Tử Hằng ho ngày càng dữ dội hơn rồi ngã xuống đất ngất lịm. Y Vân hốt hoảng chạy đến kiểm tra thì phát hiện thấy cơ thể Tử Hằng ngày càng yếu ớt. Hắn nổi điên kêu lớn:
"Là kẻ nào hạ độc vậy hả? Chưa có sự cho phép của ta, kẻ nào dám hạ độc hắn?"
Tất cả mọi người đêù quỳ xụp xuống kêu lên:
"Điện hạ, bọn thuộc hạ làm sao dám. Có thể là y đang giả vờ."
"Không phải giả vờ." Vị đại phu ngồi xuống bên cạnh xem xét cho Tử Hằng nói: "Hắn tắt thở rồi."
Ai nấy đều hoảng hồn. Y Vân không dám tin vội vàng chạy tới kiểm tra hơi thở của Tử Hằng phát hiện y đúng là không còn thở nữa. Hắn bàng hoàng ngồi phịch xuống đất.
Hoàng đế Vạn Lịch quốc chết ngay trong tay của hắn có khác gì khiến cho chiến sự hai nước càng thêm căng thẳng không? Châu Tử Hằng chết rồi thì còn thương lượng, còn trao đổi cái gì nữa. Bọn hắn sợ rằng chưa ra khỏi biên giới đã bị quân của Vạn Lịch vây vào giết rồi. Hắn không tin thuộc hạ của mình không hiểu được tầm quan trọng của việc này, không đời nào có thể hành động ngu xuẩn như vậy. Vậy thì ai đã làm? Ai muốn kích động mâu thuẫn giữa Vạn Lịch và Kình Thương thêm căng thẳng? Lẽ nào có kẻ thù khác trà trộn trong địa bàn của hắn sao?
"Điện hạ, có người tự xưng là Lục Ly, ảnh vệ của Châu Tử Hằng đến tìm."
Trịnh Y Vân giật mình.
"Hắn đến đây làm gì?"
"Hắn nói bệnh tình của Phương Hồng Thanh có chuyển biến xấu, cần phải thông báo cho chủ tử hắn biết."
"Bảo hắn về đi. Chúng ta nhắn lại cho Châu Tử Hằng là được rồi."
"Thuộc hạ cũng đã nói như vậy nhưng tên đó không chịu. Hắn nói đây là việc mà chủ tử hắn đã căn dặn trước khi rời đi. Có thông tin gì về tình trạng sức khỏe của Phương Hồng Thanh phải lập tức báo cáo, còn phải báo cáo trước mặt chủ tử hắn nữa."
Châu Tử Hằng vừa chết thì thuộc hạ của y tìm tới nằng nặc đòi gặp. Có sự tình cờ đến như thế sao? Phải là một âm mưu mới đúng. Nhưng Y Vân không tài nào lý giải nổi, cho dù là âm mưu nhưng sao có thể cố tình giết đi hoàng đế của nước mình chứ?
Tiếng động bên ngoài càng lúc càng ồn ào. Lục Ly cùng mấy người nữa kêu lớn ầm ĩ ở bên ngoài cửa yêu cầu được gặp chủ nhân của họ. Đám người còn lớn tiếng cho rằng chủ nhân đã bị hại muốn xông vào cứu người.
Y Vân đã cho thái y kiểm tra nhiều lần. Châu Tử Hằng quả thực đã trúng độc mà chết không nghi ngờ. Hắn không thể cứ để vậy mà bàn giao với người ở bên ngoài kia được.
"Điện hạ, có rất nhiều quân lính đang tập hợp xung quanh đây. Sợ là sắp tấn công vào nơi này rồi."
Trịnh Y Vân nhíu mày nhìn Tử Hằng tắt thở nằm trên sàn. Đây rõ ràng là kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước nhưng cái giá phải trả thế này đáng sao?
"Thu dọn tất cả mọi thứ chuẩn bị rút quân!"
Đám thuộc hạ kinh ngạc:
"Rút sao ạ?"
"Hoàng đế đã chết rồi, chúng ta đâu còn con tin nữa. Không chạy để bọn chúng xông vào giết sạch hả? Thu dọn nhanh lên!"
"Vâng."
Thuộc hạ lật đật chạy đi thu dọn đồ. Y Vân nhìn Tử Hằng. Hắn thua rồi. Thua triệt để. Mặc dù chính bản thân hắn cho đến giờ vẫn không hiểu tại sao mình lại thua như vậy. Mọi thứ vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn cho đến khi Tử Hằng ngã xuống và tắt thở. Rất nhiều câu hỏi mà hắn đặt ra nhưng giờ hắn không kịp chờ để nghe câu trả lời nữa rồi. Hắn cho một bộ phận quân lính đóng chặt cửa và chặn quân ở cửa trước còn mình và những người khác chạy cửa sau. Lúc Mộ Văn và Lục Ly phá được cửa xông vào thì tất cả đám người Trịnh Y Vân đã kịp chạy thoát rồi.
Lục Ly nhìn thấy Tử Hằng đang nằm trên sàn liền tiến tới nâng đầu chủ tử mình dậy rồi cho vào miệng người đó một viên dược nhỏ màu đen, nâng cằm lên để viên dược trôi xuống cuống họng. Tầm khoảng năm phút sau, Tử Hằng từ từ tỉnh lại.
"Huynh cũng liều thật đấy. Dùng thuốc giả chết như vậy, lỡ như thuốc giải không công hiệu hoặc bọn đệ tới không kịp lúc thì sao? Huynh có thể sẽ chết thực sự đấy."
Tử Hằng mỉm cười đứng dậy.
"Thứ nhất ta tin vào thuốc của Hoa thúc thúc. Tài năng của Thần y Hoa Thiên Vũ trên giang hồ không ai không biết cả. Thứ hai là ta tin tưởng các ngươi. Với khả năng của các ngươi chắc chắn có thể cứu được ta."
Mộ Văn chỉ biết lắc đầu chào thua. Để có thể cứu được Phi Diên an toàn trở ra và đuổi cổ được đám người của Kình Thương quốc, Tử Hằng đã lên một kế hoạch. Người nhà và cũng là bằng hữu tốt nhất của phụ hoàng hắn là Thần y, trước khi đi du ngoạn luôn để trong cung đủ loại dược với các công hiệu khác nhau để dùng khi cần thiết. Trong số chúng có viên thuốc giả chết này. Chỉ cần uống một viên vào, trong vòng năm phút có thể khiến cơ thể rơi vào trạng thái chết giả mà đến một thái y cũng không thể phân biệt được. Trong thời gian một canh giờ nếu không được uống thuốc giải thì người đó sẽ từ việc chết giả trở thành chết thật sự và không cách nào có thể cứu được. Tử Hằng luôn mang trong mình một viên phòng khi có việc dùng đến.
Cho dù có tin tưởng vào năng lực của Hoa Thần y đi chăng nữa nhưng thực tế xảy ra nhiều tình huống không ai có thể dự liệu được. Chỉ cần trong quá trình thực hiện chậm trễ một chút thôi cũng có thể mất cả tính mạng . Mộ Văn khẳng định hắn không dám liều với mạng sống kiểu đó như biểu ca mình. Hắn vẫn cảm thấy may mắn vì huynh ấy vẫn còn sống.
"Đã viết thư cho người canh gác ở cổng thành rồi chứ?" Tử Hằng hỏi.
"Đã sắp xếp xong cả như lời dặn của chủ tử. Tin chắc sau khi nhóm người này ra đến cổng thành sẽ ngay lập tức bị bắt lại."
"Đi thôi. Về xem Diên nhi của ta."
...***...
Phương Hồng Thanh cả người vật vờ như mất hồn, vừa nhìn thấy Phi Diên trở về lập tức trở nên vui vẻ vô cùng. Hắn ôm lấy Phi Diên ríu rít không ngừng, sức khoẻ cũng tốt lên rất nhiều. Hắn đang nói chuyện với Phi Diên thì đột nhiên quay qua hỏi:
"Châu Tử Hằng đâu rồi?"
"Vẫn còn đang ở chỗ bọn kia nhưng ta đoán chừng chắc là sắp về rồi."
Phi Diên níu lấy tay Hồng Thanh, nói:
"Cha à, là Hằng thúc cứu con đấy. Hằng thúc cho người đưa con ra ngoài nhưng vẫn một mình ở trong đó. Con sợ thúc ấy gặp nguy hiểm."
"Sẽ không sao đâu. Hằng thúc của đệ đã sắp xếp mọi thứ xong cả rồi. Sẽ trở ra nhanh thôi."
Tuy Danh Thần nói như thế nhưng Hồng Thanh vẫn có thể nhận ra ánh mắt lo lắng của y. Hắn nghiêm túc hỏi:
"Thực sự là sắp xếp rồi? Sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"
Danh Thần im lặng một chút rồi đáp:
"Cái đó ta cũng không rõ, nhưng ý của chủ tử đã quyết ai cũng không thể cản được. Dù sao thì có thế tử Mộ Văn và Lục Ly ở đấy nên chắc sẽ thành công thôi."
"Ngươi nói rõ cho ta xem là chuyện gì."
Danh Thần nhìn Hồng Thanh một lúc, có lẽ cảm thấy không nên giấu nên bảo Phi Diên ra ngoài chơi rồi mới ngồi xuống kể cho Hồng Thanh nghe mọi chuyện, tất nhiên là cố tình giấu đi thân thế thật sự của Tử Hằng, chỉ nói bóng gió rằng Tử Hằng là vị quan lớn nào đó ở kinh thành. Hồng Thanh nghe xong rất tức giận.
"Hắn nghĩ mạng sống của mình là gì mà có thể đem ra đùa giỡn như vậy được?"
"Ngươi đừng giận chủ tử. Đó là cách duy nhất có thể đảm bảo an toàn cho Diên Diên. Với lại bọn ta cũng đã lên kế hoạch cho mọi thứ có thể xảy đến nên sẽ không sao đâu."
"Làm sao ngươi có thể chắc chắn như vậy chứ?"
"Một thời gian đã trôi qua rồi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì ngoài kế hoạch Lục Ly đã sai người về báo rồi. Cho nên ta nghĩ là mọi chuyện ổn thôi."
Vừa nói đến đây thì có tiếng Phi Diên kêu lớn ở bên ngoài cửa: "A, Hằng thúc về rồi!" Hồng Thanh cũng nghe thấy loáng thoáng tiếng của Tử Hằng ở bên ngoài.
"Chủ tử đã an toàn trở về rồi. Ngươi cũng đừng lo lắng nữa."
Hồng Thanh hơi đỏ mặt, gắt: "Ai bảo ta lo lắng cho hắn? Hắn sống hay chết thì mặc kệ hắn, liên quan gì đến ta chứ?"
"Được được. Ngươi muốn tiếp tục giận thì cứ giận đi. Để ta ra xem chủ tử thế nào."
Miệng thì nói cứng như thế nhưng khi Danh Thần ra ngoài rồi Hồng Thanh lại nhấp nhổm không yên, muốn ra ngoài xem tình hình thế nào. Tử Hằng đã đánh cược cả mạng sống để cứu con trai của hắn, hắn sao có thể không cảm kích. Hắn cũng kinh ngạc là tại sao y lại có thể vì con của hắn mà làm đến mức này. Y quả thật xem Phi Diên như con ruột của bản thân thật sao? Trong lòng Hồng Thanh cảm thấy thật vui vẻ. Con mình được người ta yêu thương như thế sao có thể không vui cho được.
Tử Hằng mở cửa bước vào phòng thì nhìn thấy Hồng Thanh đang ngẩn người suy nghĩ gì đó. Nhìn thấy Tử Hằng thái độ của hắn lập tức thay đổi, trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Tử Hằng vừa giận dỗi vừa chán ghét. Tử Hằng không chấp nhặt với hắn, đến gần hắn ân cần hỏi thăm:
"Vết thương của ngươi sao rồi? Còn đau không?"
"Cảm ơn. Chưa chết được."
"Ta đã giữ lời đưa Diên nhi an toàn trở về bên ngươi. Ngươi tha thứ cho lỗi lầm của ta nhé!. Đừng giận nữa!"
Danh Thần đứng bên cạnh nhìn cảnh này mà cười thầm. Lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân của mình xuống nước năn nỉ Hồng Thanh như vậy. Bình thường hai người họ gặp mặt chỉ có cãi nhau mà thôi.
"Nếu ngươi đưa bọn ta về lại nhà cũ, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
Tử Hằng phản đối ngay: "Không được."
"Là kẻ nào hạ độc vậy hả? Chưa có sự cho phép của ta, kẻ nào dám hạ độc hắn?"
Tất cả mọi người đêù quỳ xụp xuống kêu lên:
"Điện hạ, bọn thuộc hạ làm sao dám. Có thể là y đang giả vờ."
"Không phải giả vờ." Vị đại phu ngồi xuống bên cạnh xem xét cho Tử Hằng nói: "Hắn tắt thở rồi."
Ai nấy đều hoảng hồn. Y Vân không dám tin vội vàng chạy tới kiểm tra hơi thở của Tử Hằng phát hiện y đúng là không còn thở nữa. Hắn bàng hoàng ngồi phịch xuống đất.
Hoàng đế Vạn Lịch quốc chết ngay trong tay của hắn có khác gì khiến cho chiến sự hai nước càng thêm căng thẳng không? Châu Tử Hằng chết rồi thì còn thương lượng, còn trao đổi cái gì nữa. Bọn hắn sợ rằng chưa ra khỏi biên giới đã bị quân của Vạn Lịch vây vào giết rồi. Hắn không tin thuộc hạ của mình không hiểu được tầm quan trọng của việc này, không đời nào có thể hành động ngu xuẩn như vậy. Vậy thì ai đã làm? Ai muốn kích động mâu thuẫn giữa Vạn Lịch và Kình Thương thêm căng thẳng? Lẽ nào có kẻ thù khác trà trộn trong địa bàn của hắn sao?
"Điện hạ, có người tự xưng là Lục Ly, ảnh vệ của Châu Tử Hằng đến tìm."
Trịnh Y Vân giật mình.
"Hắn đến đây làm gì?"
"Hắn nói bệnh tình của Phương Hồng Thanh có chuyển biến xấu, cần phải thông báo cho chủ tử hắn biết."
"Bảo hắn về đi. Chúng ta nhắn lại cho Châu Tử Hằng là được rồi."
"Thuộc hạ cũng đã nói như vậy nhưng tên đó không chịu. Hắn nói đây là việc mà chủ tử hắn đã căn dặn trước khi rời đi. Có thông tin gì về tình trạng sức khỏe của Phương Hồng Thanh phải lập tức báo cáo, còn phải báo cáo trước mặt chủ tử hắn nữa."
Châu Tử Hằng vừa chết thì thuộc hạ của y tìm tới nằng nặc đòi gặp. Có sự tình cờ đến như thế sao? Phải là một âm mưu mới đúng. Nhưng Y Vân không tài nào lý giải nổi, cho dù là âm mưu nhưng sao có thể cố tình giết đi hoàng đế của nước mình chứ?
Tiếng động bên ngoài càng lúc càng ồn ào. Lục Ly cùng mấy người nữa kêu lớn ầm ĩ ở bên ngoài cửa yêu cầu được gặp chủ nhân của họ. Đám người còn lớn tiếng cho rằng chủ nhân đã bị hại muốn xông vào cứu người.
Y Vân đã cho thái y kiểm tra nhiều lần. Châu Tử Hằng quả thực đã trúng độc mà chết không nghi ngờ. Hắn không thể cứ để vậy mà bàn giao với người ở bên ngoài kia được.
"Điện hạ, có rất nhiều quân lính đang tập hợp xung quanh đây. Sợ là sắp tấn công vào nơi này rồi."
Trịnh Y Vân nhíu mày nhìn Tử Hằng tắt thở nằm trên sàn. Đây rõ ràng là kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước nhưng cái giá phải trả thế này đáng sao?
"Thu dọn tất cả mọi thứ chuẩn bị rút quân!"
Đám thuộc hạ kinh ngạc:
"Rút sao ạ?"
"Hoàng đế đã chết rồi, chúng ta đâu còn con tin nữa. Không chạy để bọn chúng xông vào giết sạch hả? Thu dọn nhanh lên!"
"Vâng."
Thuộc hạ lật đật chạy đi thu dọn đồ. Y Vân nhìn Tử Hằng. Hắn thua rồi. Thua triệt để. Mặc dù chính bản thân hắn cho đến giờ vẫn không hiểu tại sao mình lại thua như vậy. Mọi thứ vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn cho đến khi Tử Hằng ngã xuống và tắt thở. Rất nhiều câu hỏi mà hắn đặt ra nhưng giờ hắn không kịp chờ để nghe câu trả lời nữa rồi. Hắn cho một bộ phận quân lính đóng chặt cửa và chặn quân ở cửa trước còn mình và những người khác chạy cửa sau. Lúc Mộ Văn và Lục Ly phá được cửa xông vào thì tất cả đám người Trịnh Y Vân đã kịp chạy thoát rồi.
Lục Ly nhìn thấy Tử Hằng đang nằm trên sàn liền tiến tới nâng đầu chủ tử mình dậy rồi cho vào miệng người đó một viên dược nhỏ màu đen, nâng cằm lên để viên dược trôi xuống cuống họng. Tầm khoảng năm phút sau, Tử Hằng từ từ tỉnh lại.
"Huynh cũng liều thật đấy. Dùng thuốc giả chết như vậy, lỡ như thuốc giải không công hiệu hoặc bọn đệ tới không kịp lúc thì sao? Huynh có thể sẽ chết thực sự đấy."
Tử Hằng mỉm cười đứng dậy.
"Thứ nhất ta tin vào thuốc của Hoa thúc thúc. Tài năng của Thần y Hoa Thiên Vũ trên giang hồ không ai không biết cả. Thứ hai là ta tin tưởng các ngươi. Với khả năng của các ngươi chắc chắn có thể cứu được ta."
Mộ Văn chỉ biết lắc đầu chào thua. Để có thể cứu được Phi Diên an toàn trở ra và đuổi cổ được đám người của Kình Thương quốc, Tử Hằng đã lên một kế hoạch. Người nhà và cũng là bằng hữu tốt nhất của phụ hoàng hắn là Thần y, trước khi đi du ngoạn luôn để trong cung đủ loại dược với các công hiệu khác nhau để dùng khi cần thiết. Trong số chúng có viên thuốc giả chết này. Chỉ cần uống một viên vào, trong vòng năm phút có thể khiến cơ thể rơi vào trạng thái chết giả mà đến một thái y cũng không thể phân biệt được. Trong thời gian một canh giờ nếu không được uống thuốc giải thì người đó sẽ từ việc chết giả trở thành chết thật sự và không cách nào có thể cứu được. Tử Hằng luôn mang trong mình một viên phòng khi có việc dùng đến.
Cho dù có tin tưởng vào năng lực của Hoa Thần y đi chăng nữa nhưng thực tế xảy ra nhiều tình huống không ai có thể dự liệu được. Chỉ cần trong quá trình thực hiện chậm trễ một chút thôi cũng có thể mất cả tính mạng . Mộ Văn khẳng định hắn không dám liều với mạng sống kiểu đó như biểu ca mình. Hắn vẫn cảm thấy may mắn vì huynh ấy vẫn còn sống.
"Đã viết thư cho người canh gác ở cổng thành rồi chứ?" Tử Hằng hỏi.
"Đã sắp xếp xong cả như lời dặn của chủ tử. Tin chắc sau khi nhóm người này ra đến cổng thành sẽ ngay lập tức bị bắt lại."
"Đi thôi. Về xem Diên nhi của ta."
...***...
Phương Hồng Thanh cả người vật vờ như mất hồn, vừa nhìn thấy Phi Diên trở về lập tức trở nên vui vẻ vô cùng. Hắn ôm lấy Phi Diên ríu rít không ngừng, sức khoẻ cũng tốt lên rất nhiều. Hắn đang nói chuyện với Phi Diên thì đột nhiên quay qua hỏi:
"Châu Tử Hằng đâu rồi?"
"Vẫn còn đang ở chỗ bọn kia nhưng ta đoán chừng chắc là sắp về rồi."
Phi Diên níu lấy tay Hồng Thanh, nói:
"Cha à, là Hằng thúc cứu con đấy. Hằng thúc cho người đưa con ra ngoài nhưng vẫn một mình ở trong đó. Con sợ thúc ấy gặp nguy hiểm."
"Sẽ không sao đâu. Hằng thúc của đệ đã sắp xếp mọi thứ xong cả rồi. Sẽ trở ra nhanh thôi."
Tuy Danh Thần nói như thế nhưng Hồng Thanh vẫn có thể nhận ra ánh mắt lo lắng của y. Hắn nghiêm túc hỏi:
"Thực sự là sắp xếp rồi? Sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"
Danh Thần im lặng một chút rồi đáp:
"Cái đó ta cũng không rõ, nhưng ý của chủ tử đã quyết ai cũng không thể cản được. Dù sao thì có thế tử Mộ Văn và Lục Ly ở đấy nên chắc sẽ thành công thôi."
"Ngươi nói rõ cho ta xem là chuyện gì."
Danh Thần nhìn Hồng Thanh một lúc, có lẽ cảm thấy không nên giấu nên bảo Phi Diên ra ngoài chơi rồi mới ngồi xuống kể cho Hồng Thanh nghe mọi chuyện, tất nhiên là cố tình giấu đi thân thế thật sự của Tử Hằng, chỉ nói bóng gió rằng Tử Hằng là vị quan lớn nào đó ở kinh thành. Hồng Thanh nghe xong rất tức giận.
"Hắn nghĩ mạng sống của mình là gì mà có thể đem ra đùa giỡn như vậy được?"
"Ngươi đừng giận chủ tử. Đó là cách duy nhất có thể đảm bảo an toàn cho Diên Diên. Với lại bọn ta cũng đã lên kế hoạch cho mọi thứ có thể xảy đến nên sẽ không sao đâu."
"Làm sao ngươi có thể chắc chắn như vậy chứ?"
"Một thời gian đã trôi qua rồi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì ngoài kế hoạch Lục Ly đã sai người về báo rồi. Cho nên ta nghĩ là mọi chuyện ổn thôi."
Vừa nói đến đây thì có tiếng Phi Diên kêu lớn ở bên ngoài cửa: "A, Hằng thúc về rồi!" Hồng Thanh cũng nghe thấy loáng thoáng tiếng của Tử Hằng ở bên ngoài.
"Chủ tử đã an toàn trở về rồi. Ngươi cũng đừng lo lắng nữa."
Hồng Thanh hơi đỏ mặt, gắt: "Ai bảo ta lo lắng cho hắn? Hắn sống hay chết thì mặc kệ hắn, liên quan gì đến ta chứ?"
"Được được. Ngươi muốn tiếp tục giận thì cứ giận đi. Để ta ra xem chủ tử thế nào."
Miệng thì nói cứng như thế nhưng khi Danh Thần ra ngoài rồi Hồng Thanh lại nhấp nhổm không yên, muốn ra ngoài xem tình hình thế nào. Tử Hằng đã đánh cược cả mạng sống để cứu con trai của hắn, hắn sao có thể không cảm kích. Hắn cũng kinh ngạc là tại sao y lại có thể vì con của hắn mà làm đến mức này. Y quả thật xem Phi Diên như con ruột của bản thân thật sao? Trong lòng Hồng Thanh cảm thấy thật vui vẻ. Con mình được người ta yêu thương như thế sao có thể không vui cho được.
Tử Hằng mở cửa bước vào phòng thì nhìn thấy Hồng Thanh đang ngẩn người suy nghĩ gì đó. Nhìn thấy Tử Hằng thái độ của hắn lập tức thay đổi, trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Tử Hằng vừa giận dỗi vừa chán ghét. Tử Hằng không chấp nhặt với hắn, đến gần hắn ân cần hỏi thăm:
"Vết thương của ngươi sao rồi? Còn đau không?"
"Cảm ơn. Chưa chết được."
"Ta đã giữ lời đưa Diên nhi an toàn trở về bên ngươi. Ngươi tha thứ cho lỗi lầm của ta nhé!. Đừng giận nữa!"
Danh Thần đứng bên cạnh nhìn cảnh này mà cười thầm. Lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân của mình xuống nước năn nỉ Hồng Thanh như vậy. Bình thường hai người họ gặp mặt chỉ có cãi nhau mà thôi.
"Nếu ngươi đưa bọn ta về lại nhà cũ, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
Tử Hằng phản đối ngay: "Không được."