Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 23: Bình định Pơtao Anui (2)
(Để gọi cho tiện, từ này các lực lượng quân sự nằm dưới quyền điều động của anh em Kiệt- Minh gọi là quân Hồng Bàng với độc giả)
– Ngụy Quốc Công, không ngờ ông lại quay trở lại, nghe bảo ông định phục vụ mấy năm rồi đi định cư nơi khác cơ mà!- Là đồng liêu trong trại cướp Động Hổ Vằn năm nào, lại cùng là những người có hoàn cảnh bất đắc dĩ phải làm cướp, Trần Thanh Toàn và Ngụy Quốc Công có thể nói chuyện thoải mái.
– Thời thế đổi thay, người cũng thay đổi, sống lâu hơn, tiếp xúc nhiều hơn, biết rằng đại tranh chi thế sắp tới, chỉ có làm bản thân trở nên mạnh mẽ mới có thể che chở người nhà.
– Ồ, có tin nội bộ gì sao?
– Ông còn chả rõ hơn tôi. Chiến tranh Chiêm- Giao sắp nổ ra rồi, ấy là trước mắt. Còn sâu xa hơn, Nam Giao cũng đã bị vắt nặn mạnh tay lắm rồi, họ Hoàng trong mấy năm gần đây đã liên tục bị vòi vĩnh, họ Hoàng có công nghệ giúp tăng thu giảm chi còn thế, nơi khác thế nào. Tôi nghe được mùi mồi lửa sắp bùng lên rồi.
Trần Thanh Toàn nhướng mày, nhưng không phản bác lại. Toàn tự nhủ, họ Hoàng cây cao đón gió lớn, ở với họ mới nguy hơn. Song, Toàn tự hỏi lại, bản thân đang kẹt với làng Hồng Bàng, họ Hoàng, có thêm người mới tốt chứ, sao lại đẩy người ta thoát một mình.
– Thế em gái ông dạo này thế nào rồi? Lấy chồng sinh con chưa?
– Chưa, con nhỏ này hiện đang đi luyện quân.
– Luyện quân.
– Đúng, làng Hồng Bàng xây dựng đội ngũ y tá, văn công là nữ giới. Những việc chuyên môn, con nhỏ không phải lo, chủ yếu là dạy võ cho người ta thôi. Cậu Kiệt nói phụ nữ làm y tá, văn công tuy có ảnh hưởng tốt cho binh sĩ, nhưng cũng phải lo bảo vệ họ, phòng khi kẻ thù tới hoặc là trong lính có kẻ bất trị làm càn.
– Không tồi, vậy anh em ông lại quay lại đường cũ rồi.
– Có lẽ là số phận, là phúc không phải họa, là họa tránh không nổi, chỉ có thể làm tận lực mà chuẩn bị cho tương lai.
– Nghe bi quan vậy?
– Bi quan gì chứ. Thực tế thôi mà.
Trần Thanh Toàn còn định nói thêm gì đó, thì Đinh Văn bước vào, song không nói gì, NGụy Quốc Công hiểu ý ra ngoài. Trần Thanh Toàn thì xụ mặt
– Làm gì thế?
– Có chuyện cần nói riêng?
– Thì đợi thằng Công với tao nói xong, giờ mày làm thế, nếu thằng Công mà nói với tay Kiệt thì sao?
– Tao biết nó không phải loại trống miệng.
– Con người rồi sẽ thay đổi. Nhưng có việc gì
– Hoàng Anh Kiệt dường như cố tình chia cắt chúng ta ra, dùng quân đội đông đảo áp chế ta.
– Cũng biết nghĩ đấy, nhưng còn non quá đấy.- Toàn nhìn Văn- Từ giờ, đừng thắc mắc nữa, cứ làm tròn bổn phận thôi.
– Nhưng…
– Hoàng Anh Kiệt muốn xử lý chúng ta thì cực đơn giản, một lệnh vung lên, chém cả bọn tại trận là xong.
– Hắn có lẽ sợ làm thế sẽ khiến lòng quân bất ổn, nên định dùng trận chiến sắp tới, tạo cơ hội khiến chúng ta…- Đinh Võ không nói, mà lấy tay quẹt ngang cổ, ý chỉ Kiệt định khử họ
– Thứ nhất, hắn không cần vì ta mà tốn thời giờ vậy đâu, thứ hai, với chí lớn của Hoàng Anh Kiệt, chút tài mọn của ta hữu dụng với hắn, và cố mà đảm bảo còn hữu dụng dài dài đi. Cuối cùng, bỏ Hoàng Anh Kiệt, ta có thể làm gì, đất này còn giữ được là có họ Hoàng cung cấp lương thảo khí giới, đàm phán với Pơtao Angin. Không có những thứ đó, ta tự chết rồi.
– Được rồi, tao tin mày.
Đinh Văn vừa đi, Toàn liền tới tìm Kiệt, thuật lại sự việc, ý đồ là thể hiện lòng, trung thành, đồng thời cũng thể hiện sự hiểu chuyện, biết bản thân không có Kiệt thì chỉ là tên cướp, rồi sẽ chết, có Kiệt mới làm lớn được.
– Mi là kẻ thông minh, cố làm cho tốt!
……………………………………………..
Những hành động của quân Hồng Bàng: chia quân ra các đội, tập luyện, không giấu nổi ánh mắt những tên trinh sát Pơtao Anui đang ở quanh. Tin tức rằng có thể quân Hồng Bàng chuẩn bị đánh lại được báo về. Biết tin, vua Pơtao Anui là Siu Mậm liền cho loan báo tin tức cho các tướng lính và các bộ lạc, đồng thời nai nịt gọn gàng, chuẩn bị tự mình ra trận. Không chỉ vậy, lão còn cho người qua gặp Siu Kleen và Vương Vĩnh để mời họ cùng tham chiến, diệt đất Hồng Bàng tại tây Hoài Nhân, cùng chia đôi miếng bánh ngọt.
Song dù rất khẩn trương, như Trần Thanh Toàn thăm dò trước, việc là một quốc gia lỏng lẻo, khiến Pơtao Anui trong 5 ngày mà quân Hồng Bàng tập huấn nhanh, cũng chưa kịp chuẩn bị xong. Khi vua Siu Mậm của Pơtao Anui còn đang tiếp các tướng lĩnh, tộc trưởng các bộ tộc trong nước, quân Hồng Bàng, do các tướng Y San, Xủ Lu, Trần Thanh Toàn, Ngụy Quốc Công bắt đầu vượt qua biên giới hai bên, tấn công vào đất Pơtao Anui.
Vốn dĩ muốn tìm cơ hội tấn công thôn tính đất Hồng Bàng tại tây Hoài Nhân, quân Pơtao Anui cho người qua nhiễu dân, và có đóng một đạo quân 2000 người ở ba cứ điểm quan trọng, nhằm khi quân Hồng Bàng truy kích những kẻ quấy phá thì ra ngăn cản. Những lần trước, khi quân Hồng Bàng tiến tới, những người lính Pơtao Anui đi ra khỏi công sự, mang khí giới đầy đủ đứng trước những dân quân Hồng Bàng.
Vì những hành động của đất Hồng Bàng, quân các trại đều cẩn thận, cho người canh gác căng mắt nhìn, phòng khi đối phương đánh lén. Tất cả binh lính trong các cứ điểm đều hồi hộp mấy hôm nay, nhưng đợi 5 hôm thấy đối phương chả có hành động gì, cũng dần thấy an lòng. Nhưng đó là sự bình yên trước cơn bão. Những người lính Pơtao Anui tại cứ điểm đông bắc tờ mờ sáng ngày thứ bảy kể từ khi Kiệt đến cứ điểm Hồng Bàng ở Hoài Nhân, được thấy cảnh quân Hồng Bàng rầm rập kéo tới.
Những tiếng la hét vang rầm trời, một vài kẻ nhanh nhẹn được cử đi gấp báo với các nơi khác tới cứu viện, còn lại lập tức lấy vũ khí để phòng thủ. Cổng được đóng chặt lại, các tay nỏ nâng nỏ lên sẵn sàng. Song còn cách một khoảng xa, quân Hồng Bàng dừng lại, vẫn còn khá xa, tên bắn tới chỉ có phí phạm, nên đám người Pơtao Anui không bắn.
– Bày trận!- Trần Thanh Toàn cao giọng hô, Toàn được nhận nhiệm vụ chỉ huy do y là người duy nhất từng chỉ huy tới cả ngàn người hơn.
Các đao thuẫn thủ tiến lên trước, đội cầm giáo tiến vào vị trí, đúng là trận này các đạo quân đặc chủng chưa ra trận, nhưng giáo, cung, đao thuẫn, rìu,… đều là thứ ai cũng có thể dùng, nên bày trận vẫn có đủ cả. Thấy địch bày trận từ quá xa, người Pơtao Anui cảm thấy may mắn, vì như vậy họ có thêm thời gian chuẩn bị. Chưa kể đối phương lập đội hình, khi tiến lên sẽ hay chậm chạp, mưa tên sẽ tiếp đãi chúng.
– Hỏi tên Vâm đó chuẩn bị xong chưa, người của ta đã xong rồi đó.
– Báo, họ đang vận thêm đạn đá. Ngài Vâm nói trận đầu, phải đánh thật đẹp.
– Được rồi.- Toàn phẩy tay
Một lúc sau, Vâm cho báo tin đã chuẩn bị xong, Toàn liền cho quân tiến lên, các đao thuẫn thủ tiến lên trước hết. Thấy địch tiến lên, người Pơtao Anui bắt đầu phóng tên. Mũi tên bay vun vút, cắm phầm phập vào thuẫn. Quân Hồng Bàng không phản kích, mà cứ tiến tới trước, bất chấp có nhiều người bị thương. Quân Pơtao Anui chiếm vị trí cứ điểm cao hơn, từ trên bắn xuống, tạo thương vong lớn.
– Bộp!
Một tiếng va đập không quá vang, nhưng là sự bắt đầu của cơn ác mộng mà người Pơtao Anui phải chịu. Sự chuẩn bị về khoa học kỹ thuật của quân Hồng Bàng luôn khiến người ta phải sợ hãi. Trong 5 ngày, theo lệnh của Kiệt và sự hướng dẫn của những thợ thủ công tìa ba, những người thanh niên khỏe mạnh không phải trực tiếp chiến đấu tại tây Hoài Nhân chặt gỗ, làm nên những cỗ máy bắn đá đơn sơ. Chỉ có tổng cộng 5 chiếc, chỉ bắn được những viên đá nặng tầm hai chục cân đổ lại, và cứ 5 phút mới bắn được một viên, mà chỉ bắn cố định vài vị trí, nhưng bằng các kỹ sư Hồng Bàng đã giúpđó đều là những vị trí quan trọng, nơi thuận lợi cho quân Pơtao Anui bố trí xạ thủ. Những nơi khác xạ thủ của bên Hồng Bàng có thể bắn lại dễ dàng, hoặc vị trí không lợi cho bắn tên, khiến sát thương từ nỏ giảm bớt.
– Xung phong!- Y San, Xủ Lu gầm lên, quân Đá Vách máu chiến lao lên cực nhanh, thậm chí họ vứt khiên, chỉ cần độc một cây đoản đao, vượt vào công sự của địch. Hành động này làm các cung thủ, nỏ thủ bên Hồng Bàng phải tạm dừng bắn tên, tránh ngộ thương. Mất áp chế, xạ thủ quân Pơtao Anui lập tức phản kích. Trần Thanh Toàn ở phía sau chép miệng không thôi, đám người này thật lỗ mãng.
Lúc này, y chợt cảm thấy lý do Kiệt muốn đi đánh Pơtao Anui. Chính là để luyện binh, nhân cơ hội đánh một đối thủ yếu để xem bản thân còn gì cần khắp phục thì làm gấp luôn, tới khi đánh với bọn mạnh mà còn mắc lỗi này mới là toi. Ví như bây giờ, quân Đá Vách không theo hàng ngũ, lao lên trước, khiến xạ thủ bên mình phải tạm dừng, xạ thủ địch phản kích, nếu như quân địch đông hơn chút nữa, cung tên tốt: đầu tên thép, chế tạo cẩn thận như miền xuôi,.. thì sẽ đánh tan đột xung phong hoặc giảm bớt kha khá quân ta.
Trần Thanh Toàn quả là có kinh nghiệm, dù có thời gian bắn tên đáp trả, quân Pơtao Anui lại có công nghệ quá kém, cho nên quân Đá Vách vượt qua được mưa tên, lao vào chém giết, quân Pơtao tan vỡ, chạy khỏi cứ điểm. Quân của Toàn và Công tiến theo sau, nhanh chóng chia ra chiếm kho lương, kho vũ khí trong cứ điểm. Quân Pơtao Anui đã bị đánh tan tác, lại chưa có thói quen đốt lương thảo của mình nếu vỡ trận để kẻ địch không lấy được, song hai thằng đều thống nhất, lính mới, phải dạy từ đầu, giờ không tập, sau này quân lính sẽ không quen. Hiện tại, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, không chỉ cần đánh thắng, còn cần đánh thắng và thu của địch cho bản thân dùng, vừa giảm bớt chi tiêu, vừa tiết kiệm thời gian.