• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao cơ? Hắn bị sốt?”

Vừa nghe Khúc Viễn báo tình hình sức khỏe của Hồng Thanh, Tử Hằng đã hốt hoảng đứng bật dậy.

“Vâng. Hồi sáng nương nương bị sốt cao. Thần đã cho uống thuốc bây giờ đã đỡ rồi nhưng nương nương vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa. Tâm lý của nương nương hiện tại cũng không ổn định, nên tránh không để nương nương quá kích động.”

“Hả? Tâm lý của hắn làm sao?”

“Hồng phi không muốn nói chuyện, cả ngày chỉ ngồi im đờ đẫn như người mất hồn. Thần phải gọi mấy lần nương nương mới chú ý. Thần đã kê vài thang thuốc bổ cho nương nương rồi.”

Tử Hằng thần người. Không lẽ vì đêm qua hắn đã ra tay quá nặng cho nên y mới như thế? Hắn cảm thấy rất khó tin. Hồng Thanh vốn rất ngang bướng, đối với chuyện kia cũng luôn rất nhiệt tình. Chẳng qua hắn chỉ hơi nặng tay so với bình thường một chút thôi, có thôi bạo hơn một chút, sao có thể khiến tâm lý của y bất ổn được. Hắn đứng dậy định đi xem Hồng Thanh thế nào thì thái hậu giữ tay lại. Bà nói:

“Hôm qua con làm chuyện quá đáng như vậy với Hồng Thanh e rằng bây giờ nó không muốn nhìn thấy con đâu, có khi vừa nhìn thấy con tinh thần lại kích động đấy. Để tâm lý nó ổn định lại một chút rồi hẵng tìm nó nói chuyện.”

Tử Hằng do dự: “Nhưng mà… con…”

“Ai gia khuyên như vậy cũng là nghĩ muốn tốt cho hai đứa. Bây giờ cả hai đang căng thẳng như thế thì nên tránh gặp nhau một thời gian để tâm trạng lắng lại đã. Như vậy thì sau này khi nói chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn. Khúc thái y thấy ta nói như vậy có đúng không?”

Khúc Viễn cúi đầu: “Vâng. Lời khuyên của thái hậu rất có lý.”

Thật ra chuyện tâm lý của Hồng Thanh bị ảnh hưởng là đúng nhưng không nghiêm trọng lắm. Sau khi Hồng Thanh tỉnh dậy, tâm trạng thất vọng thấy rõ nhưng không đến mức đờ đẫn, mất hồn như lời hắn nói. Là hắn và Lam Hiên bàn nhau cố tình nói như vậy để khiến hoàng thượng phải áy náy mà đến thăm Hồng Thanh. Nhưng giờ thái hậu xen vào nói hợp tình hợp lý như thế hắn dĩ nhiên không còn lời gì để nói.

“Hơn nữa hiện tại đã gần đến giờ dùng bữa tối rồi. Con đã hứa tối nay ở lại dùng bữa với ai gia. Con định nuốt lời đấy à?”

“…Vâng. Con sẽ ở lại ăn tối với người.”

“Hôm nay ai gia có gọi cả Uyển Dư tới. Gần đây nó đang học nấu ăn. Khả năng nấu tốt lắm đấy. Nó bảo đã nấu mấy món mà con thích lát nữa sẽ mang tới.”

Giữa lúc này lại gọi Uyển Dư tới Tử Hằng tự hỏi thái hậu là vô tình hay cố ý vậy?

“Mẫu hậu, hôm nay con chỉ hẹn ăn tối với người, không hẹn với Uyển Dư. Sao người lại gọi nàng ấy tới?”

“A, chuyện đó chỉ là tình cờ thôi. Trước khi con tới thì Uyển Dư đã đến vấn an ta. Con bé nói đang tập nấu những món mà con thích và rất muốn được mời con ăn thử một lần. Ta thấy nó rất có lòng nên mới…”

“Con chỉ ăn món Thanh nhi nấu thôi nên mẫu hậu bảo nàng ta đừng mang đến đây.”

“Này, có cần phải phũ phàng thế không? Dù sao Uyển Uyển đã lỡ nấu rồi.”

“Mẫu hậu, con với Thanh nhi đang cãi nhau mẫu hậu lại bảo con ăn món của Uyển Dư nấu có phải cũng quá phũ phàng với Thanh nhi rồi không?”

“Con… con nói gì vậy? Uyển Uyển cũng là phi tử của con mà.”

“Mẫu hậu, chuyện này con cần phải giải thích lại với người sao?”



Nhìn thấy gương mặt Tử Hằng có vẻ giận, thái hậu liền dịu lại.

“Ai gia hiểu rồi. Vậy ai gia nói Uyển Dư không đem thức ăn đến nữa. Con đừng giận.”

“Dạo này mẫu hậu bớt qua lại với nàng ta đi. Con không muốn gây ra hiểu lầm.”

“Ai gia biết rồi.”

Thái hậu nháy mắt ra hiệu với thị nữ của mình để nó đi báo cho Uyển Dư biết. Muốn lấy lòng Tử Hằng chỉ có thể từ từ từng bước.

...***...

Tần Mạc đứng trước cửa của Phụng Nghi cung đang cãi nhau với thị vệ ở đó. Hắn mới đi có mấy ngày sao trở về thì Hồng Thanh đã bị nhốt lại rồi? Còn không cho bất kì một ai vào thăm. Hắn xin đứng bên ngoài nói chuyện thôi, không cần vào trong thị vệ cũng không cho phép. Hắn nổi giận đang đi muốn tìm Tử Hằng hỏi cho ra lẽ thì thấy Lam Hiên đang đi tới.

Lam Hiên ban nãy đi tìm Danh Thần để hỏi rõ mọi chuyện đã xảy ra. Đúng như dự tính của Lam Hiên, Danh Thần đã kể lại tất cả cho hắn nghe và còn cầu xin hắn nghĩ cách cứu Hồng Thanh. Hắn còn đang suy nghĩ trên đường quay lại Phụng Nghi cung thì gặp Tần Mạc. Hắn tươi cười nói:

“Ta cũng đang rất muốn gặp thái tử để nói về chuyện này. Chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi.”

Sau khi nói chuyện với Danh Thần và hỏi chuyện Hồng Thanh, Lam Hiên cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc hai người đó đã xảy ra chuyện gì. Hoàng thượng vì phát hiện Hồng phi bí mật gặp Tần Mạc nói chuyện riêng thì nổi cơn ghen. Sau đó Hồng Thanh phát hiện ra trước giờ mọi hành động của mình đều ở trong sự kiểm soát của hoàng thượng thì nổi giận. Hồng Thanh muốn đòi tự do cho bản thân nhưng bị hoàng thượng kiên quyết từ chối, còn đem y nhốt lại, hành hạ đến thân thể thương tích đầy mình.

Lam Hiên kể lại những gì mình biết cho Tần Mạc. Sau khi nghe xong chuyện Tần Mạc không khỏi cảm thấy áy náy.

“Vậy để ta đi gặp biểu huynh giải thích. Giữa ta và Hồng phi thực sự không có gì khuất tất cả.”

“Sợ là ngươi có giải thích thì cũng không giải quyết được gì đâu. Vấn đề của bọn họ là hoàng thượng đã kiểm soát Hồng phi quá mức khiến Hồng phi muốn bỏ đi. Hoàng thượng vì vậy mà càng giận dữ mới dẫn đến tình trạng căng thẳng như hiện tại.”

“Vậy… ta có thể làm gì? Hồng Thanh bây giờ có phải rất đau khổ hay không?”

Lam Hiên có thể nhận ra ánh mắt lo lắng khác thường của Tần Mạc dành cho Hồng Thanh. Thảo nào mà hoàng thượng lại tức giận như vậy khi nghe hai người gặp riêng nhau. Nhưng cách hoàng thượng xử lý chuyện này đúng là không ổn. Chỉ khiến mâu thuẫn của hai người càng thêm trầm trọng mà thôi.

“Hôm nay ngươi đến tìm Hồng phi là có chuyện gì? Chỉ đơn giản là đến thăm?”

Tần Mạc nhìn Lam Hiên một chút có vẻ đang cân nhắc, sau đó đáp:

“Ta đến thăm hắn cũng là có chuyện muốn trao đổi. Mấy ngày trước ta và hắn nói chuyện riêng là bởi vì hắn có việc muốn nhờ ta làm giúp. Giờ ta làm xong rồi nên mới muốn tới báo cho hắn biết. Lam đại nhân có cách nào để ta có thể nói chuyện với Hồng Thanh không?”

“E là không được. Chỉ những người mà hoàng thượng cho phép mới được vào thăm. Ngay cả tiểu hoàng tử cũng không được vào gặp nữa là. Hiện tại hoàng thượng chỉ cho phép ta và Khúc thái y vào nói chuyện với hắn. Ngươi gặp hắn không được đâu nhưng ta có thể giúp ngươi đưa thư cho hắn.”

“Vậy thì tốt quá. Làm phiền Lam đại nhân giúp ta.”

Tần Mạc nhanh chóng viết một bức thư ngắn rồi đưa cho Lam Hiên. Lam Hiên nhận lấy bức thư đem gấp thật cẩn thận. Trước khi đi đột nhiên Lam Hiên quay lại hỏi Tần Mạc:



“Nếu như Hồng phi muốn rời khỏi cung, ngươi có dám giúp hắn bỏ trốn không?”

Tần Mạc trả lời không do dự:

“Nếu đó là ý của hắn ta nhất định sẽ giúp đến cùng.”

“Được. Nhớ lấy lời này của ngươi.”

...***...

Bị hành suốt cả đêm, cả người nhức mỏi bầm dập, Hồng Thanh nằm cả buổi không xuống nổi giường. Hắn cũng chẳng thiết ăn uống gì. Sống chung với nhau gần một năm, đây là lần đầu tiên Tử Hằng thô bạo với hắn như vậy. Khắp cả người không chỉ có dấu đỏ còn có dấu bầm tím. Mông bị đau khiến hắn không ngồi được, chỉ có thể nằm sấp. Hồng Thanh nghĩ với tình trạng thương tích thế này e rằng đến ngày mai hắn cũng chưa chắc đã có thể đi lại được. Cũng may là Phi Diên bị cấm vào gặp hắn. Hắn cũng không muốn thằng bé nhìn thấy mình trong tình trạng này.

“Đã tỉnh dậy rồi à?”

Hồng Thanh nhìn qua, mỉm cười đáp:

“Lam đại nhân trở lại nhanh vậy? Muộn rồi ta cứ nghĩ là đại nhân đã về.”

“Không vội. Ta giúp ngươi ăn uống xong sẽ đi. Cơ thể ổn hơn chút nào chưa? Chỗ đó còn đau không?”

“Không nghĩ tới thì sẽ không đau. Ta không sao đâu. Lam đại nhân đừng lo lắng quá.”

Nhìn thần sắc Hồng Thanh đã khá hơn so với lúc gặp buổi trưa Lam Hiên cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Hắn lấy tờ giấy được gấp cẩn thận để trong tay áo đưa cho Hồng Thanh.

“Hồi nãy ta gặp thái tử Thiên Tân ở bên ngoài. Hắn nói có việc muốn báo với ngươi.”

Hồng Thanh nhận lấy tờ giấy, vội vàng mở ra xem. Bên trong là kết quả điều tra mà hắn đã nhờ Tần Mạc giúp lần trước. Y đã xác thực được hoàng thượng có ra lệnh truy tìm dược phương trường sinh bất lão mà hắn đang giữ trong tay. Nếu Tử Hằng cũng đang tìm vậy thì hắn càng không thể giao dược phương này cho Tử Hằng được. Hắn quay qua nói:

“Lam đại nhân, giúp ta trốn khỏi cung được không?”

Lam Hiên dường như không quá ngạc nhiên trước quyết định này của Hồng Thanh. Với tình hình hiện tại của y và hoàng thượng thì để Hồng Thanh rời đi một thời gian là hợp lý nhất. Hắn chỉ ngạc nhiên không hiểu trong tờ giấy viết cái gì mà vừa đọc xong Hồng Thanh lại quyết định đi dứt khoát như vậy.

“Ngươi thực sự muốn đi? Còn tiểu hoàng tử thì sao?”

“Thằng bé ở lại đây sẽ tốt hơn. Bệ hạ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó. Dù sao y đã nói Diên nhi sẽ là người thừa kế ngôi vị mà.”

“Nếu ngươi đã nói như thế thì được rồi. Ngươi muốn bao giờ rời đi?”

“Càng sớm càng tốt.”

“Được. Ta sẽ sắp xếp giúp ngươi.”

Hồng Thanh đem bức thư đốt đi. Dược phương kia hắn sẽ đem theo và bảo quản cẩn thận. Đây là việc cuối cùng hắn có thể làm cho Tử Hằng. Từ nay về sau hắn và y không ai nợ ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK