Tự Kỷ thấy có tiếng động lạ nghe giống như tiếng người ngã xuống đất, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy một người mặc hắc y đứng trước cửa phòng giam của mình. Hắn vội vàng đứng dậy nói:
"Có phải nàng ấy bảo ngươi đến cứu ta không? Ngươi đi đi. Ta không cần cứu. Ngươi đi nhanh đi nếu không…"
Tự Kỷ không thể thốt lên một lời nào nữa. Một thanh đoản kiếm đang cắm phập vào ngực hắn.
Tên hắc y đó nói: "Chủ nhân nói cách tốt nhất để giữ bí mật là biến người sống thành người chết. Cho nên ngươi yên tâm lên đường đi.”
Tự Kỷ mở to mắt bàng hoàng. Vốn hắn cũng đã định tự sát rồi để bảo đảm an toàn cho Lan phi. Nhưng hắn không ngờ nàng ấy vậy mà cho người đến giết hắn. Tự Kỷ biết mình không nên mơ mộng hão huyền về tình yêu với phi tử của vua. Nhưng hắn từ thuở sinh ra đến giờ lần đầu tiên nếm trải hương vị ái tình khiến hắn trầm mê không thể thoát ra. Biết rõ là sẽ chết nhưng hết lần này đến lần khác đâm đầu vào. Là hắn tự mình đa tình, là hắn tự chuốc lấy sự đau khổ. Đều là hắn cam tâm tình nguyện dấn thân vào. Không thể trách được ai.
"Bọn ta chờ ngươi ở đây lâu rồi."
Tiếng nói đột ngột vang lên phía sau khiến tên hắc y giật mình. Đường Sâm từ lúc nào xuất hiện ở phía sau lưng hắn, kề dao lên cổ hắn.
"Chúng ta nói chuyện chút chứ nhỉ?"
Tên hắc y biết bản thân không thoát được. Hắn xoay chuôi kiếm khiến vết thương của Tự Kỷ càng thêm mở rộng, máu chảy nhiều hơn.
"Ngươi…" Đường Sâm trợn mắt. Lưỡi dao cứa vào cổ y chảy máu.
"Các ngươi không thể bắt được ta đâu."
Hắc y cắn thuốc độc giấu trong răng chết ngay lập tức. Đường Sâm nhíu mày. Hắn biết có một tổ chức sát thủ nổi tiếng trong giang hồ buộc các thành viên khi ra ngoài làm nhiệm vụ đều phải giấu thuốc độc trong răng đề phòng khi bị lộ thì tự sát. Không biết là thế lực nào trong cung lại liên hệ với tổ chức sát thủ này.
Đường Sâm ôm cơ thể đang thoi thóp của Tự Kỷ. Thật ra ban nãy hắn đã có thể ra tay sớm hơn để Tự Kỷ không phải chịu vết đâm đó, nhưng là hắn cố ý. Tội của Tự Kỷ rất nặng, sớm muộn gì cũng bị tử hình, vậy thì chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên, cũng là để y nhìn rõ con người mà mình liều cả mạng sống để bảo vệ. Hắn nắm chặt lấy tay Tự Kỷ, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa và luyến tiếc.
"Đến lúc này rồi ngươi còn muốn che giấu giúp người đó hay không?"
"Tướng quân, xin lỗi. Chắc người cảm thấy thất vọng vì thuộc hạ lắm. Chuyện đến nước này đều do thuộc hạ tự chuốc lấy… không dám oán trách. Nhưng thuộc hạ đã thề với lòng mình sẽ bảo vệ người đó cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cho nên thuộc hạ không thể nói. Tướng quân, xin hãy bảo trọng. Kiếp sau, thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa chuộc tội với tướng quân."
Nói xong Tự Kỷ trút hơi thở cuối cùng. Đường Sâm siết chặt bàn tay đến bật máu, cảm thấy tức giận vô cùng. Tự Kỷ ngây thơ, thật thà là thế. Là kẻ nào lại lừa dối tình cảm của y như thế. Mối thù này hắn nhất định khiến kẻ kia phải trả giá.
"Nhân chứng đều chết cả. Manh mối đứt đoạn rồi. Thẩm tướng, làm thế nào đây?"
"Không sao. Ta có thể đoán được kẻ đó là người ở đâu rồi. Thái tử Thiên Tân vẫn đang tra ở hướng bên kia, nhất định sẽ nhanh chóng tóm được người thôi."
Có thể có quan hệ với tổ chức sát thủ trong giang hồ chứng tỏ bối cảnh của người này không tầm thường. Tự Kỷ chỉ phụ trách khâu đưa hổ vào trường săn, còn việc làm sao đưa hổ từ rừng rậm đi đến địa phận trường săn lại không phải một chuyện đơn giản mà phải tiêu tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.
Để đảm bảo an toàn cho người đi săn, hoàng thượng đã cho xây hàng rào bảo vệ tầng tầng lớp lớp để ngăn thú dữ từ rừng rậm có thể tiến vào trường săn. Mỗi lớp hàng rào đều có người canh gác cẩn thận, lại là quân của nhiều tướng khác nhau. Nếu không phải người có thế lực lớn và có sức ảnh hưởng thì sao có thể làm được chuyện này. Có thù với Hồng phi lại có bối cảnh lớn như vậy trong cung đâu có mấy người. Chỉ cần có thêm thời gian nhất định có thể tra ra được.
***
Sự việc Hồng Thanh bị thương nặng và hôn mê, Tử Hằng vẫn luôn giấu không cho Phi Diên biết. Hắn tìm cách giữ Phi Diên ở lại trong cung, không cho ra ngoài. Để Thanh Trúc ở chung với thằng bé, chơi và học cùng nhau. Bên cạnh còn có Danh Thần ngày đêm túc trực. Nhưng Phi Diên rất thông minh, không những vậy bản thân dường như cũng có linh cảm là cha mình gặp chuyện, lại thêm Danh Thần ngày đêm thấp thỏm không yên, thằng bé đã đoán biết được rồi. Nó nhất quyết bắt Danh Thần đưa đến thăm cha nếu không sẽ không ăn không uống gì cả. Tử Hằng nghe được đành cho thằng bé đến. Hắn hi vọng nếu nghe thấy tiếng thằng bé có lẽ Hồng Thanh sẽ tỉnh lại.
Hồng Thanh đã hôn mê suốt hai ngày hai đêm. Trong hai ngày đó Tử Hằng cũng không ăn không uống, lúc nào cũng túc trực bên giường y không rời. Lam Hiên và Mộ Văn thuyết phục lắm hắn cũng chỉ ăn nửa chén cháo. Sau khi Phi Diên tới, vì để dỗ thằng bé ăn hắn mới chịu ăn thêm một chén cháo nữa.
Phi Diên khi biết cha mình hôn mê không hề khóc lóc hay lay gọi cha như những đứa trẻ bình thường khác. Cậu nhóc chỉ ngồi lặng bên giường, nắm lấy tay cha và yên lặng chờ đợi. Thi thoảng cậu sẽ ghé vào tai cha mình thì thầm kể những chuyện mà mình trải qua trong ngày. Thanh Trúc không khỏi ngạc nhiên mới hỏi cậu nhóc. Phi Diên đáp:
“Đây không phải lần đầu tiên cha ta bị thương nặng đến hôn mê. Ta nhìn mấy lần đã sớm quen rồi. Cha hôn mê thì ta dù có khóc lóc đến mấy cha cũng sẽ không tỉnh dậy. Ta cứ ngồi yên bên cạnh cha, nói chuyện với cha là được rồi.”
Thanh Trúc nghe mà sửng sốt, bàng hoàng không nói nên lời. Phi Diên bình thường lúc nào cũng cười nói vui vẻ, trêu đùa khắp nơi, giờ phút này đây lại rất điềm tĩnh, trông trưởng thành hơn so với tuổi rất nhiều. Đứng bên cạnh, Danh Thần không nói gì. Lông mày nhíu lại, hai bàn tay hắn siết chặt muốn bật máu. Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng cũng thật bất lực. Bao nhiêu lần Hồng Thanh bị thương nhưng hắn lại không thể giúp được gì, chỉ có thể lặng yên đứng nhìn.
“Sao hắn vẫn chưa tỉnh? Ngươi xem có phải hắn đã tỉnh rồi nhưng không chịu mở mắt ra không?” Tử Hằng kéo Khúc Viễn hỏi.
“Bệ hạ, Hồng phi quả thực là hôn mê chưa tỉnh. Hiện tại tất cả những gì chúng ta có thể làm chỉ là đợi. Bệ hạ và tiểu hoàng tử hãy tiếp tục nói chuyện với Hồng phi. Có thể nương nương sẽ nghe được mà tỉnh dậy.”
Tử Hằng cảm thấy rất sợ hãi, nhất là khi nhìn dải băng trắng quấn dày đặc trên ngực của Hồng Thanh. Lần bị thích khách tấn công khi đang đi vi hành cách đây nửa năm, hắn đã suýt mất Hồng Thanh một lần. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nào quên được. Bây giờ hắn lại tiếp tục phải trải qua cảm giác này thêm một lần nữa. Đau đớn hơn rất nhiều.
“Phụ hoàng, cha tỉnh rồi này!”
Tiếng gọi của Phi Diên khiến Tử Hằng mừng rỡ. Hắn vội vàng chạy đến giường. Hắn thấy mắt Hồng Thanh vẫn nhắm nghiền nhưng ngón tay đang hơi cử động. Tử Hồng nắm lấy tay Hồng Thanh gọi liên tục:
“Thanh nhi, ta đây. Hằng của ngươi đây. Ngươi mau mở mắt ra đi! Diên nhi cũng đang ở đây. Diên nhi, con mau gọi cha đi!”
Diên nhi cũng nắm lấy tay cha mình không ngừng gọi. Hai hàng nước mắt cậu nhóc chảy dài ướt cả tay Hồng Thanh.
“Cha, Diên nhi nhớ cha. Cha mở mắt ra đi! Cha còn không tỉnh con sẽ khóc ướt cả giường cho xem.”
Tử Hằng và Phi Diên liên tục gọi nhưng Hồng Thanh vẫn nằm im bất động. Ngón tay cũng không động đậy nữa. Khúc Viễn liền đến khám lại cho Hồng Thanh. Y nói:
“Bệ hạ đừng lo. Tình trạng nguy hiểm đã qua rồi. Có lẽ tầm đêm nay hoặc sáng mai nương nương sẽ tỉnh lại.”
Tử Hằng thở phào một hơi. Hai cha con ôm nhau mừng mừng tủi tủi.
Đêm hôm đó Hồng Thanh tỉnh lại. Khi đó Phi Diên đang ôm lấy cánh tay hắn mà ngủ ngon lành. Mở mắt ra đã nhìn thấy khung cảnh ấm áp này khiến hắn hạnh phúc vô cùng.
“Mừng trở về, Thanh nhi của ta.”
Hồng Thanh quay đầu nhìn sang thì nhận ngay một nụ hôn ấm áp lên môi.
“Ta mới tỉnh lại ngươi đã giở trò lưu manh.”
“Mới thế này đã mắng ta lưu manh rồi.” Tử Hằng cúi xuống hôn nhẹ lên trán người thương. “Có biết ngươi hôn mê bao lâu rồi không? Diên nhi đã khóc đến đỏ mắt đấy.”
Hồng Thanh xoa nhẹ lên vành mắt ửng đỏ của Tử Hằng bật cười.
“Không phải ngươi cũng vậy sao?”
Tử Hằng hôn nhẹ lên lòng bàn tay ấy. Hắn đã không hề khóc cho đến lúc Khúc Viễn nói Hồng Thanh sẽ tỉnh. Hắn và Phi Diên đã cùng ôm nhau mà khóc. Được nhìn thấy Hồng Thanh cười, nghe tiếng y nói chuyện, hắn cảm giác như được sống lại một lần nữa vậy.
“Ngươi động thế này có đau không? Ta gọi Khúc Viễn xem cho ngươi.”
Hồng Thanh hơi cử động một chút cảm thấy vết thương đau nhói.
“Đừng động. Để ta gọi Khúc Viễn.”
“Không cần đâu. Trời cũng gần sáng rồi, để sáng mai Khúc thái y đến xem cũng được. Chỉ cần ta không động thì sẽ không đau. Ta nằm yên là được.”
Tử Hằng vẫn không yên tâm.
“Nếu ngươi không muốn phiền hắn thì để ta gọi người khác.”
“Không cần thật mà. Còn mấy tiếng nữa là trời sáng rồi. Giờ ta muốn nghe ngươi kể về chuyện ở trường săn. Ta muốn biết kẻ nào đã hãm hại ta.”
Kẻ dám hại đến hắn, hắn sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp trăm nghìn lần.
"Có phải nàng ấy bảo ngươi đến cứu ta không? Ngươi đi đi. Ta không cần cứu. Ngươi đi nhanh đi nếu không…"
Tự Kỷ không thể thốt lên một lời nào nữa. Một thanh đoản kiếm đang cắm phập vào ngực hắn.
Tên hắc y đó nói: "Chủ nhân nói cách tốt nhất để giữ bí mật là biến người sống thành người chết. Cho nên ngươi yên tâm lên đường đi.”
Tự Kỷ mở to mắt bàng hoàng. Vốn hắn cũng đã định tự sát rồi để bảo đảm an toàn cho Lan phi. Nhưng hắn không ngờ nàng ấy vậy mà cho người đến giết hắn. Tự Kỷ biết mình không nên mơ mộng hão huyền về tình yêu với phi tử của vua. Nhưng hắn từ thuở sinh ra đến giờ lần đầu tiên nếm trải hương vị ái tình khiến hắn trầm mê không thể thoát ra. Biết rõ là sẽ chết nhưng hết lần này đến lần khác đâm đầu vào. Là hắn tự mình đa tình, là hắn tự chuốc lấy sự đau khổ. Đều là hắn cam tâm tình nguyện dấn thân vào. Không thể trách được ai.
"Bọn ta chờ ngươi ở đây lâu rồi."
Tiếng nói đột ngột vang lên phía sau khiến tên hắc y giật mình. Đường Sâm từ lúc nào xuất hiện ở phía sau lưng hắn, kề dao lên cổ hắn.
"Chúng ta nói chuyện chút chứ nhỉ?"
Tên hắc y biết bản thân không thoát được. Hắn xoay chuôi kiếm khiến vết thương của Tự Kỷ càng thêm mở rộng, máu chảy nhiều hơn.
"Ngươi…" Đường Sâm trợn mắt. Lưỡi dao cứa vào cổ y chảy máu.
"Các ngươi không thể bắt được ta đâu."
Hắc y cắn thuốc độc giấu trong răng chết ngay lập tức. Đường Sâm nhíu mày. Hắn biết có một tổ chức sát thủ nổi tiếng trong giang hồ buộc các thành viên khi ra ngoài làm nhiệm vụ đều phải giấu thuốc độc trong răng đề phòng khi bị lộ thì tự sát. Không biết là thế lực nào trong cung lại liên hệ với tổ chức sát thủ này.
Đường Sâm ôm cơ thể đang thoi thóp của Tự Kỷ. Thật ra ban nãy hắn đã có thể ra tay sớm hơn để Tự Kỷ không phải chịu vết đâm đó, nhưng là hắn cố ý. Tội của Tự Kỷ rất nặng, sớm muộn gì cũng bị tử hình, vậy thì chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên, cũng là để y nhìn rõ con người mà mình liều cả mạng sống để bảo vệ. Hắn nắm chặt lấy tay Tự Kỷ, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa và luyến tiếc.
"Đến lúc này rồi ngươi còn muốn che giấu giúp người đó hay không?"
"Tướng quân, xin lỗi. Chắc người cảm thấy thất vọng vì thuộc hạ lắm. Chuyện đến nước này đều do thuộc hạ tự chuốc lấy… không dám oán trách. Nhưng thuộc hạ đã thề với lòng mình sẽ bảo vệ người đó cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cho nên thuộc hạ không thể nói. Tướng quân, xin hãy bảo trọng. Kiếp sau, thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa chuộc tội với tướng quân."
Nói xong Tự Kỷ trút hơi thở cuối cùng. Đường Sâm siết chặt bàn tay đến bật máu, cảm thấy tức giận vô cùng. Tự Kỷ ngây thơ, thật thà là thế. Là kẻ nào lại lừa dối tình cảm của y như thế. Mối thù này hắn nhất định khiến kẻ kia phải trả giá.
"Nhân chứng đều chết cả. Manh mối đứt đoạn rồi. Thẩm tướng, làm thế nào đây?"
"Không sao. Ta có thể đoán được kẻ đó là người ở đâu rồi. Thái tử Thiên Tân vẫn đang tra ở hướng bên kia, nhất định sẽ nhanh chóng tóm được người thôi."
Có thể có quan hệ với tổ chức sát thủ trong giang hồ chứng tỏ bối cảnh của người này không tầm thường. Tự Kỷ chỉ phụ trách khâu đưa hổ vào trường săn, còn việc làm sao đưa hổ từ rừng rậm đi đến địa phận trường săn lại không phải một chuyện đơn giản mà phải tiêu tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.
Để đảm bảo an toàn cho người đi săn, hoàng thượng đã cho xây hàng rào bảo vệ tầng tầng lớp lớp để ngăn thú dữ từ rừng rậm có thể tiến vào trường săn. Mỗi lớp hàng rào đều có người canh gác cẩn thận, lại là quân của nhiều tướng khác nhau. Nếu không phải người có thế lực lớn và có sức ảnh hưởng thì sao có thể làm được chuyện này. Có thù với Hồng phi lại có bối cảnh lớn như vậy trong cung đâu có mấy người. Chỉ cần có thêm thời gian nhất định có thể tra ra được.
***
Sự việc Hồng Thanh bị thương nặng và hôn mê, Tử Hằng vẫn luôn giấu không cho Phi Diên biết. Hắn tìm cách giữ Phi Diên ở lại trong cung, không cho ra ngoài. Để Thanh Trúc ở chung với thằng bé, chơi và học cùng nhau. Bên cạnh còn có Danh Thần ngày đêm túc trực. Nhưng Phi Diên rất thông minh, không những vậy bản thân dường như cũng có linh cảm là cha mình gặp chuyện, lại thêm Danh Thần ngày đêm thấp thỏm không yên, thằng bé đã đoán biết được rồi. Nó nhất quyết bắt Danh Thần đưa đến thăm cha nếu không sẽ không ăn không uống gì cả. Tử Hằng nghe được đành cho thằng bé đến. Hắn hi vọng nếu nghe thấy tiếng thằng bé có lẽ Hồng Thanh sẽ tỉnh lại.
Hồng Thanh đã hôn mê suốt hai ngày hai đêm. Trong hai ngày đó Tử Hằng cũng không ăn không uống, lúc nào cũng túc trực bên giường y không rời. Lam Hiên và Mộ Văn thuyết phục lắm hắn cũng chỉ ăn nửa chén cháo. Sau khi Phi Diên tới, vì để dỗ thằng bé ăn hắn mới chịu ăn thêm một chén cháo nữa.
Phi Diên khi biết cha mình hôn mê không hề khóc lóc hay lay gọi cha như những đứa trẻ bình thường khác. Cậu nhóc chỉ ngồi lặng bên giường, nắm lấy tay cha và yên lặng chờ đợi. Thi thoảng cậu sẽ ghé vào tai cha mình thì thầm kể những chuyện mà mình trải qua trong ngày. Thanh Trúc không khỏi ngạc nhiên mới hỏi cậu nhóc. Phi Diên đáp:
“Đây không phải lần đầu tiên cha ta bị thương nặng đến hôn mê. Ta nhìn mấy lần đã sớm quen rồi. Cha hôn mê thì ta dù có khóc lóc đến mấy cha cũng sẽ không tỉnh dậy. Ta cứ ngồi yên bên cạnh cha, nói chuyện với cha là được rồi.”
Thanh Trúc nghe mà sửng sốt, bàng hoàng không nói nên lời. Phi Diên bình thường lúc nào cũng cười nói vui vẻ, trêu đùa khắp nơi, giờ phút này đây lại rất điềm tĩnh, trông trưởng thành hơn so với tuổi rất nhiều. Đứng bên cạnh, Danh Thần không nói gì. Lông mày nhíu lại, hai bàn tay hắn siết chặt muốn bật máu. Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng cũng thật bất lực. Bao nhiêu lần Hồng Thanh bị thương nhưng hắn lại không thể giúp được gì, chỉ có thể lặng yên đứng nhìn.
“Sao hắn vẫn chưa tỉnh? Ngươi xem có phải hắn đã tỉnh rồi nhưng không chịu mở mắt ra không?” Tử Hằng kéo Khúc Viễn hỏi.
“Bệ hạ, Hồng phi quả thực là hôn mê chưa tỉnh. Hiện tại tất cả những gì chúng ta có thể làm chỉ là đợi. Bệ hạ và tiểu hoàng tử hãy tiếp tục nói chuyện với Hồng phi. Có thể nương nương sẽ nghe được mà tỉnh dậy.”
Tử Hằng cảm thấy rất sợ hãi, nhất là khi nhìn dải băng trắng quấn dày đặc trên ngực của Hồng Thanh. Lần bị thích khách tấn công khi đang đi vi hành cách đây nửa năm, hắn đã suýt mất Hồng Thanh một lần. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nào quên được. Bây giờ hắn lại tiếp tục phải trải qua cảm giác này thêm một lần nữa. Đau đớn hơn rất nhiều.
“Phụ hoàng, cha tỉnh rồi này!”
Tiếng gọi của Phi Diên khiến Tử Hằng mừng rỡ. Hắn vội vàng chạy đến giường. Hắn thấy mắt Hồng Thanh vẫn nhắm nghiền nhưng ngón tay đang hơi cử động. Tử Hồng nắm lấy tay Hồng Thanh gọi liên tục:
“Thanh nhi, ta đây. Hằng của ngươi đây. Ngươi mau mở mắt ra đi! Diên nhi cũng đang ở đây. Diên nhi, con mau gọi cha đi!”
Diên nhi cũng nắm lấy tay cha mình không ngừng gọi. Hai hàng nước mắt cậu nhóc chảy dài ướt cả tay Hồng Thanh.
“Cha, Diên nhi nhớ cha. Cha mở mắt ra đi! Cha còn không tỉnh con sẽ khóc ướt cả giường cho xem.”
Tử Hằng và Phi Diên liên tục gọi nhưng Hồng Thanh vẫn nằm im bất động. Ngón tay cũng không động đậy nữa. Khúc Viễn liền đến khám lại cho Hồng Thanh. Y nói:
“Bệ hạ đừng lo. Tình trạng nguy hiểm đã qua rồi. Có lẽ tầm đêm nay hoặc sáng mai nương nương sẽ tỉnh lại.”
Tử Hằng thở phào một hơi. Hai cha con ôm nhau mừng mừng tủi tủi.
Đêm hôm đó Hồng Thanh tỉnh lại. Khi đó Phi Diên đang ôm lấy cánh tay hắn mà ngủ ngon lành. Mở mắt ra đã nhìn thấy khung cảnh ấm áp này khiến hắn hạnh phúc vô cùng.
“Mừng trở về, Thanh nhi của ta.”
Hồng Thanh quay đầu nhìn sang thì nhận ngay một nụ hôn ấm áp lên môi.
“Ta mới tỉnh lại ngươi đã giở trò lưu manh.”
“Mới thế này đã mắng ta lưu manh rồi.” Tử Hằng cúi xuống hôn nhẹ lên trán người thương. “Có biết ngươi hôn mê bao lâu rồi không? Diên nhi đã khóc đến đỏ mắt đấy.”
Hồng Thanh xoa nhẹ lên vành mắt ửng đỏ của Tử Hằng bật cười.
“Không phải ngươi cũng vậy sao?”
Tử Hằng hôn nhẹ lên lòng bàn tay ấy. Hắn đã không hề khóc cho đến lúc Khúc Viễn nói Hồng Thanh sẽ tỉnh. Hắn và Phi Diên đã cùng ôm nhau mà khóc. Được nhìn thấy Hồng Thanh cười, nghe tiếng y nói chuyện, hắn cảm giác như được sống lại một lần nữa vậy.
“Ngươi động thế này có đau không? Ta gọi Khúc Viễn xem cho ngươi.”
Hồng Thanh hơi cử động một chút cảm thấy vết thương đau nhói.
“Đừng động. Để ta gọi Khúc Viễn.”
“Không cần đâu. Trời cũng gần sáng rồi, để sáng mai Khúc thái y đến xem cũng được. Chỉ cần ta không động thì sẽ không đau. Ta nằm yên là được.”
Tử Hằng vẫn không yên tâm.
“Nếu ngươi không muốn phiền hắn thì để ta gọi người khác.”
“Không cần thật mà. Còn mấy tiếng nữa là trời sáng rồi. Giờ ta muốn nghe ngươi kể về chuyện ở trường săn. Ta muốn biết kẻ nào đã hãm hại ta.”
Kẻ dám hại đến hắn, hắn sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp trăm nghìn lần.