Chương 95: Sách lược đối phó
Vừa thấy Hoàng Văn Đình tới chơi, Bùi Đắc đã nở nụ cười. Ông ta đã nghe qua chuyện mà làng Hồng Bàng vừa gặp phải, và đoán được thể nào Đình cũng phải tới gặp ông để tìm hiểu. Thời gian qua, tuy làng Hồng Bàng đã giúp đỡ ông ta rất nhiều, nhưng ông vốn xuất thân là một người đọc sách, từng làm quan, nên trong lòng ông ta vẫn rất khinh thường những kẻ con buôn như thế này. Có điều, khinh thì khinh, vắt nặn được tí nào thì hay tí nấy.
- Đại ca, huynh có biết chuyện xảy ra với chỗ làng Hồng Bàng bọn em là thế nào không vậy?- Hoàng Văn Đình mặt nhăn như khỉ tới gặp Bùi Đắc kể khổ
- Ha ha ha! Chú có vậy mà cũng không hiểu thì thực sự quá ngu rồi!- Bùi Đắc cười vỗ vai Hoàng Văn Đình, giọng điệu có phần càn rỡ.
Hoàng Văn Đình nghe thấy thế liền hơi nhíu mày, nhưng cũng không lâu. Đình từ lâu đã biết những kẻ nho sinh, quan lại đã luôn có tâm lý coi thường dân buôn bán như mình, nên cũng không quá khích gì. Có điều, ông ta ghi nhớ điều này. Họ Hoàng một khi nổi lên tới mức Bùi Đắc phải quỵ lụy, ông nhất định sẽ để hắn nếm mùi hôm nay.
- Anh Đắc, anh biết thì dạy thằng em này một câu chứ. Bọn em là dân buôn bán, biết gì mà làm cho đúng đây.
- Được rồi, nể tình anh em ta, tôi cho chút biết chút bí ẩn.- Bùi Đắc cũng không làm khó Hoàng Văn Đình nữa mà bắt đầu câu chuyện về lý do của vụ tấn công hôm qua.
Huyện Thanh Sơn phát triển được như hiện nay là do việc đào mỏ quặng, nhưng thực ra cũng là bởi sự tàn ác và ngu xuẩn của các chủ mỏ. Đào mỏ quặng rất tốn sức, việc nặng lương không cao, vậy tại sao vẫn có người làm. Thực ra phần lớn những kẻ làm ở dưới các mỏ quặng chính là những người nô lệ. Một phần được mua tới, phần thì là những người bị bắt ở Đá Vách 20 năm trước và con cháu họ, nhưng số này đã chết dần chết mòn do ăn ít làm nhiều, đòn roi liên tục. Trong 10 năm trở lại, nô lệ ở các mỏ quặng chết tới mức các mỏ mất khả năng khai thác. Lúc này, để tiếp tục công việc, họ phải thuê người ở huyện Thanh Sơn.
Huyện Thanh Sơn bán sơn địa, giáp núi rừng, đất không quá màu mỡ, các gia đình thời này đông con, nên giờ thiếu ruộng, được đi làm ở mỏ kiếm cơm cũng tốt. Do là người tự do tới làm thuê, các chủ mỏ không thể bắt họ làm việc như nô lệ, mà phải trả lương lậu đầy đủ, trước đây nô lệ kiếm 10 đồng, ăn nửa đồng, 9 đồng rưỡi chủ hưởng thì này thợ làm 10 đồng, lấy 3 đồng, chủ chỉ còn 7 đồng. Với thợ, có lương, họ ăn tiêu, mua sắm các thứ, kích thích kinh tế trong huyện Thanh Sơn này, làm cho huyện Thanh Sơn dần dần phát triển như hiện nay. Nhưng với các chủ mỏ, điều này không khác gì nhìn tiền chảy qua kẽ tay. Vì thế, một số chủ mỏ cũng đề xuất mua bán những tên cướp đến từ vùng Đá Vách, có điều bọn này hung hăn nên một thời gian là chán không mua. Nhưng việc làng Hồng Bàng đang mua được dân Đá Vách về, khiến họ nổi máu thèm. Trận cướp vừa rồi nếu thành công, họ sẽ lôi người về đóng dấu nô lệ luôn đó.
- Đúng là lũ người tham lam.
- Vừa tham vừa ngu, ngày xưa vì quá ham làm giàu, bóc lột bọn mọi này tới mức chết quá nhiều, nếu thư thư một tí, có khi giờ vẫn kiếm tiền như ngày trước ấy chứ.- Bùi Đắc nói tới đây thì cũng hơi giận. Bọn chúng ngày trước cũng nhờ có ông ta đánh dân Đá Vách mà có nô lệ làm việc kiếm tiền, vậy mà lúc ông ta gặp chuyện không tên nào đứng ra giúp một đồng một cắc. Giờ bị thế cũng đáng. Ăn cháo đá bát.
- Vậy anh Đắc, anh xem có cách nào để mà…
- Cách không phải không có. Có 3 kế, thượng, trung, hạ cho chú đây. Hạ sách là chú mày hãy chia bớt cho bọn chủ mỏ phân nửa, đất có thổ công, sông có hà bá, chú mày chịu nhịn thì sẽ tốt hơn. Trung sách là đi làm việc trước với quan lại, đóng một tuồng kịch, quan quân lại ra quân truy quét, bọn người chú mày định mua giả như bị bắt, rồi hai bên mua bán trao đổi. Thượng sách, là mua quan. Hiện ở đây thì đang trống chỗ quan coi ngục. Mua chức này rồi, mọi sự dễ dàng hơn.
- Tại sao lại là quan coi ngục vậy anh Đắc?
- Chức quan coi ngục, nói thì rất bé, nhưng để ảnh hưởng tới vụ này thì rất là tốt. Vụ mua bán nô lệ là do nhà ngục không tiền, giam giữ chỉ tổ phí cơm tốn gạo, thế nhưng là quan coi ngục, có thể bắt phạm nhân đi làm khổ sai mà. Mà khổ sai ở đâu thì do quan coi ngục nói ra, miễn là phạm nhân không bỏ trốn. Nếu mua được cái chức này, các chú bảo bọn muốn làm việc cứ giả bị bắt để quan quân kiếm công lao, sau đó vào ngục, các chú cho nó tới làng các chú dưới danh nghĩa lao động khổ sai, hiểu không?
- Anh Đắc, nghe anh nói mà em tỉnh cả người, cảm ơn anh nhiều. Dưng mà cái giá có mắc lắm không anh.
- Mắc hay không, là còn xem chỗ quan hệ, tôi với quan Huyện Lệnh, Huyện Úy có chút giao tình, giá cả vụ này là 10 lạng bạc trắng.
- 10 lạng bạc trắng, những cả 3000 tiền đồng, thế thì quá …
- Mua một chức quan này rồi, mọi thứ dễ hơn cho các chú.
- Vậy thật sự cái này, anh cho em về nghĩ thêm, chứ tự nhiên lấy ra 3000 tiền thì cũng khó.
- Chú đúng là, 3000 tiền quả cũng hơi làm khó chú. Thế này đi, anh có chút quan hệ, cho anh vay 1000 tiền, các chú góp 2000, chức quan anh giữ tạm làm tin.
- Cái này thật sự là…
- Các chú cũng nghĩ xem, anh làm sao quên các chú được. Với cả anh đi làm chức này, ít người dị nghị, vì dù gì khi xưa anh cũng từng làm quan, các chú có ai để đôn lên nào.
Hoàng Văn Đình nghe vậy liền xìu xuống, rồi cáo từ ra về. Bùi Đắc nhìn vậy liền cười thầm. Bọn này ắt phải chịu thôi. Dù đã 50 tuổi, ông ta vẫn rất máu chiến. Thua keo này ta bày keo khác, ngày trước khi ông ta làm Huyện lệnh, huyện Thanh Sơn chả có gì chấm mút, buộc ông ta phải lấy công để lên chức, tổ chức cuộc tấn công vào Đá Vách. Bây giờ, có làng Hồng Bàng lo chuyện tiền nong, ông ta sẽ cứ thế mà thăng quan. Quan hệ quan thương kiểu này không hiếm đâu.
Hoàng Văn Đình đi ra thì mặt mày ủ ê, chỉ khi đã về tới huyện Sơn Hải, mặt mới nghiêm trang lại. Trong mắt hắn như lóe lên lửa giận. Mấy năm nay đi nhiều, Đình thừa biết thằng cha kia định làm cái gì rồi. Mẹ thằng già dịch. Hoàng Văn Đình giục xe ngựa đi nhanh tới huyện thị Sơn Hải để gặp anh trai, rồi viết gấp bức thư báo về cho Kiệt biết, đồng thời cũng tổ chức họp khẩn với cha con họ Đỗ. Ý kiến của họ về vụ này là chọn thượng sách, tuy nhiên nên điều đình giảm thêm tiền nữa.
- Lý do tôi đề nghị thế là vì hắn đã nói toạc ra, tức là hắn đã rất quyết tâm quay lại chính giới. Nếu ta không theo tất hắn sẽ phá.
- Hừ!- Hoàng Văn Đình nghe vậy thì cực giận, nhưng phân tích của Đỗ Bá Xuyên không phải không có lý. Bọn chủ mỏ làm khó rồi nếu mà còn bị Bùi Đắc phá rối, chuyện không vui tẹo nào
- Nhưng con nghĩ nên chờ đã, biết đâu cậu Kiệt có ý tưởng mới?- Đỗ Bá Tuần tuy đồng ý, song cũng nói nước đôi- Chú Đình cứ giả đồng ý, kéo dài thời gian, dù gì vụ này tiền cũng nhiều, ta cần thời gian là dễ hiểu. Với cả dù gì cũng nên cẩn thận, hỏi kỹ giá cả và việc liên quan, như kiểu chức đó có đúng như Bùi Đắc nói không. Cháu kinh doanh, biết là quảng cáo lố một tí, nhưng tiền của người ta mà vào túi mình thì là mình giữ chắc luôn đó.
- Phải.- Tất cả cùng gật gù, Hoàng Anh Kiệt mà nói là chuẩn rồi.
Trong thời gian chờ đợi, Hoàng Văn Đình cũng thư từ qua lại, hỏi thăm cẩn thận về việc mua quan, đồng thời thân hành đi gặp gỡ những nhân vật có thể gặp để dò hỏi vụ này. Bùi Đắc biết thì cũng chả lo, bọn con buôn này cũng chỉ có thể làm theo cách trên kia mà thôi.
Sau 3 ngày, đích thân Hoàng Anh Kiệt lên huyện thị để họp. Đi theo cậu ta có cả Xủ Lu, K’Lừng. Tại đây, Kiệt yêu cầu mọi người nêu ý kiến của họ về việc này. Tổng hợp lại, có các ý chính:
- Thần long nan áp địa đầu xà. Đám chủ mỏ kia quyết làm khó thì sẽ khiến ta gặp nhiều khó khăn.
- Hạ sách thì Xủ Lu tuyệt không nghe, dân Đá Vách tuyệt không nghe.
- Trung sách thì có kẽ hở, nhỡ đâu quan quân liên kết với đám chủ mỏ thì sao. Làng Hồng Bàng có tiền, bọn kia cũng có tiền, mua nô lệ về có thể vắt sức họ ra làm, hồi vốn nhanh mà.
- Thượng sách là tạm chấp nhận được, nhưng từ này có lẽ họ sẽ thành túi tiền để Bùi Đắc bóp nặn. Nhưng không làm theo thì e cành mẹ đẻ cành con. Làm theo may ra lại có chút quan hệ với quan lại, cũng bù đắp phần nào.
Nghe mọi người nói xong, Kiệt gật gù. Với những kiến thức thời này, vậy là cũng đủ, nếu Kiệt không tới từ thế giới mà giai cấp công nhân, nông dân từng làm chủ đất nước, thì cậu cũng sẽ chấp nhận điều này.
- Mọi người nói ý đầu tiên là thần long nan áp địa đầu xà. Cái này cháu đồng thuận hai tay luôn, nhưng địa đầu xà của huyện Thanh Sơn đâu chỉ những chủ mỏ, đó còn là cường hào, ác bá, thương nhân, thậm chí là dân ở đó nữa. Mọi người còn nhớ việc Bùi Đắc kể không, huyện Thanh Sơn 10 năm trở lại đây mới phát triển đó.
- Là do thuê thợ mỏ, phải trả tiền. Thợ mỏ có tiền thì mua sắm gạo, vải, ăn uống tiêu pha, kéo theo sự xuất hiện của các cửa hàng, chợ, rồi dân ở đó kiếm tiền theo. Tiền được dùng nên có sự luân chuyển hàng hóa, kinh tế có sự phát triển.- Đỗ Bá Tuần ngẫm ra ngay lý do.- Trước đây dùng nô lệ, tiền có tiêu thì chỉ chủ mỏ tiêu pha, họ là một số ít, cho nên tiêu có xa xỉ cũng không tại huyện Thanh Sơn.
- Cho nên?
- Cho nên nếu như các nô lệ quay lại làm việc, thì huyện Thanh Sơn nhất định nát như cũ.- Đỗ Bá Tuần nói theo.- Vì thế, trừ bọn chủ mỏ, cả huyện Thanh Sơn sẽ đứng về phía ta.
- Không!- Kiệt sửa lời- Ta chỉ có thể nói rằng họ có khả năng sẽ giúp ta thôi! Họ đều chỉ là những kẻ không có tầm nhìn, làm sao có thể thấy được cái mối lo 10 năm như thế chứ. Ta phải nói cho họ, tuyên truyền để họ cùng ta chống lại đám chủ mỏ. Một khi họ hiểu ra rằng chế độ nô lệ sẽ khiến họ khổ, và cách chống tốt nhất là theo phe ta, thì họ sẽ là người bảo vệ che chở cho ta đưa dân Đá Vách đi về Hồng Bàng an toàn.
- Đúng thế!
- Thế thì đám sách lược của tên Bùi Đắc kia đáng vứt cho chó nhá rồi.- Hoàng Văn Đình cười gằn, ông ta nghĩ cảnh thằng cha biết việc này mà thấy khoái trá.
- Không, chú hãy xúc tiến vụ này.
- Cháu làm sao vậy, kế của cháu hay hơn mà.- Hoàng Văn Đình thắc mắc
- Kế đó tuy hay, nhưng cần thời gian, và nếu bọn chủ mỏ đánh hơi được hoặc tên Bùi Đắc thật sự có ý phá bĩnh, ta rất khó mà tuyên truyền được. Ví như khi ta tuyên truyền, chúng cho lưu manh tới đánh người của ta thì sao. Cách tuyên truyền phải kín đáo đã đành, nhưng muốn che giấu tốt, hãy khiến chúng chú ý tới việc khác. Để cháu kể mọi người một câu chuyện, gọi là Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Hàn Tín theo lệnh Hán Cao Tổ đánh Tam Tần, mở đường đi lấy Quan Trung. Ông ta biết đường Trần Thương có thể đi được, nhưng nếu đi có nguy cơ bị phát hiện, nên giả lệnh tu sửa Sạn Đạo- một việc cực khó khăn, mất thời gian, động tĩnh lại lớn. Quân Tam Tần thấy thế liền một mặt coi Hàn Tín là thằng ngu không phòng bị, hoặc nếu có phòng bị thì sự phòng bị đó bị tập trung chú ý vào Sạn Đạo, lơ là canh phòng chỗ khác, quân Hán theo ngả Trần Thương tập kích dễ dàng dành lấy thắng lợi. Ta mua quan, là khiến chúng biết rằng ta muốn dùng chức quan đó để khống chế việc sử dụng dân Đá Vách, chúng sẽ mải ngăn ta ở chỗ đó mà lơ là việc ta tuyên truyền chống chế độ nô lệ hầm mỏ với thợ mỏ và dân Thanh Sơn.
- Đúng là con của ta!- Hoàng Văn Định cười ha hả, một việc khó thế, Kiệt vài câu đã xong, thật quá giỏi.
- Lấy ý kiến của tôi làm trung tâm, mọi người viết kế hoạch đi.- Kiệt cười với bố, rồi nhìn mọi người, gật đầu và nói