Hằng đến đột ngột không báo trước nên đúng lúc nhìn thấy một mớ hỗn độn trong Phụng Nghi cung. Xúc sắc rơi vãi lung tung trên đất. Thái giám ăn mặc xộc xệch, còn Hồng Thanh chỉ mặc mỗi lý y. Y phục của hắn còn đang vứt chỏng chơ trên tràng kỷ. Tử Hằng nhìn thấy mà sắc mặt biến đen rồi sang đỏ tưởng như sắp bốc hỏa tới nơi.
“Phương Hồng Thanh, ngươi làm cái trò gì đây hả? Còn ra thể thống gì?”
Hồng Thanh lạnh nhạt đáp: “Bệ hạ không cho ta ra ngoài, cả ngày bắt ta ở trong cung. Ta không bày trò để chơi thì chán muốn chết.”
Thái hậu không nhịn được chỉ tay vào Hồng Thanh mà trợn mắt kêu lên:
“Ngươi… Thiếu gì trò mà ngươi lại bày mấy thứ… mấy thứ bệnh hoạn như thế này hả?”
“Mẫu hậu nói quá rồi. Đây là những trò chơi rất phổ biến ở nhân gian. Chỉ là cởi đồ thôi mà, có phải cởi hết đâu.”
“Ngươi im ngay!” Tử Hằng lớn tiếng nạt: “Dọn hết cái đống lộn xộn này ngay! Từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy ngươi chơi mấy cái thứ như vậy nữa. Đây là hoàng cung, không phải là cuộc sống nhân gian của ngươi.”
Ánh mắt Hồng Thanh nhìn Tử Hằng lạnh băng khiến y giật mình.
“Bệ hạ đang khinh thường thân phận thường dân của thần thiếp sao?”
Tử Hằng sững người. Hắn không phải cố ý. Lúc ấy hắn tức giận quá nên nói như thế. Hắn ấp úng đáp:
“Ta không…”
“Hằng nhi không phải xem thường xuất thân của ngươi. Nhưng đây là hoàng cung, ngươi không thể đem mấy trò chơi tục tĩu, xấu hổ của nhân gian như vậy vào cung được. Người khác thấy được còn ra cái thể thống gì?”
Tử Hằng quay qua nhìn thái hậu. Ý của hắn cũng không hoàn toàn là như thế. Hắn đi vi hành nhiều lần. Những trò ở nhân gian thế này hắn cũng đã thấy qua không ít. Chỉ là hắn không thích, không muốn chơi, chứ không hề xem nó là tục tĩu hay xấu hổ, cũng không xem thường gì. Nhưng hắn lại không phản bác. Hắn đang tức giận. Hồng Thanh lại dám cởi đồ trước mặt người khác ngoài hắn. Thế thì đúng là chẳng ra cái thể thống gì.
“Mẫu hậu nói không xem thường xuất thân của thần thiếp nhưng từ lời nói đến thái độ của mẫu hậu và bệ hạ đều đang nói vậy còn gì. Nếu đã khinh thường xuất thân của thần thiếp như vậy thì trả thần thiếp về nhân gian đi.”
Hồng Thanh không phải là người thích phá phách, hắn có thể nghịch ngợm nhưng cũng không điên tới mức đem những trò chơi kiểu như vậy chơi ở trong cung. Hắn thậm chí còn đuổi khéo Phi Diên ra ngoài vì không muốn thằng bé nhìn thấy hắn chơi mấy trò này. Hắn làm vậy chỉ để chọc tức Tử Hằng vì y đem nhốt hắn rồi bỏ mặc hắn cả ngày không chịu qua cung gặp hắn. Hắn không ngờ được là thái hậu cũng theo tới.
Suốt thời gian qua hắn luôn cố gắng làm hài lòng thái hậu. Hắn cũng không muốn Tử Hằng phải khó xử khi đứng giữa hai người. Nhưng hiện tại những gì đang bày ra tại đây có lẽ đã khiến những cố gắng của hắn trong suốt thời gian qua đổ sông đổ bể rồi. Hắn cũng không muốn quan tâm nữa. Những gì mà Tử Hằng đã làm khiến hắn rất thất vọng. Bị kiểm soát đủ thứ như thế thì thà để hắn về lại quê cũ còn hơn. Nhưng Tử Hằng thì sao? Hắn đã cố tình làm đến thế này chính là vì muốn buộc y đến đây nói chuyện đàng hoàng với hắn. Y đã không thèm đến đây hai ngày rồi.
“Muốn về? Đừng hòng. Trẫm đã đưa ngươi vào cung. Con của chúng ta sau này sẽ kế thừa hoàng vị. Sao trẫm có thể để ngươi quay về. Ngươi phải sống ở đây với trẫm cả đời này.”
Thái hậu kinh ngạc nhìn Tử Hằng. Con trai bà định để Phi Diên làm thái tử thật sao?
“Nếu bệ hạ muốn để Diên nhi làm người kế thừa vậy thì cứ để nó ở đây, để cho thần thiếp trở về. Thần thiếp không thể chấp nhận được cuộc sống suốt ngày bị người ta giám sát, đến tự do cũng không có, đã thế lại còn bị nghi ngờ lung tung. Sống như vậy thì thà chết còn hơn.”
Hai bàn tay Tử Hằng siết chặt lại. Cả người đều đang run lên bần bật. Gương mặt biến sắc. Cả người như tỏa ra một luồng khí đen bao quanh khiến ai nấy sợ hãi không dám đến gần.
“Ra ngoài hết.”
Thái hậu kinh ngạc nhìn qua. Tử Hằng vừa lên tiếng đó sao? Tất cả mọi người cũng sửng sốt đứng hình trong vài giây, sau đó ngay lập tức bỏ chạy ra khỏi cửa.
“Hằng nhi, con…”
Dáng vẻ đằng đằng sát khí như muốn giết người của Tử Hằng khiến bà cũng hoảng hồn. Không phải thằng bé định giết luôn Phương Hồng Thanh đấy chứ?
“Này, có gì từ từ nói. Cùng lắm thì con đuổi nó đi là được. Đừng động thủ.”
Tử Hằng từ từ quay đầu nhìn qua. Hắn cố gắng kìm nén tức giận, dịu giọng hết mức có thể nói:
“Mẫu hậu, người cũng ra ngoài đi.”
“Được. Con bình tĩnh nhé! Có gì từ từ nói.” Thái hậu dặn như vậy rồi đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Tử Hằng cầm cái ghế ném thẳng vào cái bình lớn gần đó khiến nó vỡ toang. Cái ghế cũng va vào cánh cửa khiến cái cửa nứt toác một mảng. Hồng Thanh nhìn mà giật mình. Bộ tính giết người thật đấy à?