Tử Hằng phi ngựa chạy như bay về cung. Rõ ràng trước khi đi hắn đã hỏi kỹ Khúc Viễn, phải gần một tuần nữa hoàng hậu mới sinh vậy mà hắn mới đi có hai ngày Đường Sâm đã gửi tin cho hắn báo người ta gần sinh đến nơi rồi. Từ chỗ hắn về cung nếu phi ngựa liên tục cũng phải mất gần một ngày. Vì vậy Tử Hằng phi ngựa không ngừng nghỉ, ngựa mệt lại đổi con ngựa khác, thậm chí không dám dừng lại để nghỉ ngơi ăn uống.
"Chủ tử, không thể phi ngựa liều mạng như vậy được?" Lục Ly cố gắng phi ngựa áp sát Tử Hằng, khuyên nhủ: "Người cứ như vậy sợ rằng chưa về đến nơi đã ngã lăn ra ngất xỉu rồi."
"Có ngất xỉu cũng phải về. Ta nghe nói hồi sinh Diên nhi, tính mạng của Thanh nhi xém chút là mất rồi. Ta nhất định phải về kịp trước khi Thanh nhi sinh."
Danh Thần ra hiệu cho Lục Ly không cần cố gắng khuyên nữa. Việc này bọn hắn không thể khuyên được. Chỉ mong là lúc về đến nơi hoàng hậu chưa kịp sinh. Nếu không thì lớn chuyện.
Thực tế Hồng Thanh đúng là rất đau, cảm giác như sắp để đến nơi nên mới bảo Đường Sâm nhắn cho Tử Hằng trở về. Đến khi báo xong rồi thì bụng hắn không còn đau nữa. Khúc Viễn nói có thể là do dạ dày của hắn không tốt, lại thêm cái bụng quá to nên mới khiến hắn cảm thấy đau đến như vậy.
Biết là không có chuyện gì Hồng Thanh bảo Phi Diên sớm thông báo cho Tử Hằng biết để y không phải vội vã trở về nữa. Phi Diên gửi chim bồ câu đi xong thì túc trực bên cạnh cha mình.
"Con không cần phải lo lắng quá. Khúc thái y đã nói ta không sao rồi mà."
"Gần đến ngày sinh rồi chuyện gì cũng có thể xảy ra. Con chỉ muốn cẩn trọng một chút thôi."
Hồng Thanh xoa đầu con trai, mỉm cười nói:
"Con chỉ mới tám tuổi mà nói chuyện cứ như ông già vậy. Thích ở cùng ta cũng được nhưng đừng vì ta mà trễ nãi việc học tập đấy."
"Cha khỏi lo. Ngày nào Thanh Trúc cũng qua đây gọi con đi học, con có muốn trễ nãi cũng không dám a."
(Thanh Trúc là con nuôi của Thẩm Minh Hiên và Lam Hà).
"Con đó, đừng có bắt nạt Thanh Trúc. Cũng chỉ có thằng bé là chịu chơi với con thôi. Mất đi thì lại hối hận."
"Cha đừng nghĩ cậu ta hiền. Không có đâu. Bình thường toàn là cậu ấy bắt nạt con thôi."
Hồng Thanh chỉ cười, xoa đầu Phi Diên càng kịch liệt hơn. Khi thấy tóc nó có nguy cơ rối bù lên mới chịu dừng.
"Còn hai ngày nữa là giao thừa rồi. Con ban đầu còn nghĩ có thể em bé sẽ không đợi kịp đến năm mới nhưng xem chừng bé con nhà mình còn háo hức đón năm mới hơn con đấy." Phi Diên vừa nói vừa xoa cái bụng to bự của Hồng Thanh.
"Con muốn cha sinh em bé vào năm mới đến vậy sao?"
"Vâng. Nếu là ngày đầu năm thì càng tốt. Như vậy mỗi khi chào đón năm mới cũng đồng thời chúc mừng sinh thần của em ấy. Quá tuyệt còn gì, đỡ tốn kém bao nhiêu."
"Cái thằng nhóc này!" Hồng Thanh kí đầu nó, mắng yêu: "Phụ hoàng con mà nghe thấy sẽ đánh con đó."
"Con suy nghĩ cho ngân khố triều đình như vậy đáng ra phải khen con chứ, sao lại mắng?"
"Thôi được rồi. Ta nói không lại con."
Hai người trò chuyện với nhau thêm một lúc thì Phi Diên đỡ Hồng Thanh nằm lên giường. Có một cậu nhóc trạc tuổi Phi Diên tiến vào trong phòng, sau đó cúi người kính cẩn thưa:
"Hoàng hậu nương nương! Thái tử điện hạ!"
"Thanh Trúc đến đấy hả?"
"Vâng. Con đến tìm thái tử điện hạ cùng đi học."
Phi Diên nhìn sang Hồng Thanh, nhún vai ý nói: cha đã thấy chưa? Có người qua nhắc nhở rồi đó. Con muốn quên cũng không có cơ hội. Hồng Thanh đá đá chân nó.
"Vậy cha nghỉ ngơi đi. Con với Thanh Trúc đi đây. Sau buổi học con sẽ trở về với người."
"Ừ. Đi đi."
...***...
Thanh Trúc nhìn Phi Diên khá ngạc nhiên. Đi cùng nhau một lúc nhưng lại không thấy người kia nói gì cả, không giống bình thường chút nào.
"Điện hạ có tâm sự gì à?"
"Ngươi đọc sách nhiều có biết nam nhân sinh con so với nữ nhân khác nhau thế nào không?"
Thanh Trúc nghĩ một lúc rồi đáp:
"Nếu không phải gặp hoàng hậu ta cũng không biết là trên đời lại có nam nhân lại có thể sinh con nên cũng không biết.. Nhưng nhìn cách hoàng hậu nương nương mang thai trông không khác gì so với nữ nhân cả nên ta nghĩ có lẽ những cái khác cũng giống nhau thôi."
Phi Diên lại im lặng không nói gì.
"Điện hạ lo lắng cho nương nương sao?"
"... Cha chưa bao giờ kể rõ cho ta nghe hồi sinh ta người đã phải chịu những khó khăn gì. Có thể những gì ngươi nói rất có lý nhưng trong đầu ta lại nghĩ chuyện nam nhân mang thai là chuyện nghịch thiên với trời đất. Đã là nghịch thiên thì e rằng sẽ rất nguy hiểm. Thật ra phụ hoàng cũng không muốn cha sinh thêm nữa đâu, là cha nhất định muốn thế. Cha nói muốn sinh thêm đệ đệ hoặc muội muội cho ta chơi. Sợ ta không có huynh đệ gì sẽ buồn. Cha cứ khéo lo. Ta còn lâu mới buồn ấy. Nói về huynh đệ ta đã có Thanh Trúc ngươi đấy thôi."
Thanh Trúc đỏ mặt, ấp úng nói:
"Điện hạ biết rõ nương nương nói vậy là ý gì mà. Một huynh đệ ruột thịt vẫn tốt hơn nhiều so với huynh đệ không có máu mủ gì như ta chứ."
"Nhưng ta thà không cần huynh đệ gì còn hơn là nhìn cha gặp nguy hiểm."
Thanh Trúc suy tư một lúc rồi nói:
"Hay là chúng ta viết thư mời Hoa Thần y trở về cung đỡ đẻ cho nương nương?"
"Không được đâu. Ngoài Thẩm tướng và phụ hoàng ra thì không ai được tùy tiện viết thư cho Hoa Thần y. Nhưng phụ hoàng hiện tại còn chưa trở về, còn Thẩm tướng… đâu có thích ta."
Có thể nói trong cung này ngoại trừ phụ hoàng ra thì Thẩm Minh Hiên chính là người khiến Phi Diên sợ nhất. Cứ nhớ đến mấy lần bị Thẩm Minh Hiên giáo huấn cậu vẫn còn rét run.
"Phụ thân của ta tuy rất nghiêm khắc nhưng không phải là người khó khăn như vậy đâu. Nếu điện hạ ngại thì để ta nói chuyện với phụ thân cho. Ta tin chắc ông ấy sẽ đồng ý."
Phi Diên nhìn Thanh Trúc một hồi, chẳng biết suy nghĩ gì miệng đột nhiên lẩm bẩm: "Kể ra triều đình nhà mình cũng nhiều đoạn tụ thật."
"Điện hạ nói gì cơ?"
"Không có gì. Chuyện kia ta nhờ ngươi nhé."
"Điện hạ yên tâm. Thuyết phục được phụ thân, ta sẽ báo lại cho người."
...***...
Lúc Tử Hằng trở về đã thấy Hoa Thiên Vũ ở trong cung rồi. Không chỉ có Thiên Vũ, còn có phụ hoàng của hắn và Ninh Cảnh Thần. Ba người này đi đâu cũng đi cùng nhau cả. Tử Hằng rất ngạc nhiên. Sau khi nhận tin báo từ Phi Diên, hắn đã thả chậm tốc độ phi ngựa lại, tranh thủ nghỉ ngơi. Nghĩ một hồi cảm thấy lo lắng nên viết thư gửi cho Hoa Thiên Vũ nhờ thúc ấy đỡ đẻ cho thê tử của mình. Thư hắn gửi còn chưa qua được một tuần trà đã thấy người ở đây rồi. Vậy chỉ có thể là Thẩm Minh Hiên đã thay hắn viết thư mời người về trước.
Nhìn thấy Tử Hằng, Ninh Cảnh Thần vui mừng đi tới ôm lấy hắn.
"Một năm rồi không gặp. Con càng ngày càng ra dáng một người cha rồi đấy."
"Con sắp làm cha của hai đứa nhỏ rồi mà, không ra dáng sao được. Mà phụ hoàng sao vậy? Sao nhìn có vẻ xa lạ quá thế kia?"
"À thì… ghen tị đó mà."
Còn không phải vì chứng kiến con trai mình cũng cưới nam nhân mà vẫn sinh được em bé nên cũng muốn có một đứa sao? Ba năm nay hắn biết Văn Phương và Thiên Vũ vẫn luôn lén lút hợp tác với nhau để nghiên cứu loại thuốc có thể khiến cho hắn mang thai. Cmn, một đống tuổi rồi, có cháu luôn rồi còn bày đặt muốn có con.
Xin lỗi nhá, lão tử đây là nam nhân hàng thật giá thật, cóc phải song tính như con dâu của mấy người. Có làm cách gì cũng không sinh được.
Lúc này Hoa Thiên Vũ bước từ trong phòng ra, nói:
"Ta đã xem qua cho Thanh nhi, hiện tại không có gì nguy hiểm nhưng chắc là sẽ sinh sớm hơn dự kiến một chút. Có lẽ là tầm hai ngày nữa hoặc sớm hơn. Để đề phòng bất trắc ta sẽ để Tiểu Viễn túc trực ở đây. Con sắp xếp cho ta một căn phòng ở gần để khi cần thì chạy qua cho nhanh."
"Vâng. Cảm ơn Hoa thúc thúc."
"Người một nhà cả, không cần khách sáo."
"Xem ra cháu ta sẽ sinh đúng vào năm mới rồi. Cũng thú vị đấy."
Văn Phương bước vào trong phòng ngủ xoa đầu Hồng Thanh, dịu dàng nói:
"Con nghỉ ngơi cho tốt. Không có gì phải lo lắng cả. Bọn ta sẽ luôn ở đây."
"Nhân tiện ta muốn hỏi có cách nào để một nam nhân bình thường biến thành song tính không?"
Hồng Thanh: "..."
...***...
Danh Thần đang ngồi một mình ở hành lang bên ngoài cung, tay cầm bình rượu lớn thỉnh thoảng nâng lên uống một ngụm. Đột nhiên có một bàn tay xuất hiện che đi đôi mắt hắn.
"Thái tử điện hạ."
Phi Diên phụng phịu: "Không vui chút nào. Lần nào huynh cũng đoán ra đệ quá nhanh, không thể giả bộ không đoán được một chút à?"
"Ta sợ nếu ta làm thế điện hạ lại chê ta xem điện hạ là trẻ con. Nếu điện hạ thích như vậy thì lần sau ta sẽ vờ như không biết."
"Thôi được rồi. Người như huynh nếu giả vờ thì lại thấy giả giả thế nào ấy. Ta đã nói với huynh nhiều lần rồi. Lúc chỉ có hai người đừng gọi đệ là thái tử điện hạ, nghe xa lạ lắm."
"... Ừm, Diên nhi."
Phi Diên ôm lấy Danh Thần từ phía sau, cằm gác lên vai y, thổi nhẹ vào tai khiến Danh Thần đỏ bừng mặt, nhỏ giọng hỏi:
"Năm mới huynh có lì xì cho đệ không?"
"Năm mới còn chưa đến đệ đã đòi ta phong bao rồi à?"
"Không. Năm nào đệ cũng nhận một đống phong bao rồi. Năm nay đệ muốn huynh lì xì cho đệ thứ khác."
"Thứ gì?"
Phi Diên đột ngột kéo mặt Danh Thần qua rồi hôn chụt một cái lên môi y khiến y kinh ngạc, mở tròn mắt. Phi Diên cũng đỏ mặt nhưng môi nở nụ cười rất tươi.
"Năm mới đệ muốn nhận được cái này từ huynh. Danh Thần ca ca, năm mới vui vẻ."
* Chúc mọi người năm mới vui vẻ!
"Chủ tử, không thể phi ngựa liều mạng như vậy được?" Lục Ly cố gắng phi ngựa áp sát Tử Hằng, khuyên nhủ: "Người cứ như vậy sợ rằng chưa về đến nơi đã ngã lăn ra ngất xỉu rồi."
"Có ngất xỉu cũng phải về. Ta nghe nói hồi sinh Diên nhi, tính mạng của Thanh nhi xém chút là mất rồi. Ta nhất định phải về kịp trước khi Thanh nhi sinh."
Danh Thần ra hiệu cho Lục Ly không cần cố gắng khuyên nữa. Việc này bọn hắn không thể khuyên được. Chỉ mong là lúc về đến nơi hoàng hậu chưa kịp sinh. Nếu không thì lớn chuyện.
Thực tế Hồng Thanh đúng là rất đau, cảm giác như sắp để đến nơi nên mới bảo Đường Sâm nhắn cho Tử Hằng trở về. Đến khi báo xong rồi thì bụng hắn không còn đau nữa. Khúc Viễn nói có thể là do dạ dày của hắn không tốt, lại thêm cái bụng quá to nên mới khiến hắn cảm thấy đau đến như vậy.
Biết là không có chuyện gì Hồng Thanh bảo Phi Diên sớm thông báo cho Tử Hằng biết để y không phải vội vã trở về nữa. Phi Diên gửi chim bồ câu đi xong thì túc trực bên cạnh cha mình.
"Con không cần phải lo lắng quá. Khúc thái y đã nói ta không sao rồi mà."
"Gần đến ngày sinh rồi chuyện gì cũng có thể xảy ra. Con chỉ muốn cẩn trọng một chút thôi."
Hồng Thanh xoa đầu con trai, mỉm cười nói:
"Con chỉ mới tám tuổi mà nói chuyện cứ như ông già vậy. Thích ở cùng ta cũng được nhưng đừng vì ta mà trễ nãi việc học tập đấy."
"Cha khỏi lo. Ngày nào Thanh Trúc cũng qua đây gọi con đi học, con có muốn trễ nãi cũng không dám a."
(Thanh Trúc là con nuôi của Thẩm Minh Hiên và Lam Hà).
"Con đó, đừng có bắt nạt Thanh Trúc. Cũng chỉ có thằng bé là chịu chơi với con thôi. Mất đi thì lại hối hận."
"Cha đừng nghĩ cậu ta hiền. Không có đâu. Bình thường toàn là cậu ấy bắt nạt con thôi."
Hồng Thanh chỉ cười, xoa đầu Phi Diên càng kịch liệt hơn. Khi thấy tóc nó có nguy cơ rối bù lên mới chịu dừng.
"Còn hai ngày nữa là giao thừa rồi. Con ban đầu còn nghĩ có thể em bé sẽ không đợi kịp đến năm mới nhưng xem chừng bé con nhà mình còn háo hức đón năm mới hơn con đấy." Phi Diên vừa nói vừa xoa cái bụng to bự của Hồng Thanh.
"Con muốn cha sinh em bé vào năm mới đến vậy sao?"
"Vâng. Nếu là ngày đầu năm thì càng tốt. Như vậy mỗi khi chào đón năm mới cũng đồng thời chúc mừng sinh thần của em ấy. Quá tuyệt còn gì, đỡ tốn kém bao nhiêu."
"Cái thằng nhóc này!" Hồng Thanh kí đầu nó, mắng yêu: "Phụ hoàng con mà nghe thấy sẽ đánh con đó."
"Con suy nghĩ cho ngân khố triều đình như vậy đáng ra phải khen con chứ, sao lại mắng?"
"Thôi được rồi. Ta nói không lại con."
Hai người trò chuyện với nhau thêm một lúc thì Phi Diên đỡ Hồng Thanh nằm lên giường. Có một cậu nhóc trạc tuổi Phi Diên tiến vào trong phòng, sau đó cúi người kính cẩn thưa:
"Hoàng hậu nương nương! Thái tử điện hạ!"
"Thanh Trúc đến đấy hả?"
"Vâng. Con đến tìm thái tử điện hạ cùng đi học."
Phi Diên nhìn sang Hồng Thanh, nhún vai ý nói: cha đã thấy chưa? Có người qua nhắc nhở rồi đó. Con muốn quên cũng không có cơ hội. Hồng Thanh đá đá chân nó.
"Vậy cha nghỉ ngơi đi. Con với Thanh Trúc đi đây. Sau buổi học con sẽ trở về với người."
"Ừ. Đi đi."
...***...
Thanh Trúc nhìn Phi Diên khá ngạc nhiên. Đi cùng nhau một lúc nhưng lại không thấy người kia nói gì cả, không giống bình thường chút nào.
"Điện hạ có tâm sự gì à?"
"Ngươi đọc sách nhiều có biết nam nhân sinh con so với nữ nhân khác nhau thế nào không?"
Thanh Trúc nghĩ một lúc rồi đáp:
"Nếu không phải gặp hoàng hậu ta cũng không biết là trên đời lại có nam nhân lại có thể sinh con nên cũng không biết.. Nhưng nhìn cách hoàng hậu nương nương mang thai trông không khác gì so với nữ nhân cả nên ta nghĩ có lẽ những cái khác cũng giống nhau thôi."
Phi Diên lại im lặng không nói gì.
"Điện hạ lo lắng cho nương nương sao?"
"... Cha chưa bao giờ kể rõ cho ta nghe hồi sinh ta người đã phải chịu những khó khăn gì. Có thể những gì ngươi nói rất có lý nhưng trong đầu ta lại nghĩ chuyện nam nhân mang thai là chuyện nghịch thiên với trời đất. Đã là nghịch thiên thì e rằng sẽ rất nguy hiểm. Thật ra phụ hoàng cũng không muốn cha sinh thêm nữa đâu, là cha nhất định muốn thế. Cha nói muốn sinh thêm đệ đệ hoặc muội muội cho ta chơi. Sợ ta không có huynh đệ gì sẽ buồn. Cha cứ khéo lo. Ta còn lâu mới buồn ấy. Nói về huynh đệ ta đã có Thanh Trúc ngươi đấy thôi."
Thanh Trúc đỏ mặt, ấp úng nói:
"Điện hạ biết rõ nương nương nói vậy là ý gì mà. Một huynh đệ ruột thịt vẫn tốt hơn nhiều so với huynh đệ không có máu mủ gì như ta chứ."
"Nhưng ta thà không cần huynh đệ gì còn hơn là nhìn cha gặp nguy hiểm."
Thanh Trúc suy tư một lúc rồi nói:
"Hay là chúng ta viết thư mời Hoa Thần y trở về cung đỡ đẻ cho nương nương?"
"Không được đâu. Ngoài Thẩm tướng và phụ hoàng ra thì không ai được tùy tiện viết thư cho Hoa Thần y. Nhưng phụ hoàng hiện tại còn chưa trở về, còn Thẩm tướng… đâu có thích ta."
Có thể nói trong cung này ngoại trừ phụ hoàng ra thì Thẩm Minh Hiên chính là người khiến Phi Diên sợ nhất. Cứ nhớ đến mấy lần bị Thẩm Minh Hiên giáo huấn cậu vẫn còn rét run.
"Phụ thân của ta tuy rất nghiêm khắc nhưng không phải là người khó khăn như vậy đâu. Nếu điện hạ ngại thì để ta nói chuyện với phụ thân cho. Ta tin chắc ông ấy sẽ đồng ý."
Phi Diên nhìn Thanh Trúc một hồi, chẳng biết suy nghĩ gì miệng đột nhiên lẩm bẩm: "Kể ra triều đình nhà mình cũng nhiều đoạn tụ thật."
"Điện hạ nói gì cơ?"
"Không có gì. Chuyện kia ta nhờ ngươi nhé."
"Điện hạ yên tâm. Thuyết phục được phụ thân, ta sẽ báo lại cho người."
...***...
Lúc Tử Hằng trở về đã thấy Hoa Thiên Vũ ở trong cung rồi. Không chỉ có Thiên Vũ, còn có phụ hoàng của hắn và Ninh Cảnh Thần. Ba người này đi đâu cũng đi cùng nhau cả. Tử Hằng rất ngạc nhiên. Sau khi nhận tin báo từ Phi Diên, hắn đã thả chậm tốc độ phi ngựa lại, tranh thủ nghỉ ngơi. Nghĩ một hồi cảm thấy lo lắng nên viết thư gửi cho Hoa Thiên Vũ nhờ thúc ấy đỡ đẻ cho thê tử của mình. Thư hắn gửi còn chưa qua được một tuần trà đã thấy người ở đây rồi. Vậy chỉ có thể là Thẩm Minh Hiên đã thay hắn viết thư mời người về trước.
Nhìn thấy Tử Hằng, Ninh Cảnh Thần vui mừng đi tới ôm lấy hắn.
"Một năm rồi không gặp. Con càng ngày càng ra dáng một người cha rồi đấy."
"Con sắp làm cha của hai đứa nhỏ rồi mà, không ra dáng sao được. Mà phụ hoàng sao vậy? Sao nhìn có vẻ xa lạ quá thế kia?"
"À thì… ghen tị đó mà."
Còn không phải vì chứng kiến con trai mình cũng cưới nam nhân mà vẫn sinh được em bé nên cũng muốn có một đứa sao? Ba năm nay hắn biết Văn Phương và Thiên Vũ vẫn luôn lén lút hợp tác với nhau để nghiên cứu loại thuốc có thể khiến cho hắn mang thai. Cmn, một đống tuổi rồi, có cháu luôn rồi còn bày đặt muốn có con.
Xin lỗi nhá, lão tử đây là nam nhân hàng thật giá thật, cóc phải song tính như con dâu của mấy người. Có làm cách gì cũng không sinh được.
Lúc này Hoa Thiên Vũ bước từ trong phòng ra, nói:
"Ta đã xem qua cho Thanh nhi, hiện tại không có gì nguy hiểm nhưng chắc là sẽ sinh sớm hơn dự kiến một chút. Có lẽ là tầm hai ngày nữa hoặc sớm hơn. Để đề phòng bất trắc ta sẽ để Tiểu Viễn túc trực ở đây. Con sắp xếp cho ta một căn phòng ở gần để khi cần thì chạy qua cho nhanh."
"Vâng. Cảm ơn Hoa thúc thúc."
"Người một nhà cả, không cần khách sáo."
"Xem ra cháu ta sẽ sinh đúng vào năm mới rồi. Cũng thú vị đấy."
Văn Phương bước vào trong phòng ngủ xoa đầu Hồng Thanh, dịu dàng nói:
"Con nghỉ ngơi cho tốt. Không có gì phải lo lắng cả. Bọn ta sẽ luôn ở đây."
"Nhân tiện ta muốn hỏi có cách nào để một nam nhân bình thường biến thành song tính không?"
Hồng Thanh: "..."
...***...
Danh Thần đang ngồi một mình ở hành lang bên ngoài cung, tay cầm bình rượu lớn thỉnh thoảng nâng lên uống một ngụm. Đột nhiên có một bàn tay xuất hiện che đi đôi mắt hắn.
"Thái tử điện hạ."
Phi Diên phụng phịu: "Không vui chút nào. Lần nào huynh cũng đoán ra đệ quá nhanh, không thể giả bộ không đoán được một chút à?"
"Ta sợ nếu ta làm thế điện hạ lại chê ta xem điện hạ là trẻ con. Nếu điện hạ thích như vậy thì lần sau ta sẽ vờ như không biết."
"Thôi được rồi. Người như huynh nếu giả vờ thì lại thấy giả giả thế nào ấy. Ta đã nói với huynh nhiều lần rồi. Lúc chỉ có hai người đừng gọi đệ là thái tử điện hạ, nghe xa lạ lắm."
"... Ừm, Diên nhi."
Phi Diên ôm lấy Danh Thần từ phía sau, cằm gác lên vai y, thổi nhẹ vào tai khiến Danh Thần đỏ bừng mặt, nhỏ giọng hỏi:
"Năm mới huynh có lì xì cho đệ không?"
"Năm mới còn chưa đến đệ đã đòi ta phong bao rồi à?"
"Không. Năm nào đệ cũng nhận một đống phong bao rồi. Năm nay đệ muốn huynh lì xì cho đệ thứ khác."
"Thứ gì?"
Phi Diên đột ngột kéo mặt Danh Thần qua rồi hôn chụt một cái lên môi y khiến y kinh ngạc, mở tròn mắt. Phi Diên cũng đỏ mặt nhưng môi nở nụ cười rất tươi.
"Năm mới đệ muốn nhận được cái này từ huynh. Danh Thần ca ca, năm mới vui vẻ."
* Chúc mọi người năm mới vui vẻ!