Kể từ sau buổi nói chuyện hôm đó, Tử Hằng giữ đúng lời hứa của mình, lúc nào cũng theo sát bên cạnh Phi Diên. Còn bố trí trước cửa phòng của Hồng Thanh hai đến ba người của Mộ Văn canh gác. Không chỉ vậy Lục Ly và Danh Thần còn thường xuyên lượn qua lượn lại. Hồng Thanh cảm giác hình như Tử Hằng làm hơi quá. Hiện tại bọn họ đang nghỉ ngơi trong một tiểu viện nhỏ, bên ngoài đã có quân của Mộ Văn canh gác rồi, đâu cần để cả đống người canh trước cửa phòng hắn như thế, khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên. Hồng Thanh mới nói với Mộ Văn rút bớt người đi.
"Không được đâu. Đây là lệnh của biểu ca, ta không được phép làm thế."
"Ngươi không cảm thấy là hắn làm hơi quá rồi sao? Ngoài tiểu viện đã có một hàng rào canh giữ ngày đêm, bên trong lại thêm một hàng rào nữa, lại thêm hai thị vệ thay nhau lượn tới lượn lui. Trông thế này có giống như đang giam lỏng ta không? Hắn sợ ta chạy mất hay gì?"
Mộ Văn suy nghĩ một chốc cũng cảm thấy có lý.
"Biêủ ca là sợ ngươi gặp chuyện đấy thôi. Chuyện xảy ra lần trước khiến huynh ấy rất sợ hãi. Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái ta sẽ rút bớt người ở bên trong ra canh vòng ngoài."
"Ừ. Vậy đi."
Mộ Văn nhìn Hồng Thanh, cảm thấy càng ngày y càng cư xử với hắn tự nhiên hơn trước. Trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
"Nằm lâu trong này thấy khó chịu không? Ta đưa ngươi ra ngoài hóng gió nhé!"
"Đưa ra thế nào?"
Mộ Văn tiến đến nhẹ nhàng bế Hồng Thanh lên. Hồng Thanh hốt hoảng ôm chầm lấy y.
"Này, cái này… ngươi mau thả ta xuống!" Cả đống người đang ở ngoài kia chứng kiến hắn được một nam nhân khác bồng ra thế này thì ngượng chết mất.
"Ngươi xấu hổ đấy à? Không phải chứ? Mặt ngươi bình thường dày lắm mà."
"Ta không phủ nhận mặt ta dày lại vô sỉ có thừa nhưng cũng tùy trường hợp thôi. Cái này… là phải làm với người mình thích chứ."
"Vậy à? Thế để ta gọi biểu ca đến ẵm ngươi nhé!"
"Không. Ai bảo ngươi là ta thích hắn?" Hồng Thành giãy nãy lên. Hắn còn lâu mới để tên kia bế. Thực tế là để hắn ta bế còn thấy xấu hổ hơn.
"Vậy thì ngoan ngoãn nằm yên đi."
Mộ Văn sai người mang ra một cái ghế dài để ở dưới một bóng cây cổ thụ lớn, lót đệm dày thật êm sau đó đặt Hồng Thanh nằm xuống.
"Thế nào? Thấy thoải mái không?"
"Thoải mái. Không ngờ ngươi vậy mà cũng chu đáo thế."
"Ta thì sao chứ? Ấn tượng của ngươi về ta đến giờ vẫn xấu vậy sao?"
Hồng Thanh mỉm cười nhắm mắt lại, không đáp. Mộ Văn nhìn Hồng Thanh, lắc đầu khẽ cười. Hắn chẳng phải là người tốt như thế, chẳng qua thấy Hồng Thanh bị thương nặng như thế có trêu chọc cũng không thấy vui, lỡ như khiến vết thương bị động thì biểu ca sẽ giết hắn. Mắt liếc thấy Tử Hằng đang ôm Phi Diên lại gần đây, Mộ Văn nhìn Hồng Thanh, chợt nảy ra một ý tưởng thú vị.
Tử Hằng dành gần như cả buổi sáng để dạy võ Phi Diên. Thằng bé tập luyện mệt rồi nên Tử Hằng bế Phi Diên đi tắm rửa sau đó qua thăm Hồng Thanh. Vừa mới tiến vào sân hắn đã đứng sững lại, kinh ngạc mở tròn mắt.
Hắn nhìn thấy Mộ Văn đang đứng quạt cho Hồng Thanh, ánh mắt nhìn y vô cùng âu yếm và dịu dàng cứ như đang nhìn người trong lòng vậy. Tử Hằng tức giận sôi máu, phăm phăm bước đến giật lấy cây quạt trên tay Mộ Văn.
"Biểu ca? Huynh làm gì thế?"
"Ta phải hỏi đệ đang làm gì mới đúng. Đệ đưa Hồng Thanh ra ngoài này làm gì hả? Cơ thể hắn còn yếu, lỡ trúng gió độc thì phải làm sao?"
"Vậy à? Đệ sợ hắn nằm lâu buồn chán nên…"
"Đó cũng không phải là việc của đệ. Ta đã giao cho đệ canh gác thì cứ làm đúng chức trách của mình đi. Việc chăm sóc hắn là ta lo."
"Ưm… ồn ào quá!" Hồng Thanh vừa mới mơ màng ngủ được chút ít lại bị tiếng cãi nhau ồn ào làm cho tỉnh.
"Xin lỗi, làm ngươi tỉnh rồi à?"
Tử Hằng nhíu mày nhìn biểu đệ của mình. Từ khi nào mà nó có thể nói chuyện dịu dàng được thế kia? Nhìn giả tạo hết sức.
"Hai người các ngươi làm gì mà ồn ào vậy? Cãi nhau à?"
"Biểu ca đang mắng ta sao lại tùy tiện đưa ngươi ra ngoài. Việc này là do ta sơ suất. Sức khỏe của ngươi vẫn còn yếu vậy mà …"
Tử Hằng không để Mộ Văn nói hết câu đã tiến tới chiếc ghế dài bế Hồng Thanh lên. Bị bất ngờ Hồng Thanh kêu lên oai oái:
"Ngươi làm gì đấy hả? Mau thả ta xuống!"
"Ngươi nằm im chút đi không ngã té bây giờ."
"Ngươi đưa ta đi đâu đấy?"
"Vào trong nhà."
"Tại sao lại vào trong nhà? Sắc trời hôm nay khá tốt, ta muốn ra ngoài hóng gió."
"Muốn hóng gió thì lúc khác ta đưa ngươi đi hóng gió. Còn giờ vào trong nhà nằm đi."
"Ngươi bị điên à? Ta nằm đến mỏi hết cả lưng rồi, khó khăn lắm mới được ra ngoài mà ngươi lại bắt ta vào nằm tiếp. Ta nói ngươi có nghe không? Châu Tử Hằng, mau đưa ta ra!"
Lúc mới nhìn thấy thái độ của Tử Hằng có hơi khác, Phi Diên đã nhanh chóng chạy lại chỗ Danh Thần đang đi tới gần đó. Danh Thần bế Phi Diên lên, nhìn Hồng Thanh giận dữ kêu lên ở phía trước mà ngạc nhiên hỏi:
"Ta tưởng hai người đó làm hoà rồi?"
"Đệ cũng không biết. Từ mấy ngày trước thái độ của cha đệ đối với cha nuôi đã không được tốt lắm."
...***...
Tử Hằng mặc kệ cho Hồng Thanh kêu gào liên tục, ôm người đưa thẳng vào giường. Hồng Thanh rất bực bội, túm lấy cổ áo Tử Hằng kéo lại gần, mắng:
"Có ai chăm sóc người bệnh như ngươi không? Ngươi bắt ta nằm suốt ở trên giường, ngoài cửa thì cho người canh me cứ như sợ ta trốn đi vậy. Ta muốn ra ngoài hóng gió thì ngươi nhất quyết ngăn cản. Ngươi đang ép ta chán ghét đến muốn bỏ đi đấy phải không?"
Tử Hằng bị mắng cho bừng tỉnh. Hắn nhận ra bản thân lúc nãy đã bị hình ảnh Mộ Văn thân thiết với Hồng Thanh làm cho tức giận đến không làm chủ được bản thân. Hắn dịu giọng:
"Xin lỗi. Ta không phải không cho ngươi hóng gió. Ta chỉ không muốn ngươi rời khỏi giường trong khi ta không có ở đó. Lỡ như trong lúc ngươi tự tiện rời đi rồi gặp phải chuyện gì thì ta hối hận lắm."
Hồng Thanh phát hiện ra thái độ của Tử Hằng đột nhiên thay đổi như vậy thì rất ngạc nhiên.
"Ngươi đúng là suy nghĩ nhiều đến mụ luôn rồi à? Ngươi không thể vừa chơi đùa với Phi Diên vừa trông nom ta được. Nếu đã không làm được thì phải nhờ người khác giúp chứ."
"Cả mấy ngày nay ta hết ăn rồi ngủ, chán muốn chết rồi. Ta muốn ra ngoài hóng gió một chút nên mới nhờ Mộ Văn giúp. Ta mới nằm còn chưa ấm chỗ đã bị ngươi đưa ngược vào phòng. Ngươi đây là tính làm cái gì? Giam cầm ta?"
"Ta không có. Ta… để ta đưa ngươi ra ngoài hóng gió."
Tử Hằng lật đật muốn ôm Hồng Thanh ra ngoài một lần nữa thì bị Hồng Thanh cản lại.
"Ta không muốn ngươi. Để Danh Thần vào đây đi."
Tử Hằng phản đối ngay: "Không được."
"Thế để Mộ Văn vào cũng được."
"Không. Ta không cho phép. Tại sao không thể là ta?"
"Vì ta ghét ngươi."
Tử Hằng đứng chết trân. Hắn tức giận. Thực sự rất tức giận. Nếu là người khác có lẽ hắn đã sớm đập cho một trận rồi. Hồng Thanh đang bị thương. Hắn nhịn. Ban đầu cũng là do hắn sai trước.
"Thôi được rồi. Ta xin lỗi. Là do ta nóng nảy nên khiến ngươi tức giận. Để ta đưa ngươi ra ngoài nhé, được không?"
Hồng Thanh quay ngoắt đi, không thèm trả lời. Tử Hằng tiến đến trước mặt Hồng Thanh, tiếp tục dịu giọng thuyết phục:
"Ta thực sự biết lỗi rồi mà. Con trai đang ở ngoài sân chờ ngươi kìa. Để ta ôm ngươi ra, được không? Lát nữa sau người làm bánh quế hoa cho ngươi nhé, được không?"
"Vậy còn được. Ta tạm tha thứ cho ngươi."
Tử Hằng thừa nhận kể từ lúc quen Hồng Thanh sự kiên nhẫn của hắn đã tăng lên đến mấy lần. Hắn cúi người nhẹ nhàng ôm Hồng Thanh lên rồi bước ra ngoài.
Phi Diên lúc này đang nói chuyện sau sưa với Danh Thần, vừa thấy cha mình đi ra liền chạy ngay tới. Tử Hằng đặt Hồng Thanh xuống ghế, bản thân thì ngồi phía sau làm điểm tựa cho y dựa vào cho thoải mái.
"Cha, cha hiện giờ thế nào? Còn đau không?"
Hồng Thanh xoa đầu Phi Diên, mỉm cười nói: "Không đau nữa. Thi thoảng hơi nhói chút thôi. Ngày hôm nay Diên nhi làm gì vậy?"
"Con đi tập võ với cha nuôi. Hôm nay con đứng tấn được nửa canh giờ đó."
"Con trai ta giỏi quá. Cố gắng học cho tốt để bảo vệ cha nhé! Cha con yếu lắm, không biết võ đâu."
"Vâng ạ. Nhưng con nghĩ có lẽ chưa đến lượt con đâu. Cha nuôi lúc nào cũng kề cận chăm sóc cha mà."
Hồng Thanh lạnh lùng đáp ngay: "Hắn không liên quan."
Tử Hằng nhíu mày. Hắn có lẽ không nên chiều Hồng Thanh nữa. Càng ngày càng hư rồi.
"Thế có ăn bánh quế hoa không?"
Cả Hồng Thanh và Phi Diên đều đồng thanh: "Có."
Tử Hằng liền cho người đi mang bánh quế hoa về. Hồng Thanh kéo tay áo y, cười cười nói:
"Ngươi bảo muốn chuộc lỗi với ta mà. Tự mình đi lấy đi."
Tất cả mọi người xung quanh đều giật mình hoảng sợ. Tên này đúng là gan cùng mình mới dám sai khiến hoàng thượng như thế. Cho dù là hoàng thượng chiều chuộng y thật nhưng đến mức này thì kiểu gì cũng phải đánh cho một trận cho xem.
"Được rồi. Để ta đi lấy cho ngươi."
Mọi người được một phen trố mắt nhìn.
* Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão.
"Không được đâu. Đây là lệnh của biểu ca, ta không được phép làm thế."
"Ngươi không cảm thấy là hắn làm hơi quá rồi sao? Ngoài tiểu viện đã có một hàng rào canh giữ ngày đêm, bên trong lại thêm một hàng rào nữa, lại thêm hai thị vệ thay nhau lượn tới lượn lui. Trông thế này có giống như đang giam lỏng ta không? Hắn sợ ta chạy mất hay gì?"
Mộ Văn suy nghĩ một chốc cũng cảm thấy có lý.
"Biêủ ca là sợ ngươi gặp chuyện đấy thôi. Chuyện xảy ra lần trước khiến huynh ấy rất sợ hãi. Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái ta sẽ rút bớt người ở bên trong ra canh vòng ngoài."
"Ừ. Vậy đi."
Mộ Văn nhìn Hồng Thanh, cảm thấy càng ngày y càng cư xử với hắn tự nhiên hơn trước. Trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
"Nằm lâu trong này thấy khó chịu không? Ta đưa ngươi ra ngoài hóng gió nhé!"
"Đưa ra thế nào?"
Mộ Văn tiến đến nhẹ nhàng bế Hồng Thanh lên. Hồng Thanh hốt hoảng ôm chầm lấy y.
"Này, cái này… ngươi mau thả ta xuống!" Cả đống người đang ở ngoài kia chứng kiến hắn được một nam nhân khác bồng ra thế này thì ngượng chết mất.
"Ngươi xấu hổ đấy à? Không phải chứ? Mặt ngươi bình thường dày lắm mà."
"Ta không phủ nhận mặt ta dày lại vô sỉ có thừa nhưng cũng tùy trường hợp thôi. Cái này… là phải làm với người mình thích chứ."
"Vậy à? Thế để ta gọi biểu ca đến ẵm ngươi nhé!"
"Không. Ai bảo ngươi là ta thích hắn?" Hồng Thành giãy nãy lên. Hắn còn lâu mới để tên kia bế. Thực tế là để hắn ta bế còn thấy xấu hổ hơn.
"Vậy thì ngoan ngoãn nằm yên đi."
Mộ Văn sai người mang ra một cái ghế dài để ở dưới một bóng cây cổ thụ lớn, lót đệm dày thật êm sau đó đặt Hồng Thanh nằm xuống.
"Thế nào? Thấy thoải mái không?"
"Thoải mái. Không ngờ ngươi vậy mà cũng chu đáo thế."
"Ta thì sao chứ? Ấn tượng của ngươi về ta đến giờ vẫn xấu vậy sao?"
Hồng Thanh mỉm cười nhắm mắt lại, không đáp. Mộ Văn nhìn Hồng Thanh, lắc đầu khẽ cười. Hắn chẳng phải là người tốt như thế, chẳng qua thấy Hồng Thanh bị thương nặng như thế có trêu chọc cũng không thấy vui, lỡ như khiến vết thương bị động thì biểu ca sẽ giết hắn. Mắt liếc thấy Tử Hằng đang ôm Phi Diên lại gần đây, Mộ Văn nhìn Hồng Thanh, chợt nảy ra một ý tưởng thú vị.
Tử Hằng dành gần như cả buổi sáng để dạy võ Phi Diên. Thằng bé tập luyện mệt rồi nên Tử Hằng bế Phi Diên đi tắm rửa sau đó qua thăm Hồng Thanh. Vừa mới tiến vào sân hắn đã đứng sững lại, kinh ngạc mở tròn mắt.
Hắn nhìn thấy Mộ Văn đang đứng quạt cho Hồng Thanh, ánh mắt nhìn y vô cùng âu yếm và dịu dàng cứ như đang nhìn người trong lòng vậy. Tử Hằng tức giận sôi máu, phăm phăm bước đến giật lấy cây quạt trên tay Mộ Văn.
"Biểu ca? Huynh làm gì thế?"
"Ta phải hỏi đệ đang làm gì mới đúng. Đệ đưa Hồng Thanh ra ngoài này làm gì hả? Cơ thể hắn còn yếu, lỡ trúng gió độc thì phải làm sao?"
"Vậy à? Đệ sợ hắn nằm lâu buồn chán nên…"
"Đó cũng không phải là việc của đệ. Ta đã giao cho đệ canh gác thì cứ làm đúng chức trách của mình đi. Việc chăm sóc hắn là ta lo."
"Ưm… ồn ào quá!" Hồng Thanh vừa mới mơ màng ngủ được chút ít lại bị tiếng cãi nhau ồn ào làm cho tỉnh.
"Xin lỗi, làm ngươi tỉnh rồi à?"
Tử Hằng nhíu mày nhìn biểu đệ của mình. Từ khi nào mà nó có thể nói chuyện dịu dàng được thế kia? Nhìn giả tạo hết sức.
"Hai người các ngươi làm gì mà ồn ào vậy? Cãi nhau à?"
"Biểu ca đang mắng ta sao lại tùy tiện đưa ngươi ra ngoài. Việc này là do ta sơ suất. Sức khỏe của ngươi vẫn còn yếu vậy mà …"
Tử Hằng không để Mộ Văn nói hết câu đã tiến tới chiếc ghế dài bế Hồng Thanh lên. Bị bất ngờ Hồng Thanh kêu lên oai oái:
"Ngươi làm gì đấy hả? Mau thả ta xuống!"
"Ngươi nằm im chút đi không ngã té bây giờ."
"Ngươi đưa ta đi đâu đấy?"
"Vào trong nhà."
"Tại sao lại vào trong nhà? Sắc trời hôm nay khá tốt, ta muốn ra ngoài hóng gió."
"Muốn hóng gió thì lúc khác ta đưa ngươi đi hóng gió. Còn giờ vào trong nhà nằm đi."
"Ngươi bị điên à? Ta nằm đến mỏi hết cả lưng rồi, khó khăn lắm mới được ra ngoài mà ngươi lại bắt ta vào nằm tiếp. Ta nói ngươi có nghe không? Châu Tử Hằng, mau đưa ta ra!"
Lúc mới nhìn thấy thái độ của Tử Hằng có hơi khác, Phi Diên đã nhanh chóng chạy lại chỗ Danh Thần đang đi tới gần đó. Danh Thần bế Phi Diên lên, nhìn Hồng Thanh giận dữ kêu lên ở phía trước mà ngạc nhiên hỏi:
"Ta tưởng hai người đó làm hoà rồi?"
"Đệ cũng không biết. Từ mấy ngày trước thái độ của cha đệ đối với cha nuôi đã không được tốt lắm."
...***...
Tử Hằng mặc kệ cho Hồng Thanh kêu gào liên tục, ôm người đưa thẳng vào giường. Hồng Thanh rất bực bội, túm lấy cổ áo Tử Hằng kéo lại gần, mắng:
"Có ai chăm sóc người bệnh như ngươi không? Ngươi bắt ta nằm suốt ở trên giường, ngoài cửa thì cho người canh me cứ như sợ ta trốn đi vậy. Ta muốn ra ngoài hóng gió thì ngươi nhất quyết ngăn cản. Ngươi đang ép ta chán ghét đến muốn bỏ đi đấy phải không?"
Tử Hằng bị mắng cho bừng tỉnh. Hắn nhận ra bản thân lúc nãy đã bị hình ảnh Mộ Văn thân thiết với Hồng Thanh làm cho tức giận đến không làm chủ được bản thân. Hắn dịu giọng:
"Xin lỗi. Ta không phải không cho ngươi hóng gió. Ta chỉ không muốn ngươi rời khỏi giường trong khi ta không có ở đó. Lỡ như trong lúc ngươi tự tiện rời đi rồi gặp phải chuyện gì thì ta hối hận lắm."
Hồng Thanh phát hiện ra thái độ của Tử Hằng đột nhiên thay đổi như vậy thì rất ngạc nhiên.
"Ngươi đúng là suy nghĩ nhiều đến mụ luôn rồi à? Ngươi không thể vừa chơi đùa với Phi Diên vừa trông nom ta được. Nếu đã không làm được thì phải nhờ người khác giúp chứ."
"Cả mấy ngày nay ta hết ăn rồi ngủ, chán muốn chết rồi. Ta muốn ra ngoài hóng gió một chút nên mới nhờ Mộ Văn giúp. Ta mới nằm còn chưa ấm chỗ đã bị ngươi đưa ngược vào phòng. Ngươi đây là tính làm cái gì? Giam cầm ta?"
"Ta không có. Ta… để ta đưa ngươi ra ngoài hóng gió."
Tử Hằng lật đật muốn ôm Hồng Thanh ra ngoài một lần nữa thì bị Hồng Thanh cản lại.
"Ta không muốn ngươi. Để Danh Thần vào đây đi."
Tử Hằng phản đối ngay: "Không được."
"Thế để Mộ Văn vào cũng được."
"Không. Ta không cho phép. Tại sao không thể là ta?"
"Vì ta ghét ngươi."
Tử Hằng đứng chết trân. Hắn tức giận. Thực sự rất tức giận. Nếu là người khác có lẽ hắn đã sớm đập cho một trận rồi. Hồng Thanh đang bị thương. Hắn nhịn. Ban đầu cũng là do hắn sai trước.
"Thôi được rồi. Ta xin lỗi. Là do ta nóng nảy nên khiến ngươi tức giận. Để ta đưa ngươi ra ngoài nhé, được không?"
Hồng Thanh quay ngoắt đi, không thèm trả lời. Tử Hằng tiến đến trước mặt Hồng Thanh, tiếp tục dịu giọng thuyết phục:
"Ta thực sự biết lỗi rồi mà. Con trai đang ở ngoài sân chờ ngươi kìa. Để ta ôm ngươi ra, được không? Lát nữa sau người làm bánh quế hoa cho ngươi nhé, được không?"
"Vậy còn được. Ta tạm tha thứ cho ngươi."
Tử Hằng thừa nhận kể từ lúc quen Hồng Thanh sự kiên nhẫn của hắn đã tăng lên đến mấy lần. Hắn cúi người nhẹ nhàng ôm Hồng Thanh lên rồi bước ra ngoài.
Phi Diên lúc này đang nói chuyện sau sưa với Danh Thần, vừa thấy cha mình đi ra liền chạy ngay tới. Tử Hằng đặt Hồng Thanh xuống ghế, bản thân thì ngồi phía sau làm điểm tựa cho y dựa vào cho thoải mái.
"Cha, cha hiện giờ thế nào? Còn đau không?"
Hồng Thanh xoa đầu Phi Diên, mỉm cười nói: "Không đau nữa. Thi thoảng hơi nhói chút thôi. Ngày hôm nay Diên nhi làm gì vậy?"
"Con đi tập võ với cha nuôi. Hôm nay con đứng tấn được nửa canh giờ đó."
"Con trai ta giỏi quá. Cố gắng học cho tốt để bảo vệ cha nhé! Cha con yếu lắm, không biết võ đâu."
"Vâng ạ. Nhưng con nghĩ có lẽ chưa đến lượt con đâu. Cha nuôi lúc nào cũng kề cận chăm sóc cha mà."
Hồng Thanh lạnh lùng đáp ngay: "Hắn không liên quan."
Tử Hằng nhíu mày. Hắn có lẽ không nên chiều Hồng Thanh nữa. Càng ngày càng hư rồi.
"Thế có ăn bánh quế hoa không?"
Cả Hồng Thanh và Phi Diên đều đồng thanh: "Có."
Tử Hằng liền cho người đi mang bánh quế hoa về. Hồng Thanh kéo tay áo y, cười cười nói:
"Ngươi bảo muốn chuộc lỗi với ta mà. Tự mình đi lấy đi."
Tất cả mọi người xung quanh đều giật mình hoảng sợ. Tên này đúng là gan cùng mình mới dám sai khiến hoàng thượng như thế. Cho dù là hoàng thượng chiều chuộng y thật nhưng đến mức này thì kiểu gì cũng phải đánh cho một trận cho xem.
"Được rồi. Để ta đi lấy cho ngươi."
Mọi người được một phen trố mắt nhìn.
* Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão.