Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 74: Hội binh (5)
Đặng Toán rất quyết đoán phái người ra ứng cứu cho Kiệt, thậm chí chính bản thân lão còn dẫn một cánh quân xuất trận đánh hướng khác, tấn công vào hướng chủ tướng địch đang ở. Maha Shila thấy Đặng Toán đánh thẳng vào nơi của mình quá mãnh liệt, cũng hồ nghi. Có khi nào đội quân cứu viện kia thực ra là bẫy để dụ hắn chia quân ra, còn bắt giặc bắt vua mới là mục đích thật. Maha Shila không dám mạo hiểm, giữ quân bảo hộ bản thân thật tốt.
Hành động tự bảo vệ mình của Maha Shila khiến quân Chiêm không đủ lực để vây ngặt quân của Kiệt, cho phép Đặng Lượng đưa Kiệt về doanh trại bên mình an toàn. Đặng Lượng xuất quân tuy không nhiều, xong đều là tinh nhuệ, đánh lui quân Chiêm đang vây quanh Kiệt, đưa đội quân của Kiệt nhanh chóng về hội quân. Dù mất công sức và có hi sinh trong khi cứu Kiệt, Đặng Toán vẫn ra lệnh mở tiệc tẩy trần cho cậu ta.
– Đa tạ chư vị tương cứu, Kiệt tới đây giúp đỡ, không ngờ lại làm liên lụy các vị!- Hoàng Anh Kiệt trong buổi tiệc tẩy trần tự rót một chén rượu, đi chào hỏi chư vị tướng sĩ quân Hoài Nhân.
– Cậu Kiệt không cần sy nghĩ như thế! Quân Chiêm vậy mà rải quân rộng khắp cũng là thứ ít ai ngờ.- Một viên tướng nói mát mẻ
– Đúng vậy, chưa kể cậu Kiệt còn có hỏa khí không tiện để lộ ra ngoài, chiến lực giảm sút quá mức.- Đặng Lượng vội lên tiếng vừa là trấn an chư tướng, nhắc họ nhớ lý do tại sao lại phải cứu Kiệt, cũng muốn nhắc khéo Kiệt nên thể hiện một chút.
Kiệt biết đối phương đang khích mình, nhưng việc lộ ra thực lực cũng là cần thiết, Kiệt tỏ vẻ muốn thử quân một chút. Theo ý Kiệt, thực chiến là cách tốt nhất để xem rõ thực lực.
– Thực chiến, nhưng cậu nói phải giữ bí mật để đánh quân Chiêm một đòn bất ngờ cơ mà.
– Các vị có tù binh Chiêm không? Xin cho 50 tên, lại trang bị binh khí cho chúng, để hai bên đọ tay một chút!
– Ý kiến không tồi, trăm nghe không bằng một thấy!
Quân Đặng Toán đã lâu rồi bị vây hãm, tinh thần luôn lo sợ, giờ có thể giải trí một phen cũng tốt. Theo lời Kiệt, họ chọn lấy 50 tay tù binh còn khỏe, cho ăn uống, lại cho cả rượu thịt, rồi trang bị vũ khí. Tù binh cũng sợ, không biết họ phải làm gì, nhưng rồi có rượu uống có thịt ăn, cũng thấy sống chết nên coi nhẹ, dù sao tới lúc này, đâu thể quyết được nữa. Chúng ăn miếng thịt, uống hớp rượu rồi nai nịt vũ trang ra trận.
Ở phía bên kia, Kiệt chỉ để 20 binh sĩ. Ít hơn một nửa so với quân địch. Đặng Toán và mọi người cũng không thấy như vậy là sai, địch là tù binh, mà trong tay bên Kiệt là hỏa khí, thì ít hơn phân nửa cũng là phải. Hai bên lấy một bãi đất trống làm điểm giao tranh, quân lính đứng cách xa, dựng nhiều tường đất, tránh đạn lạc, cho lính lấy súng ra.
Hai bên dàn hàng ra chuẩn bị chiến đấu, quân Chiêm nhìn nhau rồi cùng ào lên. Đằng nào cũng chết, phải kéo theo kẻ chết cùng. Thấy quân địch lao tới, quân Hồng Bàng lấy súng ra và bắn. Tiếng súng nổ chát chúa làm cho nhiều người nhức cả tai, quân Chiêm cũng bị tiếng súng là cho sợ tới đứng sững lại. Nhưng quân Hồng Bàng đã bắn tiếp, 20 người, 10 người bắn, 10 người nạp đạn. Đạn bắn xuyên qua những chiếc khiên, qua cả giáp, khiến quân Chiêm càng lao tới thì thương vong càng nặng. cơ may duy nhất của đám lính Chiêm là có thể tiếp cận gần hơn nữa để cận chiến, nhưng Đặng Toán đã ra lệnh dừng buổi thực chiến.
– Đại nhân, quân Chiêm đang tiếp cận được, tốc độ nạp đạn chậm là nhược điểm rõ ràng của hỏa mai…- Một viên tướng ngu xuẩn phát biểu, khiến Đặng Toán lừ mắt nhìn. Đặng Lượng thì muốn chửi tên kia luôn, họ đâu ở đây để đợi quân của Hoàng Anh Kiệt thua, họ ở đây là để xem sức mạnh của hỏa khí. Và giờ đã được thấy đủ rồi: sức xuyên phá mạnh. Còn việc nó có những điểm yếu kém, thì hiển nhiên họ phải lo mà che đậy cho nó. Đây là vũ khí của đồng minh, là sức mạnh hỗ trợ cho họ.
– Thứ hỏa khí này các người có bao nhiêu?- Đặng Toán đích thân kiểm tra chiến trường, hỏa khí có sức xuyên phá rất mạnh, lực uy hiếp lớn, nhưng tốc độ chậm nếu so với cung tên, độ tản mát cũng cao, cần phải có mật độ hỏa lực cực lớn để bù lại.
– Chúng tôi mang tới 100 khẩu súng.
– 100 khẩu thôi ư?
– Các vị, đây là những gì tôi có thể làm. Hỏa khí không hề dễ chế tạo, 100 khẩu như này là cực hạn của tôi.
Kiệt nhún vai tỏ vẻ bản thân đã toàn lực. Đặng Toán không quá tin Kiệt chỉ có 100 khẩu hỏa mai thì mang tới cả 100 khẩu, nhưng không muốn bắt bẻ thêm. Giờ quan trọng là phải tận dụng những thứ vũ khí này.
– Giết hết đám tù binh đi!- Đặng Toán ra lệnh xử quyết hết những tên tù binh còn sống, vì nếu để bất kỳ tên nào sống, chúng có thể sẽ tìm cách nói với lũ tù khác, rồi có tên nào gan dạ đi trốn, đem tin này nói với quân Chiêm, thì họ mất hết. Kiệt không ngăn cản, lúc này không phải lúc lòng dạ đàn bà.
– Tướng quân, hỏa khí tuy chỉ có 100 khẩu, nhưng tôi có mang lượng đạn lớn, trừ lượng đạn vừa bắn thử ra, mỗi khẩu súng có thể bắn thêm 30- 40 phát đạn nữa. Đạn này bắn thì voi chiến cũng không chịu nổi, khiên phải rất tốt, ở xa hơn 50 mét thì mới chịu nổi.- Kiệt nói thêm
– Tốt, có sự trợ giúp này, quân ta có thêm phần thắng!- Đặng Toán gật gù
Lão bảo Kiệt hãy nghỉ ngơi một chút, không vội nhất thời, nhưng Kiệt từ chối. Đang trong vòng vây, tốt nhất là phá vây tới nơi an toàn đã. Cuộc họp bàn thảo cách phá vây được tổ chức ngay. Trong đại trướng của chủ tướng, một bản đồ địa thế khu vực hiện tại được vẽ ra: vị trí quân ta, các trạm gác, nơi địch đang đánh chiếm, những nơi từng thấy địch tập trung đông quân,…
– Kẻ địch đang vây cả 4 phía, và không ngừng tập trung thêm lực lượng từ phía thành Đại Định kéo tới, hiện tại số quân tăng cường ở đây đã lên tới gần hai vạn. Chúng xây dựng thêm hệ thống công sự kiên cố bao vây chúng ta ở phía bắc. Ba hướng còn lại cũng có công sự, song ít kiên cố hơn. Cũng không phải địch chủ quan, mà thực sự không cần phải vây ngặt như thế. Hướng tây quá khó đi, các đường nhỏ, gập ghềnh làm việc hành quân chậm chạp, cũng vì thế mà dù cố gắng bày kế công tâm bọn Chiêm rất thành công, nhưng mà bọn tôi cũng không thể chạy thoát!- Đặng Lượng làu bàu. – Còn về hướng nam và hướng đông là phía địch tập trung quân, không phải tính tới. Chỉ có hướng bắc là có đường đi thuận lợi lên miền tây.
– Các vị có kế hoạch phá công sự này rồi phải không?
– Đã có ý tưởng, nhưng chưa thực hiện do mức độ thương vong tính ra là quá lớn!- Đặng Lượng thú nhận.
Công sự ở phía bắc được xây dựng vững chãi với những tường rào được đóng cọc, đắp đất rồi có những hào đất rộng để ngăn bộ binh xung kích và mang thang để trèo vào. Phía sau công sự là những chòi cao để xạ thủ bắn tên xuống tiêu diệt bộ binh. Các chòi được xây kiên cố, phủ đất bùn để không thể bị đốt dễ dàng, chống tên bắn xuyên qua,… Các chòi canh này chính là thứ sẽ tiêu hao sinh mạng bộ binh rất nhiều, mà phá hủy cực khó.
– Đây chính là lúc để hỏa mai phát huy tác dụng!- Đặng Toán chịu cứu Kiệt, cũng bởi lão biết tới hỏa khí có thể phá được thứ này.
…………………………………
– Tướng quân!
– Có tra được gì không?
– Địch giấu khá kín, không biết được tin tức gì!- Viên tiểu tướng báo cáo
– Tiếp tục tăng cường trinh sát, bất cứ điều bất thường gì, cũng phải báo lại. – Maha Shila không phải thằng ngu. Quân Hoài Nhân liều lĩnh tấn công để đón đội quân chỉ khoảng 1000 người mới tới, thì ắt đội quân đó phải có gì đó đặc biệt và đáng giá tới như thế. Có lẽ là đợt viện quân đầu tiên, và chuẩn bị có quân tiếp viện bất chợt chăng.– Tăng cường gia cố công sự phía bắc, tăng cường thêm người trinh sát các hướng.
– Rõ!
Maha Shila đã có cảnh giác, nhưng như vậy cũng vô ích. Đội quân hỏa mai và Hoàng Anh Kiệt là sự bổ sung quá chất lượng. Chỉ sau 3 ngày, quân Hoài Nhân đã có hành động. Cứ điểm phía bắc báo tin quân Hoài Nhân hành quân tới đó. Việc quân Hoài Nhân tấn công cứ điểm này không phải khó nghĩ, vì cứ điểm phía bắc án ngữ nơi có đường đi thuận lợi nhất để đại quân Hoài Nhân rút lui. Song cũng vì thế, quân Chiêm đã dùng hết sức ngăn chặn và xây dựng cứ điểm chặn đường quân Hoài Nhân. Với công sự mạnh mẽ, quân Hoài Nhân tấn công mấy lần đều phải lui sau khi thử.
– Báo!
– Sao?
– Quân Hoài Nhân cho phân nửa tấn công phòng tuyến phía bắc.
– Một nửa ư?
– Vâng, một nửa còn lại chia ra các nơi, để ngăn quân ta tập trung chi viện phía bắc. Tuy vậy, đội kỵ binh thì lại ở trung quân, cùng với cờ hiệu của Đặng Toán.
– Cho trinh sát kiểm tra kỹ, không được để chúng che mắt.
Maha Shila sợ quân địch đã điều động đội quân chủ lực của Đặng Toán đi hướng nào, nhưng dựng cờ của lão ở trung quân với cho lính hậu cần ở lại để giả làm quân tinh nhuệ. Trò này là quá bình thường với một viên tướng giỏi. Để phòng bị, Maha Shila giữ một đội tinh binh ở trung quân, để phòng việc địch có thể tấn công ở hướng nào đó hoặc có biến bất ngờ.
Trước cứ điểm phía bắc, quân Hoài Nhân dừng lại để chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị công trại. Chủ tướng của cánh quân này là Đặng Lượng và Hoàng Anh Kiệt. Hai người cùng quan sát cứ điểm lần cuối, đảm bảo không có sự bất thường nào. Dù kế hoạch được lên chi tiết, cũng phải kiểm tra cẩn thận trước khi bắt đầu thực hiện.
– Xác nhận không có bất thường, có thể thực hiện kế hoạch!- Kiệt gật đầu