• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Hằng đặt Hồng Thanh lên giường rồi lại tiếp tục hôn. Hồng Thanh bị hôn sâu đến khó thở. Tay hắn muốn đẩy Tử Hằng ra lại bị y giữ lấy rồi đè chặt ở hai bên đầu, còn đan các ngón tay lại với nhau.

"Ta ưm… không thở được...ưm…"

Tử Hằng rời môi Hồng Thanh nghiêng đầu hôn lên má, hôn lên lỗ tai đang đỏ lên của hắn, thổi nhẹ vào đó khiến hắn vừa nhột vừa ngứa.

"Ưm đừng…. "

Tử Hằng vừa liếm vừa cắn vành tai của hắn. Nụ cười trầm thấp phả vào tai, giọng nói thì thầm mê hoặc:

"Xem kìa, tai của ngươi nhạy cảm thật đấy! Ta chỉ mới đụng chạm có một chút thôi mà ngươi đã cứng rồi. Để ta giúp ngươi giải quyết nhé!"

Hồng Thanh lúc này mặt đã đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ nhìn Tử Hằng.

"Giải quyết… gì cơ?"

Đầu gối của Tử Hằng cạ nhẹ vào phía dưới của Hồng Thanh khiến hắn bị kích thích rên lên một tiếng. Hắn vội ngậm miệng. Sao mình lại có thể phát ra âm thanh xấu hổ như vậy chứ? Quá mất mặt.

"Không cần xấu hổ. Ta thích nghe giọng của ngươi như thế."

"Im đi!"

Tử Hằng nắm lấy cái đó của Hồng Thanh qua lớp vải mỏng. Dù cách một lớp vải nhưng Tử Hằng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm nóng của nó. Hắn còn cố tình cạ cái đó của mình vào bắp đùi của y.

Hồng Thanh cảm nhận được cái thứ cứng như cái gậy kia cạ vào chân mình. Biết là cái gì mặt hắn đỏ như tôm luộc. Tử Hằng lại còn cầm cái đó của hắn, còn cố tình chọc vào *** *** khiến hắn bị kích thích. Tay bấu chặt lấy hai vai của Tử Hằng miệng không ngừng rên rỉ.

"Dừng lại… ưm…"

"Đừng vội. Ta sẽ còn khiến ngươi thích hơn nữa."

Tử Hằng tháo dây thắt lưng của lý y trên người Hồng Thanh, rồi nhanh tay thò vào trong quần trực tiếp nắm lấy cái đó của y mà vuốt lộng. Tử Hằng đồng thời cắn nhẹ lên cổ y rồi **** ***. Hồng Thanh kêu lên. Hai tay níu chặt lấy vạt áo Tử Hằng mà siết mạnh.

Cả đời hắn chưa từng bị ai đó động chạm trêu đùa trên cơ thể mình thế này. Cơ thể nhạy cảm chịu kích thích dữ dội. Hắn lắc đầu liên tục.

"Dừng lại đi a… Lạ lắm ưm… Ta… ta chịu không được... a ưm …"

"Chịu không được thì cắn ta."

Tử Hằng kéo lý y của Hồng Thanh ra khỏi vai, cúi xuống ngậm lấy núm vú của y mà mút, mà cắn nhẹ. Hai tay Hồng Thanh bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu không cho phản kháng. Hết nghịch đầu vú bên này hắn lại mút đầu vú bên kia. Tay còn lại không ngừng đùa nghịch cái thứ căng cứng giữa hai chân người kia.

"Ưm không… Dừng lại… a…"



"Thanh nhi! Thanh nhi của ta!"

Tử Hằng không ngừng gọi tên Hồng Thanh qua những cái hôn. Trong đầu Hồng Thanh lúc này không nghĩ được gì. Toàn bộ lí trí đều bị những hành động đầy kích thích của người kia làm cho quay cuồng. Bên tai không ngừng vang lên âm thanh của người đó gọi tên mình càng khiến hắn mê loạn. Cảm giác sung sướng đến không chịu được. Hắn kêu lên một tiếng rồi bắn.

Tử Hằng nhìn chất lỏng trắng đục bắn đầy tay mình mà mỉm cười. Hắn nhìn Hồng Thanh đang nằm thở dốc với gương mặt động tình kia, ánh mắt trầm xuống. Hắn ghé tai y, thì thầm:

"Thế nào? Thích lắm đúng không?"

Tử Hằng còn đang định nói Hồng Thanh giúp hắn giải quyết cái đó của hắn thì bỗng nhiên bị một cái gối phang vào mặt. Hồng Thanh tung chân đạp thẳng hắn xuống giường. Gương mặt Hồng Thanh lúc này đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận. Y cầm cái chăn ném vào mặt Tử Hằng. Đến lúc Tử Hằng kéo chăn xuống khỏi mặt thì người kia đã kéo lại quần, mở cửa chạy mất rồi.

Tử Hằng ngớ người, sửng sốt nhìn theo. Hắn giúp Hồng Thanh giải quyết cái kia rồi, còn của hắn phải làm sao?

...***...

Hồng Thanh chạy về phòng của mình đóng cửa lại rồi tựa ở cửa mà thở dốc, mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ vô cùng. Kiếp trước tuy rằng hắn theo đuổi thái tử điện hạ ba năm nhưng chỉ là hắn đơn phương, giữa hai người chưa từng phát sinh chuyện gì. Hắn cũng chưa từng làm chuyện thân mật với bất kì nam nhân nào khác nên đối với chuyện giường chiếu này hắn không khác gì một trang giấy trắng cả.

Những gì Tử Hằng làm cho hắn đều là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm. Cảm giác vừa kì quái, vừa xấu hổ, lại vừa… sướng. Cho nên hắn mới tức. Tử Hằng không thèm hỏi ý hắn trước mà tự tiện làm như vậy trên cơ thể hắn. Giờ nhìn bộ dạng này của bản thân, hắn xấu hổ chết đi được.

Hồng Thanh thay một bộ đồ khác rồi leo lên giường trùm chăn ngủ. Nhưng hắn cứ nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên đầy những hình ảnh Tử Hằng làm những việc thân mật đó với mình. Vật phía dưới không tự chủ lại đứng thẳng, cả người nóng bừng bừng khó chịu. Hồng Thanh lăn lộn cả đêm rốt cuộc gần sáng mới ngủ được.

Lục Ly nhìn bộ dạng thiếu ngủ của chủ tử mình và Hồng Thanh thì ngạc nhiên vô cùng. Hắn nghe Danh Thần nói hai người họ đã làm hoà, vậy sao đêm qua còn mất ngủ như vậy? Hắn hỏi Danh Thần thì nhận một cái lắc đầu cùng với lời nhắc nhở: chuyện riêng của chủ tử chớ tò mò.

Đêm qua Danh Thần luôn canh chừng bên cạnh chủ tử cho đến khi nhìn thấy Hồng Thanh và Tử Hằng vào trong phòng, cho nên hắn biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn rất vui vì hai người họ đã có thể làm hoà cho dù sau đó tình thế có hơi buồn cười. (Hắn sẽ không nói với bất cứ ai chuyện nửa đêm chủ tử mấy lần đi ra ngoài giếng xử lý cái kia của mình đâu.) Nói không buồn là nói dối nhưng chỉ cần Hồng Thanh thấy hạnh phúc thì với hắn như vậy cũng đã đủ.

Sáng hôm sau nhóm người lập tức lên đường hội quân với Mộc Văn.

Tử Hằng kéo Hồng Thanh lên cưỡi ngựa chung. Ban đầu Hồng Thanh còn cự nự không chịu nhưng vì bị Tử Hằng lôi kéo dữ quá, lại thêm Phi Diên cũng muốn như thế, Hồng Thanh chấp nhận ngồi chung ngựa. Còn Phi Diên thì hí hửng leo lên ngồi chung ngựa với Danh Thần.

Suốt cả đoạn đường, Tử Hằng thường không biết là vô tình hay hữu ý cạ cái vật kia vào mông của Hồng Thanh khiến hắn xấu hổ. Hắn không dám mắng thẳng mặt vì sợ người gần đó nghe được, mà quay lại lạnh mặt cảnh cáo:

"Ngươi có thể nghiêm túc một chút được không? Ngươi còn như vậy ta lập tức nhảy xuống ngựa."

"Ấy, đừng nhảy! Ta thật sự không cố ý mà. Ngươi xem chúng ta một trước một sau ngồi ở tư thế như vậy, va chạm không phải là rất bình thường sao?"

"Đừng có viện cớ! Cái kia… cái kia của ngươi nó…" Hồng Thanh đỏ mặt quá xấu hổ không nói được hết câu.

"Oan cho ta quá! Ngươi ta yêu ngồi ngay bên cạnh, ta sao có thể không có phản ứng a. Đây là tình huống sinh lý rất bình thường mà."

Hồng Thanh ngậm miệng. Lý do nghe quá hợp lý. Hắn không có cách nào phản biện được. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì xấu hổ lắm. Hắn sợ bản thân mình sẽ không nhịn được cho đến khi đến nơi.

"Thanh nhi, ta biết ngươi khó chịu. Ngươi nhịn một chút. Ta sẽ tận lực để không chạm vào ngươi nữa."

"Ngồi chung với nhau, sao có thể không đụng chạm chứ." Hồng Thanh nói lí nhí.



"Ngươi để ý nhiều như vậy lẽ nào cũng có phản ứng với ta sao?"

"Câm ngay! Ta còn chưa hỏi tội ngươi tối qua. Còn không biết điều thì ta xuống đó."

Tử Hằng lập tức ôm eo Hồng Thanh giữ lại, dụi đầu vào tóc hắn, làm ra vẻ đáng thương mà nói:

"Đừng vậy mà! Ta biết lỗi rồi mà. Đều là do ta quá thích ngươi nên không kìm chế được bản thân. Thời gian qua ta đã nhịn rất khổ sở đấy. Thông cảm cho ta đi mà!"

Hai hàng lông mày của Hồng Thanh giựt giựt. Cái tên này càng ngày càng không có liêm sỉ. Đến cả hắn vốn mặt dày mà cũng cảm thấy xấu hổ.

...***...

Sau nửa ngày, hai nhóm gặp nhau rồi cùng nghỉ tạm trong khách điếm một đêm. Sáng mai tiếp tục lên đường về cung. Từ nơi này về hoàng cung chỉ còn chưa tới mười ngày đi đường. Tử Hằng biết bản thân không thể tiếp tục giấu Hồng Thanh thêm nữa. Nếu để đến lúc về đến cung rồi mới để cho Hồng Thanh biết thân phận thật của mình sẽ lại chọc giận y. Cho nên trước khi đi hắn muốn cho Hồng Thanh biết rồi để y tự quyết định.

Nếu Hồng Thanh không muốn về cung sống cùng hắn, hắn sẽ sắp xếp cho hai cha con một chỗ ở trong kinh thành. Hắn sẽ thường xuyên đến thăm và sống cùng họ. Đợi đến khi Diên nhi lớn thêm một chút sẽ đón thằng bé vào cung phong nó làm hoàng tử, cho nó học hành, dạy nó quản lý triều chính.

Tử Hằng còn đang suy nghĩ nên mở lời sao với Hồng Thanh thì buổi tối hôm đó, sau khi ru Phi Diên ngủ, Hồng Thanh đã hỏi hắn:

"Sau khi về cung ngươi tính cho ta thân phận gì? Với Diên nhi thì không khó nhưng ta là nam nhân, sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi."

Tử Hằng rất cảm động khi thấy Hồng Thanh lo lắng cho danh tiếng của mình như vậy. Hắn hôn nhẹ lên trán Hồng Thanh, nói:

"Không sợ. Sẽ chẳng ai làm ảnh hưởng được gì đến ngôi vị của ta đâu. Thanh nhi này, ngươi có biết gì về hoàng thượng không? Có suy nghĩ gì về người?"

Hồng Thanh ngạc nhiên hỏi lại:

"Sao tự nhiên lại hỏi ta về hoàng thượng? Người đó có liên quan gì đến chuyện này? Không lẽ tên đó còn can thiệp cả vào chuyện riêng tư của ngươi?"

"Không. Dĩ nhiên là không. Ta chỉ muốn hỏi… hỏi ngươi nghĩ thế nào về hoàng thượng thôi. Dù sao cũng là người thân của ta."

"Chẳng nghĩ sao cả. Ta chưa gặp hoàng thượng bao giờ, có thể nhận xét gì chứ?"

Tử Hằng chưng hửng, không biết nên nói tiếp thế nào.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Cứ vòng vo mãi. Nói thẳng ra đi!"

Tử Hằng phân vân một hồi quyết định nói thẳng:

"Thanh nhi, ta nói thật với ngươi nhưng ngươi nhất định phải bình tĩnh, không được đánh ta."

* Cái đó không dám hứa trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK