C 25: Giao phong
Lệnh yêu cầu tăng cường mức độ tấn công được ban bố, bọn Minh biết là mọi chuyện đã thành. Sau đó bọn Lý Tuấn cứ thế đánh bại nhiều ngôi làng bản lẻ tẻ, thu vô số chiến lợi phẩm, bắt vô số nô lệ. Sự kiện này làm những người Thượng chủ chiến không ngồi yên đợi chết. Họ chủ động tấn công vào đám này. Đất trên này là địa bàn của họ, họ đi săn bắn, thu hoạch hoa quả, rồi đánh giết lẫn nhau ở trên này, tự nhiên thông thạo địa hình lắm. Họ luồn rừng đi đêm, phục sẵn ở những nơi hiểm yếu, đợi tới khi quân của hội Lý Tuấn đi ngang qua để tới nơi phải đánh chiếm, họ sẽ đánh từ hai bên sườn, kết hợp với quân đánh trước mặt.
Đây là cách đánh có phần bất ngờ, Lý Tuấn cũng không nghĩ dân Thượng cũng biết đánh phục kích, nên gặp chút khó khăn. Tuy nhiên, lính của hội Lý Tuấn qua chiến dịch tiễu phỉ, việc chiến đấu khi bị phục kích đã quá quen thuộc. Họ bị đánh lập tức tổ chức phòng ngự chặt chẽ, quân lính không lùi, kiên trì bám trận địa, đánh một trận công kiên với địch. Ưu thế trang bị dần lên tiếng, quân Thượng phải lui. Dẫu thế, thương vong quân miền xuôi không phải ít.
- Kiệt, bọn khốn này vậy mà biết chơi chiêu.
- Cũng đâu thể chờ đối thủ hoàn toàn ngu xuẩn, bị động chờ ta tiêu diệt. Thế thì chán phèo.
- Chú mày đứng ngoài mà nói thì dễ như không!- Trần Hựu Nhân tặc lưỡi. Hôm nay hắn là người bị phục kích, bản thân cũng ăn mũi tên, may mà có áo giáp tốt.
- Thực ra cách làm khi đánh với quân du kích chỉ có thể, thủ vững trận địa, đánh công kiên.
- Có thể gọi cứu viện thì tốt quá. Lúc đó quân ta hai mặt giáp công ngược lại, cho bọn nó thành ba ba trong rọ!- Trần Hựu Nhân trăn trở
- Thế thì bố trí một đội đi sau, hễ thấy có biến là đi báo các đội khác.
- Chúng ta đánh ở những địa điểm khá xa nhau, ứng cứu kịp sao?
- Tôi thì nghĩ tốt nhất nên dùng trinh sát, phát hiện địch sớm.
- Trinh sát là ý hay, mấy lâu nay hành sự thuận lợi, quên mất thường thức chiến trường.
- Trinh sát thì trinh sát, chúng có thể vận động ra sau lưng ta đấy!
- Thế thì ta tương kế tựu kế, cho một đội làm dự bị, khi chúng phục đánh một đội thì đội dự bị đi cứu. Rồi trong đánh ra, ngoài đánh vào, chúng chết chắc.
- Hay! E chú em Hoằng Anh Tài, đội trinh sát của chú em chạy nhanh, nhiệm vụ này giao cho các chú em nhé.
- Cũng chưa tốt, làm sao báo tin kịp. Người báo tin chạy bộ tới đây, rồi toàn quân di chuyển, e không kịp.
- Phong hỏa đài!- Lý Tuấn vỗ đùi. Vào thời cổ đại Trung Quốc, Phong hỏa đài là một công trình quan trọng trong hệ thống phòng thủ, dùng lửa để truyền báo thông tin quân địch, được dùng để đề phòng sự xâm lược của kẻ thù. Đài thường được xây dựng ở những nơi hiểm yếu hoặc có tuyến đường giao thông quan trọng.
- Địch có thể phá thì sao? Hoặc chúng nó dùng chính Phong hỏa đài của ta để dụ ta vào bẫy.- Kiệt nêu lên các giả thuyết.
- Bọn nó nghĩ được bao nhiêu thứ như thế ư?
- Họ đã có thể làm ra máy bắn đá phá đồn Thượng Bàn, dùng quân phỉ tăng thêm quân số, có những kế mới có gì là khó.
- Vậy thì cậu có sách lược gì toàn vẹn.
- Tôi có phải là thần đâu.- Kiệt nghiêm mặt- Nhắc anh em để gặp chuyện không hoang mang, gặp chuyện không hoang mang thì đã là thắng rồi.
Kế hoạch được quy nạp lại, đầu tiên sẽ cử trinh sát đi dò đường, đảm bảo an toàn thì đại quân di chuyển. Tới được địa điểm thích hợp sẽ tiến hành xây công sự để nếu bị đánh có thể thủ vững chờ viện quân. Đại quân có một nhóm trinh sát đi sau, nếu có biến sẽ chạy đi đốt phong hỏa đài để cảnh báo. Quân dự bị sẽ tới phối hợp.
Bản thân Kiệt thấy được rằng hiện việc chế máy bắn đá hạng nặng cũng đã hòm hòm, quyết định giao nốt phần còn lại cho Minh, bản thân cậu thì cũng tự dẫn quân một phen, trải nghiệm thực tế. Sau trận khổ chiến hôm trước, quân miền xuôi vẫn tiếp tục đánh dẹp những nơi không thần phục, nhưng trinh sát cẩn thận hơn. Sau trận chiến với quân Trần Hựu Nhân, người Thượng biết quân miền xuôi là miếng xương cứng khó gặm, nên phải trù tính cách khác. Chúng không tổ chức tấn công trong nhiều ngày, quân miền xuôi lần lượt tổ chức vây công hai ngôi làng, đánh hạ trong vài ngày ngắn ngủi.
Không biết có phải là trùng hợp, hôm nay, tới lượt Kiệt đơn độc dẫn đội đi đánh một ngôi làng khác. Đạo quân của Kiệt vừa đi tới làng kia, chưa kịp bắt đầu xây công sự, thì trinh sát báo về rằng bọn họ sắp bị bao vây. Trinh sát phát hiện một lượng lớn quân địch di chuyển tới từ các hướng. Rõ ràng quân địch đã chọn họ làm mục tiêu cho cuộc phục kích.
Kiệt dặn trinh sát chạy đi đốt phong hỏa đài, bản thân Kiệt chỉ huy quân mình chuẩn bị chiến đấu. Chẳng mấy chốc, quân địch đã bao vây chặt quân của Kiệt. Chúng đông gần gấp 3, có lẽ rất nhiều làng bản tới đây để diệt gọn quân của cậu, uy hiếp không cho quân miền xuôi dám lộng hành. Rất may, phát hiện sớm, nên Kiệt còn kịp điều binh khiển tướng. Cậu chỉ huy quân của mình nhanh chóng chiếm một điểm cao để dễ bề phòng ngự. Khi quân Thượng tới nơi, quân của Kiệt cũng bày binh bố trận xong.
Hai bên trao đổi những loạt tên, với ưu thế số lượng, người Thượng nhanh chóng áp đảo, khiến quân của Kiệt khó bắn trả. Bộ binh người Thượng nhanh chóng xung phong, chỉ tới khi hai bên còn cách nhau một khoảng khá ngắn, quân Thượng mới dừng bắn tên để tránh ngộ thương. Ý tưởng của họ là dùng một thế xung phong phá tan hàng phòng ngự của bên Kiệt, khiến binh sĩ của cậu ta hoảng loạn và tan vỡ.
- Đoàng!
Những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc vang lên, đội quân sử dụng hỏa mai được bố trí ở hàng đầu, với 50 người, lúc này đồng loạt bắn, khiến quân Thượng đang lao tới đổ rạp như lúa khi bị gặt. Thứ hỏak hí họ dùng, là súng bắn đạn hoa cải, bắn ở tầm gần, sát thương lan cực lớn. Tiếp sau đó là đợt súng hỏa mai bắn bồi thêm những kẻ ở xa thoát nạn. Bắn xong, quân hỏa mai lập tức tìm vị trí an toàn để nhồi đạn, việc chiến đấu tiếp theo đã có người khác lo.
Đội quân dùng rìu xông lên, rìu cán dài thì móc cổ, rìu ngắn thì nhảy vào mà phang, những tên lính Thượng đứng gần không ăn đạn nhưng cũng bị tiếng nổ và cảnh tượng đồng bạn ngã xuống làm cho choáng váng, không phản ứng nổi. Họ hoặc đứng sững ra như trời trồng để rồi bị giết, hoặc chống cự yếu ớt. Còn một số khi đã tỉnh táo lại, do quân của Kiệt mải giết phía trước chưa tới kịp, thì chạy ngược về sau, làm loạn thế xung phong.
Thấy quân địch bị rối loạn và thế quân mình đang lên, Kiệt ra lệnh tấn công. Lúc này, đội quân cầm giáo đi trước, đội khiên đi ngay sau, sẵn sàng tiến lên che khi cần, quân cầm rìu đi tiếp, chuẩn bị đánh giáp lá cà, các quân thường chia hai cánh và cung thủ yểm trợ. Tất cả chạy chậm, tiến tới áp sát quân Thượng. Hai bên sắp va chạm bên quân Kiệt tung chiêu ném lao. Quân Thượng vừa bị đám lính hoảng loạn vì ăn đạn chạy qua làm hỏng thế tiến lên, đội hình xáo trộn, tự nhiên phản ứng không lại, ăn đủ, rất nhiều người lăn ra khi trúng những mũi lao.
Đội cầm khiên tiến lên che chắn không cho địch cứu người, quân cầm rìu đi tới xử lý thương binh địch, tiễn chúng đi cho nhanh, lính cầm giáo thu hồi vũ khí, rồi lên tiếp ứng đội che chắn, tiếp tục đẩy vào hàng ngũ địch. Thấy quân mình bị đánh bạt một góc, người Thượng vội cho quân ập vào ứng cứu. Hai bên đánh nhau dữ dội. Được một hồi, Kiệt nhìn thấy được điểm đột phá. Đó chính là nơi chủ tướng địch đang đứng, những trưởng buôn làng, quần áo sặc sỡ, ngồi trên cao quan sát. Đống cờ quạt này mà đổ xuống thì tất nhiên địch sẽ tự tan.
Đang định cho quân mình xung phong vào, Kiệt được Mai Xuân Nghiêm vỗ vai, chỉ cho thấy khói tín hiệu từ xa, báo hiệu cứu viện đang tới. Cậu ta nghĩ rất nhanh, quyết định mệt một lúc mà nhàn rỗi cả đời. Kiệt lệnh quân mình thả chậm tốc độ, bất chấp việc đối phương bu càng lúc càng đông, khiến binh sĩ khổ chiến. Bản thân Kiệt cũng lấy vũ khí ra, là cây trường kiếm, nhưng cậu ta không vội ra đốc chiến, bản thân Kiệt còn nhiệm vụ quan trọng hơn, canh chuẩn thời cơ để phối hợp với quân đội bạn.
Thấy khói lửa báo hiệu cứu viện đã tới gần, Kiệt cho đội hỏa mai xuất kích lần nữa, nhằm vào hướng của bọn trưởng làng người Thượng. Kiệt thông báo rằng viện quân đã tới, kích động cho tinh thần bên mình lên cao, rồi lệnh bắn một loạt lớn, mở đường để toàn quân xông lên. Lúc này, Kiệt mới cầm kiếm xung phong. Lúc trước đám trưởng làng trưởng bản ở xa, tuy có nghe tiếng súng nổ, cũng sợ hãi, nhưng rồi thấy bên Kiệt dần bị vây, nỗi sợ cũng dần mất đi, cho là đối phương chỉ dùng được một lần. Bây giờ ở khoảng cách gần hơn, tiếng nổ to hơn, chứng kiến tận mắt cảnh quân mình bị hạ, hồn vía lên tận mây xanh.
Quân của Kiệt ập tới, đánh thẳng bộ chỉ huy, quân Thượng đã hơi hoảng, cùng lúc đoàn quân tiếp viện tới. Quân Thượng lần này bị rơi vào thế bánh mỳ kẹp thịt, mà họ không có chỉ huy tốt như quân miền xuôi, kết cục chính là toàn diệt, một nửa bị thương hoặc bị tiêu diệt, một nửa tự đầu hàng. Quân miền xuôi thắng lớn, thu hoạch được một lượng lớn vũ khí và nô lệ để tận dụng. Đồng thời, sau trận thắng này, e rằng người Thượng sẽ kinh sợ, không kẻ nào còn dám có ý chống trả, chống đối nữa.
Riêng đám Lý Tuấn tới cứu viện, biết việc Kiệt đã chủ động đánh cầm chừng chờ quân tiếp viện tới để đạt thắng lợi to lớn nhất, chấp nhận thương vong cho bên mình, cũng không keo kiệt, đưa phần bên mình sang cho bên Kiệt để ủy lao binh sĩ, thương binh, tử sĩ,... bên cậu ta.