Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 21: Kiểm tra (3)
Lý Vĩnh Khuê không dùng lời đầu môi chót lưỡi với đám người họ Bùi, hôm sau ông ta có gặp gỡ quan lại Hoài Nhân, liền đánh tiếng hỏi về tình hình nơi đây, sự quấy rối của quân Chiêm, nguy cơ chiến tranh, sự chuẩn bị của quân Hoài Nhân.
– Các ông đã chuẩn bị thế nào rồi?
– Thưa, chúng tôi đang chuẩn bị hết sức nghiêm túc.
– Ta không muốn nghe lời hứa, ta cần biết rõ sự chuẩn bị của các ông. Các ông chuẩn bị tốt, thủ được lâu, quân cứu viện có thể từ từ chuẩn bị, ngược lại nếu như khả năng của các người không đủ, thì phải sớm mà liệu, chứ không có việc mới bái Phật thì không kịp nữa rồi.
– Đại nhân nói không sai!- Lữ Liêm vội phụ họa, quay qua chỗ cha con Đặng Toán,- Hai người hãy đưa đại nhân đi xem doanh trại.
– Vâng! Lý đại nhân, mời!
Đoàn người tới doanh trại của quân chủ lực. Trấn Hoài Nhân nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ không nhỏ, lại giáp Chiêm ở phía nam, tây có các tộc man di, quân lực phải chia các nơi để gìn giữ biên cương, song người cầm quân luôn hiểu, chia binh có thể thủ, nhưng khi có sự, chỉ có binh lực quy mô, tập trung mới là vũ khí quyết định. Vì thế, một lực lượng quân tầm 10.000 người được lập nên ở gần thành Đại Định, đây sẽ là đạo quân chủ lực của Hoài Nhân.
Một vạn quân này đại đa số là những quân nhân đã trải qua trận chiến tiến đánh Hiên Giáo năm trước, chỉ trừ một bộ phận nhỏ gồm 500 kỵ sĩ và 2000 bộ binh được giao nhiệm vụ ở lại doanh trại phòng việc quân Chiêm lấn tới. Vì thế, tuy chưa có giao tranh với quân Chiêm trong cả năm, đạo quân này vẫn còn năng lực tác chiến lẫntinh thần chiến đấu tốt. Hai cha con Đặng Toán, Đặng Lượng bắt đầu việc diễn luyện cho Lý Vĩnh Khuê xem.
Trước tiên, là kỵ binh xung trận. Chỉ huy kỵ binh là Lê Biền. Trong trận chiến mà quân Chiêm tấn công hòng phối hợp với Hiên Giáo, chính y đã chỉ huy kỵ binh xông trận, đánh lùi tượng binh địch vậy. Kỵ binh xếp hàng, phi nước kiệu rất đều, để rồi tới khi còn cách vị trí khán đài chừng trăm mét, liền tăng tốc lao tới, hình ảnh con ngựa cùng những kỵ binh lao tới thực sự kinh hồn táng đảm, Lý Vĩnh Khuê cũng thấy tim đập bình bịch. Rồi khi gần tới, còn tầm 10 mét, đoàn ngựa chuyển hướng đột ngột, không đâm vào khán đài, mà tỏa ra hai bên. Lý vĩnh Khuê kịp nhìn thấy tên tay các kỵ binh đều có ngọn lao.
– Đấy là lao để ném, khi kỵ binh lao tới chỗ kẻ địch, thường thì quân địch sẽ sợ hãi mà tan vỡ, nhưng nếu gặp phải kẻ quá rắn, kỵ binh sẽ ném lao tới!- Đặng Toán giải thích.
Trò ném lao này lão mới học được từ trận chiến diệt Hiên Giáo, quân của Lương Văn Vâm, Trần Thanh Toàn có chiêu ném lao lợi hại, lão thấy kỵ binh có thể tạo gia tốc ném mạnh hơn, thử nghiệm thì rất tốt, kỵ binh tập luyện một thời gian là ném tốt. Lao phóng tới, khiên cũng phải vỡ, người không chết cũng trọng thương. Dù hàng ngũ chưa vỡ ngay, lần sau kỵ binh xông tới, càng tạo nỗi sợ lớn cho bộ binh địch, tinh thần chúng sẽ dao động, tan vỡ, mất hàng ngũ, cho phép kỵ binh đuổi giết.
Sau màn biểu diễn của kỵ binh, là bộ binh lên sàn. Họ chỉ dùng 2000 người, bày trận trước kỵ binh lao tới. Dù kỵ binh phóng tới rầm rập, bộ binh vẫn giữ vị trí. Đây có thể chỉ là huấn luyện, nhưng huấn luyện nhiều, binh sĩ cũng sẽ quen. Khi kỵ binh tới gần, cung thủ bắt đầu tác xạ, tên đã được bọc kỹ, không gây sát thương, khi kỵ binh tới rất gần, thấy đổi phương không có sợ hãi, phải tính đi đường vòng. Lúc này, bộ binh đột ngột lao tới đâm giáo, hạ gục nhiều kỵ sĩ. Sau dó lính cầm đao vọt tới chém loạn (đao gỗ). Kỵ binh vội vàng xoay người rời đi, bộ binh không đuổi theo, mà lùi lại trong hàng. Trong chiến trận, nguy hiểm nhất là vỡ trận, nhẹ hơn là mất đội hình vì như thế quân mình mất sự kết nối, không thể trợ giúp lẫn nhau, địch theo chỗ trống mà vào. Cuộc chiến với kỵ binh tạm kết thúc, để cuộc chiến bộ binh đấu bộ binh xuất hiện. Lần này là một trận biểu diễn càng đặc sắc hơn nữa. 2000 bộ binh chia đôi, bắt đầu thực hiện diễn luyện, một bên tấn công một bên phòng thủ, cung thủ tác xạ, binh sĩ theo đội hình lúc hợp lúc tan, quây nhau….
– Hai vị thực là trị quân có phép!- Lý Vĩnh Khuê khen ngợi
– Đại nhân quá khen!
– Về bộ chiến như vậy là không còn gì phải lo nữa. Chỉ là người Chiêm giỏi đi đường biển, thế thủy quân chiến đấu thế nào?
– Có câu trăm nghe không bằng một thấy, xin đại nhân theo chúng tôi.
Nghe Lý Vĩnh Khuê hỏi, đám người Lữ Liêm trong lòng thầm may mắn, họ có chút thời gian chuẩn bị, hôm qua Trương Văn So đoán rằng thể nào Lý Vĩnh Khuê cũng muốn kiểm duyệt thủy quân, đám Ebisu không phối hợp thì nhục mặt. Hôm qua gặp mặt thông báo, bọn cướp biển đó kỳ kèo mãi, nào là bắn đạn thật thì tốn tiền, nào là việc chỉnh đốn hàng ngũ, quân hiệu cho đồng đều bị Ebisu cho là vô nghĩa, đánh trận cần gì cái đó,… Trương Văn So phải vừa đấm vừa xoa mãi mới hết.
Thủy quân đã chờ sẵn ở cảng Thị Lị Bị Nại, Lý Vĩnh Khuê trực tiếp đi lên soái hạm, tự xem xét thủy quân. Ebisu bất ngờ trước yêu cầu này, song không tiện từ chối, đối phương là cấp trên cao, có gì phải che giấu. Soái hạm của Ebisu cùng các thuyền khác bắt đầu xuất phát. Để diễn tập cho chân thực, họ chia quân ra, một tấn công một phòng thủ, có điều súng không nạp đạn, chỉ nạp thuốc để tạo tiếng nổ, tên cũng dùng loại tên kém chất lượng, đầu được quấn nhiều lớp cỏ, làm thế để tránh ngộ thương lẫn nhau.
Cuộc diễn tập bắt đầu, quân của Ebisu lập tức nạp cung, nỏ, trước tiên là bắn cung, nỏ qua thuyền địch. Tầm bắn của đạn thì xa, nhưng giá thuốc súng không rẻ, với độ tản mát của đạn thì bắn xa là quá phí. Hai bên bắn qua lại một hồi, soái hạm bắt đầu chỉnh buồm, tiến lên chiếm lấy vị trí đầu gió, giúp tên bên mình bắn ra được gió trợ lực bay xa hơn một chút.
– Thưa đại nhân, nếu trong thực chiến, bọn tôi sẽ bắn đạn thật vài phát, tuy không thể trúng, nhưng gây hoang mang cho giặc. Còn giờ thì bắn cung thôi, lát bắn đạn sau!- Ebisu giải thích.
Thủy quân biểu diễn tài lái thuyền một phen, rồi mới lấy một con thuyền cũ hỏng ra. Trước tiên là biểu diễn va đâm, các thuyền viên điều chỉnh buồm, chèo, bánh lái,… để thuyền húc ngang mạn sườn con thuyền kia, đó là điểm yếu của mọi con thuyền vậy. Sau đó, binh sĩ biểu diễn trò nhảy sang thuyền địch, có móc kéo, có thang trèo,…. Tốc độ tiếp cận cứ thoăn thoắt. Cuối cùng là thử đạn. Đạn thật được lắp, bắn thẳng vào sàn gỗ, xuyên thủng sàn thuyền.
– Hỏa khí của chúng tôi đảm bảo kẻ địch nếu định lao ngược lại là ăn đủ, khiên cũng chả che nổi.
Thấy màn biểu diễn, Lý Vĩnh Khuê cũng hiểu lý do bọn Ebisu có thể tự trị được. Đám cướp biển này có hỏa khí lợi hại, ép chúng quá mức, chúng quay qua giúp quân Chiêm là toi.
Lý Vĩnh Khuê khen ngợi Ebisu vài lời rồi lên trên bờ, cùng các quan của trấn Hoài Nhân ăn tiệc. Buổi tiệc hôm nay có nhiều món hải sản mới lạ ở vùng biển phía nam do thuyền đánh cá xa bờ mang về: mực, sò, trai,…
– Quả là những món ăn độc đáo. Ta nghe nói, dựa vào việc đánh cá, trấn Hoài Nhân cũng tự cung tự cấp được phần nào lương thảo, đúng là một việc tốt. Tổng trấn Lữ Liêm, về sau ta nên phát triển mô hình này ở nhiều nơi khác, như Tân Bình, Thuận Hóa, thậm chí cả toàn Nam Giao. Khi ấy, ông chắc chắn được người người nhắc tới khi đi tiên phong như vậy.
– Đại nhân quá khen. Cái này cũng là bổn phận của hạ quan.
– Sao có thể nói thế được, bổn phận của các quan là một lẽ, nhưng không có lòng dạ yêu dân và trí tuệ sáng suốt, việc đánh cá xa bờ tích lương thảo như này sao có được. Không biết lương thảo trong trấn giờ tích lũy thế nào, bảo quản ra làm sao? Nói gì nói, lương thảo là tối quan trọng. Có câu binh mã chưa động, lương thảo đi trước.
Lữ Liêm liếc qua Trương Văn So. Hôm qua có tin họ Hoàng và họ Bùi qua hỏi thăm Lý Vĩnh Khuê, Trương Văn So đã dự đoán hôm nay thể nào cũng có chuyện hỏi về nghề cá. Họ Bùi, họ Hoàng vì bị quân Chiêm quấy nhiễu mà phải đi xa đánh cá, song vẫn phải duy trì lượng cá đem về làm lương thực, thực phẩm cho Hoài Nhân, làm lợi nhuận giảm so với bán sạch. Như thế chúng sẽ tìm cách tác động đại quan mới tới.
– Đại nhân, đây cũng là điều đau đáu của hạ quan. Người Chiêm phát hiện ta đi biển tích lương thảo, thường xuyên cho người quấy phá, khiến sản lượng thu hoạch bị ảnh hưởng trầm trọng, hạ quan không thể không dùng biện pháp mạnh tay, ép thương nhân phải chịu lỗ, từ đó mới đảm bảo lương thực cho trấn. Nhìn tổng thể, đây chính là uống rượu độc giải khát, thương nhân không lợi làm sao còn tới, nhưng vì đại chiến sắp tới, cũng đành phải làm vậy.-Lữ Liêm mở miệng kể khổ trước hòng khiến Lý Vĩnh Khuê không tiện nói giúp đám thương nhân. Quả nhiên Lý Vĩnh Khuê phải khen
– Tổng trấn làm việc vậy là đúng, việc phân nặng nhẹ. Các thương nhân tới Hoài Nhân kiếm lời, vậy phải cùng Hoài Nhân đồng cam cộng khổ.
– Dạ!- Lữ Liêm còn thầm nghĩ bản thân vừa thắng thì Lý Vĩnh Khuê thực hiện cú bẻ lái.
– Có điều, bị động quá mức.
– Bẩm đại nhân….
– Ta cho rằng cứ ngồi yên để đối phương ép tới sẽ khiến sĩ khí đối phương dâng cao, như thế rất nguy hiểm. Ta phải dành lấy thế chủ động.
– Thưa đại nhân, lý do chúng không xuất chiến chính là vì cẩn thận. Quân Chiêm có quan hệ với các nước đi biển, cần có thể mượn thuyền, nếu quân ta mạo muội xuất kích, chỉ e trúng kế, chúng lấy thuyền giả mà dụ, rồi đem thuyền thật vào đánh úp, hoặc là dùng thuyền dụ ta ra, rồi toàn lực diệt từng bộ phận của ta. Đó thực là những điều nguy hiểm. Nếu mất thủy quân, ta không thể thủ được…
– Ta biết chứ. Cho nên ta chỉ nói rằng phải dành thế chủ động, không nói phải tấn công địch. Hôm qua gặp những người chủ đội thuyền, nghe họ nói, các người cử thủy quân lên hướng dẫn ngư dân đối phó cướp biển hả?
– Dạ vâng. Làm thế ngư dân có người chỉ bảo, không tới mức sợ quá mà đứng im chịu trói, biết phản ứng lại mà chạy được
– Ý ta chính là phát triển những đội thuyền đó lên, vũ trang cho họ, huấn luyện cho họ để họ đối phó với nguy hiểm ngoài khơi xa. Nếu tổn thất, cũng không hại tới thủy quân, mà như may mắn, ta có càng nhiều thủy quân hơn nữa.
– Đại nhân, việc này…
– Về phần huấn luyện có thể khiến thủy quân thiếu người cũng không phải lo, ta sẽ trực tiếp chỉ đạo.
Trang bị vũ khí, rồi khiến những người kia chịu đánh trận, không thể không có tiền, mà các quan lại nơi đây đều xà xẻo nhiều rồi, chả dư dả gì hết. Song họ có thể nói không sao. Đối phương viết một phong thư báo về, cả bọn lập tức ăn đủ. Đây là thời chiến tới nơi, khám nhà quan tham, lấy của chia cho binh sĩ là việc quá bình thường. Cuối cùng, ai nấy cắn răng hứa hẹn giúp đỡ hết mình cho Lý Vĩnh Khuê.
Trong lòng Lý Vĩnh Khuê lúc này mới thoải mái. Bởi đây là cái y muốn đạt được, một đạo quân của mình. Những tên cướp biển có hỏa khí lợi hại, nhưng kỷ luật quá kém, lại không nghe lời, như vậy rất có thể tới lúc sẽ bị bọn chúng làm cho liên lụy. Trong quân đội, kỷ luật đứng đầu, nghe trống mà tiến, nghe chiêng mà lui, đó mới là quân đội. Có chút vũ khí tốt thì nhất thời đắc chí, gặp sự biến, không lật được mình, thì tan thành tro bụi.