• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cả hai được đưa về cung của hoàng thượng, thái giám Tiểu Tịnh theo lệnh đưa y phục đã chuẩn bị cho Hồng Thanh. Sau đó Tiểu Tịnh và những người khác bị đuổi ra ngoài, chỉ giữ một cung nữ ở bên cạnh hầu thay y phục. Tiểu Tịnh cảm thấy không yên tâm nên bản thân tình nguyện ở lại. Hồng Thanh quay qua nói:

“Ngươi ra ngoài đi. Ta không thích có người của bệ hạ ở đây.”

Việc hoàng thượng và Hồng phi đang bất hoà thì trong cung ai cũng biết. Bị Hồng Thanh đuổi đi Tiểu Tịnh không ngạc nhiên lắm. Nhưng hắn vẫn muốn ở lại.

“Nương nương, đây là y phục của bệ hạ, nô tài vẫn thạo cách mặc hơn. Để nói tài ở đây giúp nương nương.”

“Đừng viện cớ. Y phục nào mà mặc chẳng giống nhau. Bọn ta cũng không ngu ngốc đến mức không thể mặc được.”

“Nương nương đừng giận bệ hạ. Người cũng biết rõ tính khí của bệ hạ mà. Bệ hạ chẳng có chút tư tình nào với Hoà phi đâu. Trước giờ bệ hạ chỉ yêu một mình nương nương. Bệ hạ làm vậy chẳng qua là muốn chọc cho nương nương ghen thôi. Lát nữa chắc chắn bệ hạ cũng không muốn nương nương phải múa đâu. Nếu nương nương mà múa thật chắc bệ hạ móc mắt mọi người ở đó ra mất.”

Hồng Thanh im lặng. Chuyện đó hắn cũng đoán được. Nhưng cho dù vậy thì có liên quan gì đến hắn nữa chứ?

“Ta biết rồi. Ngươi đi ra đi.”

“… Vâng.”

Tiểu Tịnh bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Liên Nhi nhìn sắc mặt ảm đạm của Hồng Thanh mỉm cười hỏi hắn:

“Nương nương không phải hối hận muốn đổi ý đấy chứ?”

“Không có. Chúng ta nên nhanh chóng đi thôi. Bây giờ ngươi định làm thế nào?”

“Chúng ta đổi y phục đi, hoán đổi thân phận.”

Hồng Thanh kinh ngạc. Dáng người hắn không cao lắm. So với Liên Nhi chỉ cao hơn một chút. Hắn giả trang mặc đồ của Liên Nhi có lẽ sẽ khó ai nhận ra. Nhưng Liên Nhi không chỉ giả trang thành hắn còn phải quay lại bữa tiệc để tránh bị nghi ngờ. Hắn và Tử Hằng chẳng lạ gì nhau, sợ rằng sẽ bị y nhanh chóng nhận ra. Liên Nhi nhận ra sự lo lắng của Hồng Thanh liền nói:

“Nương nương yên tâm, với khả năng dịch dung của tiểu nữ sẽ không bị nhận ra sớm như vậy đâu. Tiểu nữ có cách của bản thân. Đợi đến khi bệ hạ nhận ra chúng ta tráo đổi thân phận thì nương nương cũng đã cao chạy xa bay rồi. Hơn nữa, còn có Thẩm tướng ở đấy. Nương nương đừng lo.”

Hồng Thanh nghe vậy yên tâm đổi y phục. Mọi việc sau đó diễn ra khá suôn sẻ. Thái giám Tiểu Tịnh không hề nghi ngờ khi Hồng phi từ trong phòng bước ra sai cung nữ của mình đem y phục mới thay lúc nãy mang về cung giặt sạch. Danh Thần đứng bên ngoài cung nhìn thấy cảnh này liền ra hiệu với Thẩm Minh Hiên đang ở bên trong.

Hồng phi bước vào cung rất tự nhiên ngồi lại xuống bàn ăn của mình, không có chút động thái nào khác. Tử Hằng khá hài lòng. Nếu y dám có ý định múa hắn chắc chắn sẽ đem nhốt y lại. Nhưng hắn vẫn không kìm được ý muốn chọc tức y.

“Không phải Thanh nhi quên gì đấy chứ? Không múa cho trẫm xem?”

“Bệ hạ tha tội. Thần thiếp nhất thời chưa thể nghĩ ra bài múa tiếp theo cho nên mong bệ hạ cho thần thiếp thời gian suy nghĩ. Suy nghĩ xong thần thiếp sẽ lập tức múa biểu diễn cho bệ hạ xem.”

“Một bài múa cũng phải suy nghĩ lâu như vậy? Hay Thanh nhi không muốn múa cho trẫm xem?”



“Bệ hạ cũng biết thần thiếp vốn không thường hay múa. Thần thiếp luyện mãi chỉ được một bài hôm đó múa cho bệ hạ xem. Giờ bệ hạ lại bắt thần thiếp ngay lập tức chuẩn bị một bài múa khác. Trong thời gian ngắn như thế lại không được tập luyện trước đối với thần thiếp là quá khó.”

Tử Hằng nhếch môi cười. Phải như thế chứ. Rõ ràng là Hồng Thanh đang từ chối khéo. Nếu y dám múa để xem hắn trừng phạt y thế nào. Hắn chống cằm nhìn Hồng Thanh nói tiếp:

“Đúng là ta làm khó cho Thanh nhi rồi. Nhưng nếu không múa được thì phải làm sao đây? Ngươi đã nói sẽ chuộc tội thay cho cung nữ kia. Nếu ngươi không làm được vậy thì trẫm phạt cung nữ kia nhé.”

Hồng Thanh (Liên Nhi) lườm hắn. Muốn làm khó nhau đến vậy mới chịu được à?

“Vậy bệ hạ có muốn thần thiếp đến ngồi bên cạnh hầu người giống như Hoà phi tỷ không?”

Mặt Tử Hằng liền biến sắc. Hắn không phải là kẻ thích được người khác mớm hay đút thức ăn cho. Hắn để Uyển Dư phục vụ mình đơn giản vì muốn chọc tức Hồng Thanh mà thôi. Đời nào hắn để cho y hầu hạ mình. Vừa lúc này Uyển Dư đưa một con tôm đã bóc vỏ qua muốn đưa vào miệng Tử Hằng. Hắn tức giận gạt phăng khiến con tôm rớt xuống đất. Uyển Dư hoảng sợ tái mặt. Cô ngồi xích gần về phía thái hậu, không dám làm gì nữa. Ngày hôm nay hoàng thượng vui buồn thất thường khiến cô không biết đâu mà lần.

“Hằng nhi, hôm nay là sinh thần của Uyển Uyển, con có khó chịu gì trong lòng cũng cố kìm lại đi. Con làm con bé sợ rồi kìa.”

“… Con xin lỗi.”

Cách đối phó này là do Hồng Thanh trước khi rời đi chỉ cho Liên Nhi. Hắn đoán được Tử Hằng sẽ dùng cách gì để làm khó mình, lại sợ bị Tử Hằng phát hiện quá nhanh nên mới chỉ cho Liên Nhi cách này, nhờ vậy mới không bị lộ. Liên Nhi trong hình dáng Hồng Thanh lúc này thư thả dùng bữa không quan tâm đến gì khác.

...***...

Hồng Thanh giả làm Liên Nhi đi thẳng về phía Phụng Nghi cung mà không một ai nghi ngờ. Khúc Viễn và Lam Hiên đã chờ sẵn ở đó. Khúc Viễn dịch dung lại cho Hồng Thanh một chút sao cho giống với thuộc hạ của Lam Hiên rồi để Lam Hiên đưa người ra khỏi cung. Nhưng đúng lúc bọn họ đi ra ngoài thì Phi Diên đột ngột xuất hiện. Dù lúc đó Hồng Thanh đã dịch dung thành người khác nhưng Phi Diên vẫn có thể nhận ra. Thằng bé đứng ở đó nhìn cha mà chảy nước mắt.

“Diên nhi…”

Từ lúc bị bắt nhốt Hồng Thanh không được phép gặp con. Mãi cách đó một ngày, Phi Diên mới được phép đến gặp hắn nhưng hai cha con chỉ có thể nói chuyện, cùng ăn với nhau nửa canh giờ. Hồng Thanh không dám nói nhiều với thằng bé. Hắn không dám nói hắn sắp rời đi vì sợ mình không nỡ bỏ thằng bé ở lại. Không hiểu sao Phi Diên lại biết được mà ra đứng đây đón hắn. Hắn lúng túng không biết phải nói sao.

“Cha định bỏ con lại mà đi sao?”

“Diên nhi!” Hồng Thanh chạy tới ôm lấy thằng bé vào lòng. Hai hàng nước mắt rơi lã chã. “Ta không muốn bỏ con lại nhưng ta cũng không thể tiếp tục sống ở đây. Con tha thứ cho ta.”

“Không. Nếu cha đi con cũng không muốn ở lại nữa. Cha đưa con theo với.”

“Không được. Diên nhi, con cần phải ở lại với phụ hoàng con. Ở trong hoàng cung này hắn chỉ có con là chỗ dựa duy nhất. Ta đã đi rồi, nếu con cũng bỏ đi nốt hắn sẽ phát điên mất. Con phải ở lại đây thay ta chăm sóc cho phụ hoàng, phải giúp cho hắn hiểu hắn yêu chúng ta nhiều như thế nào. Chỉ cần phụ hoàng con chịu hồi tâm chuyển ý ta sẽ trở lại.”

Thằng bé khóc nấc lên.

“Con hiểu rồi. Con sẽ khuyên nhủ phụ hoàng suy nghĩ lại. Cha nhất định phải quay lại thăm con đấy.”

“Ta hứa. Ta sẽ quay lại sớm để thăm con.”



Hai cha con bịn rịn một lúc mới nuối tiếc buông nhau ra. Khúc Viễn đưa Phi Diên quay trở về cung để Hồng Thanh có thể yên tâm rời đi. Lam Hiên lấy lý do muốn đi thăm người nhà bị ốm để ngồi xe ngựa ra khỏi thành, thuận lợi một đường đưa Hồng Thanh ra khỏi hoàng cung. Tần Mạc ngồi trên lưng ngựa, chuẩn bị sẵn một xe ngựa với đầy đủ hành lý. Chờ Lam Hiên đưa Hồng Thanh ra khỏi cổng, hắn lập tức đón Hồng Thanh lên xe ngựa và lập tức khởi hành trong đêm.

...***...

Tử Hằng nổi giận điên lên khi suốt cả buổi Hồng Thanh luôn giữ vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Cho dù hắn cố tình làm ra một số hành động gây chú ý, cố tình tạo ra những hành động có vẻ thân mật với Uyển Dư, nhưng từ đầu đến cuối Hồng Thanh vẫn luôn rất điềm tĩnh, mặt không đổi sắc, không chút khó chịu hay tức giận gì.

Y không thích hắn nữa sao? Không yêu hắn nữa sao? Không muốn quan tâm hắn nữa sao? Hắn thân mật với một người khác, thậm chí còn bóng gió nói lời chọc tức y, sao y vẫn điềm nhiên như chuyện chẳng liên quan đến mình như thế?

Tâm trạng của hoàng đế không tốt, Uyển Dư cũng không dám kéo dài bữa tiệc. Cô ta cố tình chờ cho hoàng thượng say để đưa về phòng vậy mà tửu lượng hoàng thượng tốt quá, uống gần chục bình rượu rồi mà trông vẫn tỉnh táo như thường. Say đâu chẳng thấy, chỉ thấy nóng giận thất thường, tâm trạng không ổn định khiến Uyển Dư thấy vừa sợ vừa lo. Lỡ như hoàng thượng say mà tâm trạng không tốt thì có thể ra lệnh chém chết mình không chừng. Thành ra nửa sau của buổi tiệc, Uyển Dư ngồi bên cạnh mà không dám động đậy hay nói năng gì mấy, tránh bị vạ lây.

Bữa tiệc vừa kết thúc, Tử Hằng liền tới kéo tay Hồng Thanh đi. Hồng Thanh liền cự nự.

“Bệ hạ, thần thiếp có chân có tay, không cần bệ hạ phải lôi kéo đi như vậy.”

“Sao hả? Bây giờ ngươi còn muốn kháng cự trẫm? Ngươi được cái quyền đó sao?”

Bỗng nhiên Tử Hằng khựng lại nhìn Hồng Thanh một chốc sau đó lại gần sát người y ngửi ngửi. Hồng Thanh (Liên Nhi) đã biết có điều không ổn rồi.

Bàn tay nắm lấy cổ tay Hồng Thanh mà siết rất chặt, sắc mặt Tử Hằng tối sầm. Hắn nhìn Hồng Thanh mà gầm lên:

“Ngươi không phải Thanh nhi. Thanh nhi đâu?”

Tiếng gầm của Tử Hằng khá lớn khiến gần như tất cả mọi người trong phòng khi đó đều có thể nghe thấy. Bọn họ kinh ngạc nhìn sang phía này.

Hồng Thanh mỉm cười đáp:

“Bệ hạ giờ mới nhận ra sao? Đã trễ mất rồi. Thanh nhi của người đã cao chạy xa bay rồi.”

Tử Hằng nổi trận lôi đình. Hồng Thanh dám bỏ trốn. Y vậy mà dám bỏ lại hắn để trốn đi? Hắn bẻ tay muốn bắt Hồng Thanh giả mạo nhưng lại bị y quật lại, lấy cứng đối cứng.

“Thanh nhi đâu? Các ngươi đem hắn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, miễn là rời khỏi hoàng cung. Bệ hạ, người không tìm được đâu.”

Nói rồi Hồng Thanh (Liên Nhi) tung người bay lên mái nhà bỏ chạy. Tử Hằng gào lên:

“Người đâu, bao vây toàn bộ hoàng cung cho ta! Ai cũng không được rời khỏi đây! Kẻ não kháng lệnh lập tức bắt về.”

* Ngươi không bắt được người ta đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK