C 14: Tiễu phỉ (2)
( Có thể xem lại chương 77 để biết rõ thành viên đầu não băng cướp Động Hổ Vằn)
Những cánh quân bắt đầu băng rừng vượt suối đi tới khu vực mà Động Hổ Văn kiểm soát. Tới khi các tiền trạm báo về sự xuất hiện của cánh quân này, bọn cướp mới biết tin. Chúng vô cùng kinh ngạc, bởi tin từ vợ chồng Tô Quán- Liễu Thị đưa về rằng quan quân tập kết là để đi lên Tây Bình trợ trận cơ mà.
Vì nghe tin này, Động Hổ Vằn lơi lỏng cảnh giác hơn rất nhiều, không như mọi khi, biết tin trước nên lập tức chuẩn bị sẵn sàng, thế nên rất nhiều ruộng nương còn đang đợi thu hoạch, việc gia cố hệ thông phòng ngự chưa tốt, lại chưa tích góp được nhiều lương thực. Đại ca Nguyễn Vĩnh Cóc Điên lập tức chửi um lên, nào là vợ chồng Tô Quán – Liễu Thị vô dụng, khiến hắn rơi vào thế bị động, nào là bọn quan quân điên loạn tới đây trong khi phải đi lên chống quân man, nào là không ai chú ý động tĩnh quan quân...
- Đại ca, rõ ràng là quan quân cố tính làm vậy để đánh lừa chúng ta.- Trần Thanh Toàn lập tức hiểu ngay tình thế.- Chúng lợi dụng tin tức quân man trên Nam Bàn tấn công để làm cớ điều động binh sĩ, khiến ta không đề phòng. Dù sao, họa từ người man nhiều hơn chúng ta.
- Nghe thật vô lý. Làm sao họ lại có thể bỏ mặc nguy cơ lớn để tập trung diệt chúng ta chứ?- Một vài thủ lĩnh la lối
- Vô lý hay không vô lý thì sự thật là chúng đã tới đây rồi, cái cần làm giờ là liệu kế mà chống địch!- Ngụy Quốc Công, gã đầu lĩnh trẻ nhất cắt lời những người khác
Bị cắt lời, các đầu lĩnh hang cướp cảm thấy bực bội, Trần Thanh Toàn phải đứng ra can ngăn một cuộc ẩu đả. Y dùng lời mềm mỏng nói mọi người giờ phải tập trung vào việc đánh bại quan quân chứ không phải nội đấu.
Trước mối nguy lớn, tất cả cũng chấp nhận dẹp mỗi bất hòa nhỏ đã. Trần Thanh Toàn vốn có mưu lược, liền vạch ra sách lược cấp tốc. Trước tiên là dùng mọi cách thu hoạch một phần lương thực ở những ruộng lúa gần đây. Trong tay có lương thực mới vững dạ mà đánh.
- Lúa vẫn còn chưa chín lắm.
- Đợi lúa chín thì chỉ để quan quân gặt hộ mà thôi. Xanh nhà hơn già đồng. Bạn có biết trang truyện ( trùmt ruуệЛ. VЛ )
- Thằng Toàn nói có lý, thằng Châu, mày lo liệu việc gặt lúa gấp, thằng Vượng thì chuẩn bị người để đập lúa, giã thóc.- Nguyễn Vĩnh đồng thuận ý kiến của Trần Thanh Toàn
- Đại ca, gặt lúa gấp là một nhẽ, cũng phải cho người quấy rối bọn quan quân, xin đại ca cho thằng Dương, thằng Công dẫn quân đi tập hậu, làm chậm bước tiến của lũ quan quân.
- Công, Dương, hai thằng lãnh quân bản bộ, chia ra không ngừng nhiễu địch.
- Rõ
- Còn tao và lũ còn lại?- Nguyễn Vĩnh đột nhiên hỏi
- Đại ca, công việc của chúng ta cũng quan trọng không kém, là phải đào lại công sự, chuẩn bị khí giới, chuẩn bị cho cuộc quyết chiến sắp tới.
Toàn bộ lũ phỉ Động Hổ Vằn liền chia nhau ra làm việc, chuẩn bị đối đầu với cuộc tấn công được chuẩn bị đầy đủ nhất của quan quân. Lúc này, đội quân tiễu phỉ cũng đã đi rất nhanh, tiếp cận vùng đất mà bọn phỉ Động Hổ Vằn quản lý. Nhìn những ruộng lúa và những người dân đang canh tác, Lý Tuấn liền lệnh toàn quân tiến lên, bao vây, bắt người, nhưng hạn chế thương vong nhất có thể.
- Các người nghe đây, bọn ta là quân triều đình được cử tới để diệt bọn phỉ Động Hổ Vằn, các ngươi không có tội, chỉ cần tuân theo sự hướng dẫn của bọn ta, không chống đối, thì tất cả đều được an ổn, nhược bằng không, coi như bọn phỉ tiêu diệt.
Người dân có phần hoang mang chưa hiểu chuyện gì, nhưng thấy quân đội mang vũ trang đầy đủ, cũng không dám chống cự, ngoan ngoãn làm theo những gì được hướng dẫn: thu dọn đồ đạc cá nhân- những đồ cần thiết như chăn màn quần áo, một ít nồi niêu cùng với tiền và đồ giá trị, rồi xếp hàng đi theo sự hướng dẫn ra khỏi khu vực này.
Các tướng sĩ hđi kiểm soát khắp nơi, hễ kẻ nào có ý định chống đối ngay mặt thì trấn áp tức thì, còn không thì chỉ cần đảm bảo người dân di chuyển tay không cầm vũ khí nào có thể gây nguy hại, lại kiểm tra thu giữ các đồ khí giới nếu phát hiện.
Đồ đạc cá nhân của người dân được chất lên các xe, người thì đi bộ, đội xe này chính là những xe của các thương nhân, như bọn Chu Văn Bàn, cộng thêm các thương nhân có quan hệ tốt với Kiệt tới hỗ trợ. Tất nhiên, những làng nằm trong tầm kiểm soát của Động Hổ Vằn tất phải có vài kẻ vốn dĩ là người của bọn phỉ cài vào nhằm kiểm soát người dân, dù đã nhiều tên bị trấn áp, bọn còn lại cũng không đủ vũ khí, nhưng để bọn chúng không thể phá hoại, có lính đảm nhiệm việc canh phòng. Đó là những người lính thuộc đội săn nô lệ, máu chiến hơn, kinh nghiệm chiến trận hơn các tân binh, số lượng ít nhưng đủ để khống chế tình hình.
Nhìn những đồng lúa đang chín, vài chỉ huy cũng hơi tiếc rẻ, nhưng họ cũng không nấn ná gì, mọi thứ đã được bàn soạn sẵn, việc thu hoạch đống lúa này sẽ do dân Đá Vách thực hiện. Bọn này là những kẻ có quan hệ cực tốt với Hoàng Anh Kiệt, lại đông đảo vô cùng, việc gặt đống lúa này chả mấy sẽ xong.
Hồi Kiệt nói vậy, nhiều người phản ứng. Họ cũng nghe phong thanh Kiệt có quan hệ với dân Đá Vách, thậm chí dân Đá Vách còn nhận ơn cậu, giao việc thu hoạch cho dân Đá Vách, vậy thì liệu Kiệt có tham nhũng tí nào không?
- Tôi cho phép mọi người cử người giám sát mà mình quen biết, tin tưởng tới xem việc thu hoạch. Lúa thu hoạch sẽ được cân đo đong đếm công khai, mọi người cùng kiểm tra. Dân Đá Vách thu hoạch lấy một nửa, số còn lại làm quân lương.
- Sao không để chúng ta tự làm? Tự dưng mất phân nửa?
- Chúng ta tới đây để tiễu phỉ, bọn phỉ chịu để yên cho ta làm thế sao? Nhẹ thì quấy rối, nặng thì một mồi lửa ném vào, mất cả chì lẫn chài ấy chứ. Chưa kể, số thóc lúa thu được ở phần dân Đá Vách, tôi sẽ dùng để trấn an những người dân vừa bị di dời. - Kiệt đã nói thế, cũng không ai tiện phản biện.
Các đội quân tiến quân cực nhanh, tới khi chiều muộn, đã càn quét phân nửa khu vực mà Động Hổ Vằn kiểm soát. Từ đây trở đi, càng gần với trại chính của lũ cướp, bọn cướp tự nhiên có thể hành động mau lẹ, tấn công, phá hoại mạnh mẽ.
Lý Tuấn và các chỉ huy theo chiến thuật bàn định trước, cho quân sĩ đi chuẩn bị căn cứ. Các tân binh đã có huấn luyện, lập tức đi đào hào, đóng các cọc gỗ làm thành những hàng rào đơn sơ, sau đó dựng trạm gác, dựng lều trại,... Cứ mỗi 100 người lại có một trại lớn, các trại cách nhau tầm 10 m, có đường đi qua thuận tiện để hỗ trợ nhau nếu cần thiết.
Trời vừa tối, các trại đã nổi lửa nấu cơm, khói bếp tỏa ra nghi ngút. Từ trong những cánh rừng gần đó, những tên phỉ do Ngụy Quốc Công và Cáp Trọng Đại Dương đang tập trung quan sát.
- Có thể tấn công không?- Tay Dương nhìn thấy khói bếp bay lên, liền hỏi đồng bạn. Lúc binh lính nấu cơm là lúc chúng bận bịu,
- Khó lắm!- Công lắc đầu, bọn này chuẩn bị khá cẩn thận, chúng đào hào, làm tường rào,...tuy đơn sơ thôi nhưng ta đánh trại nào cũng khó lòng diệt gọn. Mà các trại của chúng bố trí khoảng cách vừa đủ, không quá gần để ta một lúc đánh gọn, không xa tới mức không thể hỗ trợ
- Hừ!- Dương cảm thấy Công quá nhút nhát, nhưng nếu Công không phối hợp, Dương cũng không đủ tự tin đánh trận.
- Anh Dương, anh cho anh em nghỉ ngơi để tối tỉnh táo nhé!
- Chú mày định đánh đêm ư? Nguy hiểm quá!- Cáp Trọng Đại Dương lắc đầu quầy quậy, đánh đêm cực kỳ nguy hiểm chứ không dễ dàng như trong phim, việc. Thời đại này đèn đóm không có, ánh trăng thì hạn chế, mà mắt người thời này không tốt vì ăn uống không đầy đủ, sinh quáng gà thể nhẹ là thường. Chưa kể bên phòng thủ có thể làm bẫy để khiến bên tấn công tiêu hao sinh lực.
- Không phải đánh đêm, là quấy nhiễu. Ta cứ thỉnh thoảng lại đi hò hét, xem chúng có dám ngủ không?
Nghe vậy, Cáp Trọng Đại Dương thở phào nhẹ nhõm, chỉ là đi quanh hò hét thì được. Còn Công, hắn nheo mắt nhìn vào các trại, ấp ủ một mưu tính khác. Đêm hôm đó, theo kế hoạch, bọn thổ phỉ dưới sự chỉ đạo của hai đầu lĩnh, cứ thỉnh thoảng lại hò hét rầm trời, khiến quân lính trong trại phải ở thế phòng ngự, nhiều lúc phải đánh kẻng thật to gọi toàn trại dậy. Thế nhưng, một lúc sau, thấy rằng đối phương hầu như chỉ dọa rồ, không còn những tiếng kẻng báo động nữa, bất kể những tên phỉ có tới hú hét rầm trời.
Lúc này, chính là lúc Ngụy Quốc Công hành động, hắn dẫn những người lính thân tín nhất, im ỉm tiếp cận một khu trại rồi trèo rào vào. Cả bọn xông vào đánh giết lính canh, rồi lấy lửa đốt lều trại, gây hỗn loạn. Ngay lập tức, cả khu trại loạn lên, Ngụy Quốc Công dẫn quân rút lui an toàn, bỏ lại thành quả sau lưng. Có điều, khi hắn rời đi không lâu, khu trại kia cũng dập xong lửa, những tiếng la hét cũng lắng ngay.
Quân một trại gần đó, là lực lượng tinh nhuệ hơn cả đã sang hỗ trợ, rồi đám Ngụy Quốc Công không quấy phá, nên các chỉ huy trại cũng tự làm chủ tình hình nhanh chóng, chỉnh đốn hàng ngũ, ổn định trật tự trong trại.
- Lũ giặc giảo hoạt quá mức!- Lý Tuấn nhổ bãi nước bọt khi nghe báo cáo về thiệt hại, còn tụi Triều Trường Khanh và Trần Hựu Nhân lại tỏ vẻ nể phục vì thiệt hại thế này là quá nhỏ so với lần họ dẫn quân.
- Hôm nay địch còn có thể nhân quân ta mới ra trận, còn bỡ ngỡ chưa quen, gây chút thiệt hại, một khi quân ta quen rồi, chúng mới là kẻ chịu khổ! Thậm chí tôi cho rằng không nên làm gì nhiều, cứ mặc cho địch hoành hành một trận đã.- Kiệt lên tiếng.
- Thế ý cậu là trước tiên cứ chịu đánh như vậy sao?
- Quân ta đánh với người Thuọng ở Nam Bàn sẽ còn đông đảo hơn, hung hãn hơn thế này, không tập luyện dần sao được? Chiến thuật ta bàn định trước cứ từ từ mà thử, thắng lợi nhanh quá lắm khi khiến người ta váng cả đầu óc mà không nhận ra điểm mạnh điểm yếu của mình, rồi có khi khinh địch mà vong mạng như chơi.