Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 53: Đại chiến Chiêm- Giao: Bùng nổ (8)
Lấy danh nghĩa vận chuyển hàng viện trợ, quân Hoài Nhân xây dựng công sự ở vùng giáp ranh hai bên. Trần Thanh Toàn cằn nhằn vài câu cho có, rồi bỏ di. Đã có tin ớp phòng thủ thứ 2 ở các cứ điểm đều đã mất, quân Chiêm cũng đã lên, y phải trở lại cầm quân. Hoàng Anh Tài cùng đi để xem xét tình hình thực tế, Trần Huyện ở lại khẩn trương gia cố hệ thống phòng ngự. Tài cùng Toàn lên tới nơi, Kiệt ra chào đón cả hai.
– Anh Kiệt, tình hình sao rồi? Anh vẫn khỏe chứ? Thư mẹ gửi em, nhắc em phải xem anh thế nào. Bà lo anh không hợp khí hậu, gặp lam sơn chướng khí rồi ốm.- Tai ôm ông anh trai. So với việc nhờ người gửi thư đường bộ qua Tây Bình rồi tới phía tây Hoài Nhân, một lá thư gửi đường biển tới cảng Thị Lị Bị Nại nhanh hơn hàng chục lần.
– Anh mày cẩn thận lắm mà. Cứ bảo mẹ yên tâm!
– Vụ đấy thì em chịu rồi, giờ lên đây rồi mà.- Tài nhe răng cười
– Muốn ở lại dẫn một đội sao!
– Tướng tài là đối mặt thực tiễn chiến trận mà ra. Em nghĩ mình nên thử một trận.
– Được rồi!- Có câu đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, Kiệt cũng cần anh em tin cậy góp sức.
Tài được giao nhiệm vụ tiếp quản một đội quân trinh sát. Nhiệm vụ của đội quân này không phải do thám kẻ địch, mà là tìm cách cắt đứt iên lạc của quân địch. Địch đang chia quân ra 3 hướng, sắp tới ở hướng bắc, quân Nam Bàn kéo sang đánh Pơtao Angin, phải nghĩ cách để tin này không thể tới tai quân Pơtao Angin sớm. Đợi khi chiến sự có phần quyết liệt thì mới truyền tin này ra, như vậy mới khiến quân địch phân tâm.
– Đệ nhất định làm tốt nhiệm vụ. Vậy giờ đi ngay chứ.
– Chú không nên vội, giờ chú đi mất hút hàng lươn, người bên dưới lại nghĩ bọn anh thủ tiêu chút. Cứ ở lại đây cái đã, làm quen với khí hậu, rèn luyện lại, chú mày cũng làm quan văn lâu rồi, anh em là không quen việc binh.
– Được rồi!- Tài nhún vai, cũng không làm gì nữa.
– Trung đoàn trưởng, ngài tính sao?- Đại Kiệt và Tài hàn huyên xong, Toàn mới hỏi chuyện cấp trên. Tình hình thì hắn đã nghe báo cáo, giờ muốn xem Kiệt bố trí bản thân làm gì
– Kẻ địch có thêm viện binh, quân ra không giữ được ba tòa cứ điểm lâu hơn nữa. Ngươi quay về rất kịp, chúng ta chuẩn bị quyết chiến với địch. Đi chuẩn bị chút đi, dạo này cũng ăn tiệc hơi nhiều đấy nhỉ?
– Ha ha ha, cũng vì đại nghiệp thôi mà.
Hai người Tài và Toàn lập tức thực hiện quá trình huấn luyện lại, giúp bản thân thích ứng với việc chiến đấu. Từ tập chạy bộ với quân trang, thiết lập lán trại, làm chỗ nghỉ đêm, làm bếp,… cho tới chiến đấu tay đôi, đấu tổ đội, hỗn chiến, tao ngộ chiến,… Trong 1 tháng trời sau đó, cả hai ra sức rèn luyện để bản thân trở lại phong độ tốt nhất.
Trần Huyện cử người lên gặp Tài để hỏi, có lần không gặp được vì Tài bận việc, Kiệt phải để Vâm ra giữ sứ giả lại đợi tới khi Tài về, tránh hiểu nhầm là đã làm gì ông em trai mình. Tài về, thấy sứ giả lo lắng, liền bịa chuyện, nói là Trần Thanh Toàn nói khích rằng bản thân mình là hạng công tử bột, không có quyền hỏi han sâu. Thế nên Tài giờ đang tham gia quân huấn, chứng tỏ mình không hề kém cỏi.
– Ta còn đang thu phục được cả trăm tên lính đấy.- Tài khoe khoang trước mặt sứ giả.
Trần Huyện nhận được tin từ sứ giả, lại thấy rằng Tài bị khích tướng, thời gian qua chẳng thể chú tâm theo dõi quân của Toàn làm gì, toàn đi luyện binh. Quân địch có tới vài ngàn người, ngươi kiểm soát được 100 tên thì là hay lắm sao. Thế là y càng gấp rút xây dựng phòng tuyến.
Phòng tuyến đang xây dựng dở dang, Trần Thanh Toàn viết thư cấp báo rằng quân Chiêm đã phá được tuyền phòng thủ cuối cùng ở cứ điểm phòng thủ trung tâm, quân từ các cứ điểm khác tuy vẫn chặn được địch, song do lo địch chia binh qua vây, chặn mất đường lui, đã vừa đánh vừa lui, bỏ 3 cứ điểm phòng ngự lại, rút về bình nguyên phía sau. Hiện tại quân của Toàn đang gặp nguy, xin chi viện gấp thêm vũ khí nếu có, đồng thời nếu hội binh được cũng là tốt. Trần Huyện càng nghe lại càng thấy lo, đốc thúc người khẩn cấp dựng phòng tuyến, lại viết thư xin viện quân sẵn sàng ứng phó một khi có biến.
Trần Huyện ngày đêm chuẩn bị, Hoàng Anh Tài quay về, gặp y, thông báo việc quân Chiêm đang tiến sâu hơn vào đất của tay Toàn, hiện tại nên hội binh Hoài Nhân thêm thì mới có thể phần thắng. Tất nhiên Trần Huyện từ chối. Tài lập tức tỏ thái độ không hài lòng, cho rằng Toàn có thể bảo vệ được đất của hắn thì Hoài Nhân cũng an toàn, một khi Toàn thua, cái phòng tuyến bé tẹo này làm ăn được gì, rồi bảo rằng bản thân sẽ tham chiến, rồi đi luôn.
Tài lên nhận việc chỉ huy đội quân trinh sát đi cắt liên lạc của quân Pơtao Angin tham chiến và vùng Pơtao Angin. Tuyến đường đã được thăm dò trước, nhưng khi đó chỉ à những đội 10 người, việc bị phát hiện khó. Còn giờ, Tài dẫn 500 người theo, khả năng bị phát hiện cao hơn hẳn. Chưa kể đang lúc chiến tranh, quân Pơtao Angin phải vận thêm lương thảo, vật tư tới, đi lại luôn luôn, tuần tra luôn luôn, nên càng gian khó. Kiệt mà không bắt Tài bỏ thời gian rèn luyện lại, có khi giờ không đi nổi tuyến đường này nữa.
– Chọn được vị trí chưa?
– Báo cáo, đã chọn được vị trí thích hợp!- Một tiểu đội trưởng vội vàng vẽ nhanh bản đồ trên đất.- Đoạn đường này là nơi thích hợp để ta tấn công đoàn vận lương của địch, đường đi ngoằn ngoèo khó đi, sau khi chúng ta tấn công, địch khó mà chạy ra khỏi đấy thật nhanh.
– Vậy còn quân áp tải thì sao?
– Số lượng quân áp tải đang giảm đi, bởi vì sau khi quân ta lùi lại, quân Pơtao Angin cần chiếm giữ các tuyến phòng ngự của ta, nên chúng phải đưa thêm quân, dần dà cũng bớt quân áp tải.
– Viện binh ở nơi gần nhất là chỗ nào, bao lâu sẽ tới?
– Gần nhất phải qua 1 quả đồi nữa, có 2 khu vực gần đó. Tuy nhiên, ta có thể dùng một đội nghi binh để chặn chúng tới khi ta cướp xong lương thảo.
– Nếu muốn thực hiện kế hoạch kép thì sao. Một mặt ta đánh đoàn vận lương, quân tiếp viện tới thì diệt chúng.
– Khó, chúng ta chỉ có 500 quân, mỗi cánh phải có 100 quân chặn viện binh, tác chiến chỉ có 300 người, quá mỏng rồi. Còn phải đem bớt lương thảo đi nữa chứ.
Sở dĩ phải đem lương thảo cướp được đi, vì quân Pơtao Angin đã tiến sâu, quân Hồng Bàng mất kiểm soát vùng này, không dễ thu lương thảo để dùng nữa, nên phải cướp của địch mà ăn. 500 cái miệng ăn đã là nhiều, chưa kể là 500 binh sĩ, không để họ ăn no, làm sao đánh trận được.
Kế hoạch được thi hành, đợi khi đoàn vận lương đi qua, lập tức đoàn quân trinh sát của Tài tấn công, 100 quân khóa đầu, 100 quân khóa đuôi, Tài dẫn 100 quân đột kích trung lộ. Vì quân Pơtao Angin đẩy được quân Hồng Bàng lùi sâu, họ tuyệt không nghĩ sẽ bị tấn công, nên trong đoàn vận lương không có binh sĩ hộ tống cùng với các vũ khí cần thiết để chống trả, chưa kể những người đi tải lương vốn không được đối xử tốt, nên chẳng liều mạng chống trả, rất nhanh, đoàn vận lương đã bị khống chế.
– Mẹ kiếp!- Tài nhìn thành quả, cảm thấy hơi có chút kỳ quái, vốn tưởng phải là một trận ác chiến, ai dè lại quá đơn giản. Kiểu như bạn chuẩn bị rất kỹ để nâng vật nặng, nhưng hóa ra nó là vỏ rỗng, nhấc lên mà hẫng cả người.
– Đại đội trưởng, nên xử lý thế nào?- Một viên trung đội trưởng hỏi nhỏ Tài
– Các dân phu tỏ ra ngoan ngoãn, không cần phải…- Tài toan bảo thả hết, chợt nghĩ tới một việc. Cậu ra lệnh bắt trói họ lại, lột hết quần áo, rồi lấy hết xe lương, đi về phía đồn địch ở trước mặt. Đồng thời cho người gọi hai cánh quân mai phục quay về. Tài có ý định cực táo bạo, là đánh phá đồn địch ở phía trước.
Kế hoạch khi cho Tài tới đây chặn đường vận tin, là phải khiến tuyến đường từ Pơtao Angin tới chiến trường tạm bị ngăn chặn, tin tức bị chậm chễ. Trần Thanh Toàn tin rằng việc quân Nam Bàn xuất kích là không thể che dấu, và chỉ cần quân Nam Bàn đánh một làng thôi, tin tức cũng sẽ được báo cho quân Pơtao Angin viễn chinh. Để dịch không biết, ta sẽ phải phong tỏa ngay, nhưng nếu như đột nhiên tin tức từ Pơtao Angin không tới nữa, quân Pơtao Angin viễn chinh rất có thể sẽ quay về xem xét, hoặc ít nhất cử người về. Để kéo dài thời gian, cho quân Nam Bàn đạt hiệu quả lớn, khiến địch phải luống cuống, không kịp trở tay, phải làm tin tức đó tới càng muộn càng hay.
– Vừa không thể để tin tức tới, vừa không được khiến địch cảnh giác vì mất liên lạc, thế là quá khó.
– Không khó, chỉ cần ta làm việc mất liên lạc diễn ra vài lần là được!- Toàn tự tin trình bày kế hoạch. Theo đó đội trinh sát không chỉ đợi khi quân Nam Bàn tấn công mới chặn tin, mà tìm cách tấn công phá hoại tuyến đường từ Pơtao Angin đi tới tiền tuyến. Khi đó địch sẽ nghĩ quân Hồng Bàng chỉ là cử quân đi quấy nhiễu tuyến vận lương, việc mất liên lạc cũng không quá đáng lo.
Kế hoạch của Trần Thanh Toàn không tệ, Kiệt đồng tình, và Tài cũng hồ hởi khi được nhận nhiệm vụ này. Lần trước chỉ chỉ huy vài chục, nhiều nhất là 100 người, giờ được dẫn 500 quân, cũng là bước tiến nhỏ.
Toàn quân được triệu về, Tài nêu kế hoạch đó là giả là đội vận lương, lập tức tấn công một cứ điểm của địch. Đằng nào họ cũng phải làm, sao không chơi lớn một phen. Ý tưởng của Tài hơi mạo hiểm, xong không phải không thực hiện. Hiện tại địch quá buông lỏng cảnh giác, như đoàn vận lương chả hạn, lính ít, dân phu gặp chueyẹn làl uống cuống, không dám chống cự.
Quân của Tài mặc quần áo dân phu, cất giấu binh khí rồi đi ngay. Đến trạm gác ở phía trước, quả nhiên địch chẳng hề dò xét, để quân cải trang tiến vào. Vừa tiến vào trong, đội quân này nhất tến tấn công, quân bên ngoài cũng lập tức xuất kích, phá trạm canh gác, thu khí giới, còn người thì trừ kẻ bị giết khi giao chiến còn đâu thả ra. Như Toàn nói, phải khiến địch biết rằng ta đang đánh đường vận lương của chúng.
tin tức quân Hồng Bàng đánh đường vận lương của quân Pơtao Angin nhanh chóng truyền ra, vua Siu Kleen vội xin cắt quân về ứng cứu, vì không có lương thảo vận từ Pơtao Angin tới thì không hay. Tướng Silamanta từ chối yêu cầu này, lại cho mọt tì tướng người Chiêm cùng với một lượng nhỏ quân Pơtao Angin đi do thám. Quân Chiêm khá cao thủ, không mấy công dò ra được Tài có 500 quân, chỉ cần đảm bảo quân vận lương, các trạm gác nâng cao cảnh giác là ổn. Silamanta liền nhân đó an ủi, nói rằng chỉ cần đánh bại quân địch trước mắt, đám phía sau tự tan. Siu Kleen cũng không có cách khác tốt hơn, chịu vậy.