Huyện lệnh Ngọc Chương cho người nấu hai nồi cháo lớn rồi phát miễn phí cho người dân. Dân chúng nhịn đói lâu ngày, nghe tin phát cháo hàng trăm người đổ xô ào ào ôm bát xếp hàng đợi được nhận cháo. Cháo nấu rất vừa vặn, có thịt có hành, hương thơm nức mũi, ai ăn cũng tấm tắc khen ngon. Ngọc Chương đích thân đứng mục cháo cho từng người dân. Quân sư đứng cạnh nói ra rả:
"Huyện lệnh đại nhân muốn cầu phúc cho con trai, cầu mong cho cuộc sống của người dân Tân Xuân được êm ấm no đủ. Chỗ cháo này đều là huyện lệnh đại nhân bỏ tiền túi ra mua gạo nấu cho mọi người. Cháo còn nhiều lắm. Ai cũng có phần. Mọi người cứ bình tĩnh, đừng chen nhau."
Tử Hằng nhìn cảnh này mà cảm thấy chán ghét. Lồng ngực khó chịu, muốn uống chút gì đó cho thoải mái. Hắn đến tửu lâu vừa uống rượu vừa thong thả chờ Danh Thần trở về.
"Làm gì có quan huyện nào đi phát cháo làm phúc cho dân còn oang oang nói rằng đây là tiền riêng mình bỏ ra. Đây rõ ràng là muốn lấy tiếng cho bản thân. Còn chẳng biết đó có đúng là tiền riêng của ông ta hay không." Lục Ly không nhịn được mà bực bội nói.
"Lát nữa ngươi đi tìm hiểu xem gần đây có chợ đen nào không. Đi điều tra thật kỹ hoạt động của nơi đó cho ta."
"Vâng. Nhưng chủ tử, người tin lời của Phương Hồng Thanh nói thật à? Lỡ như hắn cố tình nói dối để lấy tiền thì sao? Thuộc hạ có thể thấy hắn thuộc loại người có thể sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ cần có tiền."
"Hắn đúng là con người vô sỉ như vậy nhưng cũng không ngu. Hắn vốn không có võ thuật, lại ôm theo con nhỏ, có muốn chạy cũng chạy không thoát. Hơn nữa, hắn đang cần tiền nên chẳng ngốc mà bịa chuyện với ta đâu."
"... Nhưng chủ tử, thuộc hạ cảm thấy người ra tay khá hào phóng. Một lần một lượng bạc. Nếu hắn ta lấy cớ này để đòi bạc mỗi lần chủ tử muốn có thông tin thì chẳng mấy chốc sẽ lấy được từ chủ tử một món tiền lớn."
"Cứ để hắn lấy. Nếu hắn dùng số tiền đó cho Diên Diên đi học hành đàng hoàng. Ta không tiếc."
Lục Ly ngạc nhiên. "Chủ tử, người thích đứa bé đó à?"
"... Chắc vậy."
Không hiểu tại sao mỗi lần gặp thằng bé đó hắn đều cảm thấy rất thân thiết khó diễn tả nổi. Hắn chưa từng có cảm giác thân thiết như vậy trước đây với người khác ngoài trừ phụ hoàng và mẫu hậu.
Đột nhiên trong đầu hắn nảy lên một nghi ngờ.
"Lục Ly, điều tra thân thế của thằng bé đó cho ta."
"Dạ?" Lục Ly ngạc nhiên.
"Cứ điều tra đi."
Thằng bé nói sang năm là nó tròn năm tuổi. Nếu tính lùi lại thì khoảng thời gian mà người mẹ của nó hoài thai vừa đúng lúc hắn cưỡng bức cô gái kia. Tuy hắn không tin tưởng mình chỉ quan hệ một lần đã khiến người ta có thai ngay được, cũng không tin có một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, nhưng cảm giác thân thiết kì lạ đối với thằng bé đó khiến hắn không khỏi nghi ngờ: thằng bé là con trai hắn.
Một lúc sau Danh Thần về tới, đưa thêm cho Tử Hằng một số thông tin.
Số lượng lương thực và ngân lượng phát chẩn cho người dân đúng như những gì mà Hồng Thanh đã nói từ trước. Mỗi lúc phát chẩn Ngọc Chương đều nói rằng triều đình đang khó khăn nên số lượng tiền và lương thực cấp xuống rất ít, và yêu cầu người dân phải nổ lực lao động kiếm tiền, vực dậy Tân Xuân. Ông ta thậm chí còn công khai sổ sách chi tiêu số lượng lương thực và tiền bạc được triều đình cứu trợ. Vì dân chúng không biết chính xác số lượng mà triều đình cấp xuống nên cũng không có cách nào chứng thực những số liệu kia là đúng, chỉ đành ngậm ngùi có được chút nào hay chút ấy.
Ngoài ra Ngọc Chương còn luôn ra vẻ mình là nhà từ thiện hào phóng. Cứ cách một tuần ông ta sẽ phát cháo miễn phí cho dân một lần. Lần nào cũng nói là mình bỏ tiền túi ra. Còn rất tích cực đi xem xét đê điều, chăm sóc cho người dân bị thương nhưng vì sức khỏe không quá tốt nên hay lăn ra ốm.
Tử Hằng không quá chú ý vào những thông tin đó. Dù sao với những kẻ dám biển thủ tiền cứu trợ cũng đều làm ra vẻ yêu thương con dân để che giấu cho hành vi phạm pháp của mình. Cái hắn quan tâm lúc này là Phương Hồng Thanh. Mấy chuyện phát chẩn cứu trợ sao y lại biết rõ như thế. Hắn nghĩ y trước khi làm công việc nhặt rác chắc hẳn phải có một thân phận khác và còn phải liên quan đến quan trường.
"Lục Ly, đi điều tra cả Phương Hồng Thanh nữa."
"... Vâng."
Danh Thần ngạc nhiên nhìn Lục Ly. Trong lúc hắn đi bên này đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Tối nay Ngọc Chương mở tiệc thiết đãi họ hàng đến dự lễ hả?"
"Vâng."
Tử Hằng lấy chiếc quạt sắt ra phe phẩy nhẹ, môi chợt nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
"Đến doạ hắn một chút cho vui nhỉ."
...***...
Con trai của Ngọc Chương may mắn cưới được con gái thứ của đại phú hào giàu có nhất một vùng phía Đông, cho nên sau khi tổ chức hôn lễ cho con trai xong, ông ta liền mở tiệc thiết đãi riêng cho gia đình tức phụ của con trai.
Buổi tiệc đang diễn ra rất vui vẻ thì đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời. Người này tự xưng là người quen của quan huyện lệnh nhưng không chịu nói ra tên họ. Lính gác cổng ngăn lại thì bị đập cho mỗi người văng một nơi. Sau đó người đó khoan thai đi thẳng vào bên trong nhà quan huyện. Ngọc Chương kinh ngạc chạy ra ngoài xem.
Hắn không biết người đó, nhưng cái khí chất đặc biệt toát ra từ con người này khiến hắn sợ hãi tới phát run. Hắn đã từng trải qua cảm giác đó khi hắn quỳ bên ngoài sảnh điện chờ diện kiến đương kim thánh thượng. Tuy sau đó không thể chính thức gặp được bệ hạ nhưng khí thế bức người kia vẫn khiến hắn đến bây giờ nghĩ tới còn run. Người trước mặt có khí thế gần giống như vậy, rất có thể có liên quan đến hoàng thất. Tại sao trong huyện đột nhiên xuất hiện một nhân vật lớn như vậy mà hắn lại không hay biết?
"Xin hỏi quý danh của vị đại nhân này…"
"Ta không thích nói cho người khác biết tên của mình. Sao hả? Không nói tên thì không thể vào?"
"Không. Dĩ nhiên không rồi. Đại nhân ghé qua tệ xá của hạ quan đã là vinh dự rồi. Mời các vị đại nhân vào trong!"
Tử Hằng khoan thai bước vào trong nhà. Ở bên trong mấy chục người kinh ngạc mở to mắt nhìn người vừa bước vào. Ngọc Chương định ra hiệu nói cho mọi người biết thân phận của người kia thì Tử Hằng đột nhiên quay qua nhìn hắn, nói:
"Trong nhà của ngươi đang mở tiệc thiết đãi à? Vậy thì ta đến có phải là không đúng lúc rồi không?"
"Không có. Đúng lúc mà. Nếu hạ quan mà biết được có đại nhân đến thăm Tân Xuân thì đã mời đại nhân đến dự hôn lễ của con trai hạ quan rồi."
"À, cái hôn lễ đó hoành tráng quá nhỉ. Lũ lụt kết thúc chưa đầy một năm mà huyện lệnh đại nhân đã có tiền làm cái hôn lễ lớn đến như vậy. Chắc hẳn một năm qua ngài đã phải rất vất vả."
Ngọc Chương nghe mà toát hết mồ hôi. Vội nói:
"Đại nhân quá khen. Hạ quan chỉ có một mụn con trai. Hôn lễ của nó cũng muốn làm tươm tất một chút, cũng muốn được nở mày nở mặt với thiên hạ. Bao nhiêu vốn liếng hạ quan để dành trong nhiều năm đều đổ dồn vào để tổ chức hôn lễ cho nó. Có lẽ là hạ quan đã làm hơi quá. Để đại nhân chê cười rồi."
Tuy nãy giờ Ngọc Chương chưa từng nói ra tên hay thân phận của người mới đến, nhưng nhìn cách Ngọc Chương kính cẩn như thế, những người kia tự giác bảo nhau cư xử, nói năng thận trọng, sợ mình họ ra gì đó sẽ làm hỏng mọi chuyện.
Tử Hằng nhìn vẻ mặt lo sợ của những người kia, môi mỉm cười nhẹ.
"Không biết đại nhân đến Tân Xuân là có việc gì. Nếu đại nhân không chê có thể ở lại tệ xá của hạ quan cho đến khi rời đi được không?"
"Ta đến đây chơi vài ngày rồi đi thôi. Lâu nay ta vẫn đang ở khách điếm nhưng không thoải mái lắm. Ở trong phủ của ngươi, không làm phiền ngươi chứ?"
"Không phiền. Đó là vinh hạnh của hạ quan."
"Nếu ngươi đã nhiệt tình thế thì ta cũng không khách sáo."
"Không biết hạ quan nên gọi đại nhân là gì ạ? Đại nhân có thể không cần cho hạ quan biết quý danh nhưng cách gọi… cũng nên có cho tiện…"
"À. Ta họ Châu."
Ngọc Chương nghe mà phát run. Họ Châu không phải là họ của hoàng thất sao? Hắn cố gắng bình tĩnh đáp:
"Vâng. Vậy Châu đại nhân, ngài có muốn ăn món nào không? Hạ quan sẽ cho người đi làm ngay."
"Không cần. Ta đến đây chào ngươi một tiếng thôi. Giờ ta muốn ra ngoài đi dạo.*
"Để hạ quan đi cùng đại nhân."
"Không cần. Ta muốn đi một mình. Không được cho người đi theo. Nếu không… ngươi gánh không nổi hậu quả đâu."
Ngọc Chương run sợ quỳ sụp xuống. Những người kia cũng vội vàng quỳ theo.
Tử Hằng mỉm cười phe phẩy quạt rời đi. Hắn đến đây mục đích chỉ muốn doạ tên kia một trận. Doạ xong rồi thì đi thôi.
Tử Hằng đi rồi, đám người mới bắt đầu tóm lâý Ngọc Chương hỏi liên tục. Bọn hỏi muốn biết người kia rốt cuộc là ai. Ngọc Chương thở dài nói:
"Ta không biết người đó là ai nhưng chắc hẳn là vị thế tử hay vương gia nào đó. Cái khí chất đáng sợ đó quá đặc biệt. Không thể sai được."
"Vương gia ư? Liệu có phải là vị thế tử của Kỳ vương gia ở Tây Lĩnh không?"
"Nhìn độ tuổi cũng tương đương nhau. Hơn nữa thế tử gia trước giờ vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện, trong triều không mấy ai biết mặt ngài ấy. Liệu có phải thế tử đến đây không?"
Ngọc Chương cảm thấy đau đầu. Không hiểu vị hoàng thân quốc thích này từ đâu nhảy ra. Y xuất hiện quá đột ngột khiến hắn không kịp trở tay. Không cần biết y tại sao lại xuất hiện ở đây nhưng hắn cần phải nhanh chóng xử lý mấy vật chứng bất lợi kia trước khi bị bắt thóp.