• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thanh Trì nói những lời này, nhét bản thảo thiết kế đang cầm trong tay trở lại tay Tiểu Mễ, không phải cô không tin Tiểu Mễ, mà là sau khi trải qua chuyện đó, Hạ Thanh Trì biết toàn bộ Cố thị, ngoại trừ trưởng phòng Diêu, cô không thể tin tưởng ai.

“Tiểu Mễ, chúng ta không cần làm những thủ đoạn sau lưng này, nếu không, nó sẽ chỉ khiến cho chính chúng ta cũng rơi vào vực sâu.” Hạ Thanh Trì nói thầm một lòng: “Chúng ta phải vĩnh viễn hướng đến mặt trời, mọi chuyện đều không thẹn với lòng.”

Hạ Thanh Trì không biết nguyên nhân Tiểu Mễ đột nhiên làm ra hành động này, cô cũng không biết những lời này của cô có còn kịp với Tiểu Mễ hay không.

Hạ Thanh Trì chỉ hy vọng Tiểu Mễ không trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đoạt lợi ích, cô hy vọng những lời này có thể khiến Tiểu Mễ đừng đi sai đường, cho dù là đi sai đường, cũng đừng đi quá xa trên con đường sai trái.

Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn Hạ Thanh Trì, lại ngơ ngác nhìn bản thảo thiết kế trong tay, mặc dù mục đích hành động này của cô ta không phải là vì đưa bản thiết kế bản thảo cho Hạ Thanh Trì, nhưng cô ta không ngờ Hạ Thanh Trì lại không muốn cố ta đưa bản thảo thiết kế cho cô.

Có lẽ Hạ Thanh Trì vẫn còn tưởng rằng bản thảo thiết kế này là giả, trong lòng Tiểu Mễ nghĩ, cô ta hoàn toàn không nghe được Hạ Thanh Trì nói, còn cảm thấy Hạ Thanh Trì thông minh ngược lại bị thông minh hại, không tin bản thảo thiết kế mà cô ta đưa cho cô là thật.

“Chúng ta mau trở về làm việc thôi, chuyện này không cần nhắc tới nữa.” Hạ Thanh Trì túm lấy Tiểu Mễ, nhắc nhở.

Tiểu Mễ vâng một tiếng, đi theo Hạ Thanh Trì về công ty: “Đúng rồi, Tiểu Mễ, sau này nếu em không hiểu cái gì thì em cứ hỏi chị, nếu chị có thời gian thì sẽ kiên nhẫn dạy em.”

“Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Janey.” Tiểu Mễ lẩm bẩm nói.

“Tiểu Mễ, sau khi trở về hãy làm việc thật tốt, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, em phải nhớ kỹ thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, chỉ là chưa đến lúc.” Đến dưới lầu công ty, Hạ Thanh Trì nhắc nhở lần nữa.

Tiểu Mễ gật đầu, cô ta chỉ chuyên tâm nghĩ cuối cùng cô ta cũng hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không nghe lọt Hạ Thanh Trì tận tình cảnh cáo.

Mấy ngày nay cuộc sống trôi qua rất yên bình, tâm trạng của Hạ Thanh Trì cũng dần dần bình tĩnh lại, bản thảo thiết kế hợp tác với Vạn Khang cũng đã được vội vàng hoàn thành.

Nghĩ đến ngày mai chính là ngày gặp tổng giám đốc Vạn, mặc dù là có thể nhìn thấy Cố Đình Xuyên, trong lòng Hạ Thanh Trì vẫn hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến chuyện Đinh Linh có thể sẽ bị trừng phạt, Hạ Thanh Trì vẫn rất chờ mong đến ngày mai.

Hôm nay tan tầm Hạ Thanh Trì đột nhiên nhớ ra Lộ Tiểu Kỳ đã mất tích mấy ngày nay, cô lập tức gọi điện thoại cho Lộ Tiểu Kỳ, thử hỏi gần đây cô gái này đang làm cái gì, tại sao có bạn trai đã quên mất bạn thân?

“Alo, Tiểu Kỳ, cậu đang ở đâu vậy?” Điện thoại vừa được nối, Hạ Thanh Trì đã nhận ra hoàn cảnh của Lộ Tiểu Kỳ có hơi khác thường, hình như cô ấy đang ở một nơi rất ồn ào.

“Thanh Trì.” Giọng nói của Lộ Tiểu Kỳ rất uể oải, giọng nói khàn khàn, giống như là vừa mới khóc xong.

“Tiểu Kỳ? Có chuyện gì với cậu vậy? Cậu đang ở đâu?” Hạ Thanh Trì lập tức khẩn trương, cô lập tức đứng dậy, cầm lấy túi xách chuẩn bị rời khỏi công ty.

“Thanh Trì, tớ thất tình rồi, phải làm sao bây giờ?” Lộ Tiểu Kỳ nói xong lập tức khóc lên.

“Cậu đừng nói nữa, bây giờ cậu ở đâu? Tớ sẽ đến ngay.” Giọng nói Của Hạ Thanh Trì không tự chủ được cao lên, khiến một vài đồng nghiệp chú ý.

“Tớ cũng không biết tớ đang ở đâu, tớ gửi cho cậu vị trí.” Lộ Tiểu Kỳ nói xong thì cúp điện thoại.

Không bao lâu, trên điện thoại của Hạ Thanh Trì nhận được định vị của Lộ Tiểu Kỳ, Hạ Thanh Trì mở ra nhìn thoáng qua, lập tức sải bước chuẩn bị rời đi.

Vừa đi được hai bước, cô đã bị Đinh Linh chặn đường: “Còn chưa đến giờ tan tầm, Janey, cô lại muốn về sớm sao?”

Hạ Thanh Trì nhìn đồng hồ đeo tay, quả thật chưa đến giờ tan tầm, nhưng tình hình hiện tại của Lộ Tiểu Kỳ rất khẩn cấp, cô thật sự không để ý đến những thứ này: “Tránh ra, tôi có việc gấp, bây giờ phải đi.”

Đinh Linh một bước cũng không nhượng bộ: “Nếu tất cả nhân viên trong công ty đều giống như cô, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, vậy thì quy định thời gian tan sở của công ty đều thành giấy vụn, công ty đã sớm đóng cửa rồi.”. Truyện Trọng Sinh

Hạ Thanh Trì trừng mắt nhìn Đinh Linh, bây giờ trong đầu cô đều là tình hình của Lộ Tiểu Kỳ, thật sự là không có tinh lực đối phó với Đinh Linh đang gây khó dễ.

“Hay là cô Janey đây nghĩ bản thân không giống như những thành viên khác trong bộ phận thiết kế chúng ta, cô được hưởng đặc quyền?” Lần đầu tiên Đinh Linh chiếm thế thượng phong khi tranh cãi với Hạ Thanh Trì, cho nên cô ta càng thêm đắc ý nói.

Đinh Linh nói như vậy chính là muốn đặt Hạ Thanh Trì vào phía đối lập với toàn bộ nhân viên trong bộ phận thiết kế, điều này rất nguy hiểm ở nơi làm việc, Hạ Thanh Trì rất có thể sẽ trở thành cái đích cho cả phòng chỉ trích.

“Tránh ra!” Hạ Thanh Trì cũng không quan tâm, bây giờ cô chỉ quan tâm đến sự an nguy của Lộ Tiểu Kỳ.

“Tôi không cho phép, nơi này là công ty, nếu như tất cả mọi người giống đều giống như cô…”

“Nếu như tất cả các nhân viên trong công ty đều có năng lực như cô Janey, tổng giám đốc như tôi có thể không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa.” Giọng nói của Đình Xuyên đột nhiên xuất hiện, cắt ngang lời của Đinh Linh.

Những người đến xem náo nhiệt của bộ phận thiết kế đều trở về vị trí công tác của bản thân, đổi thành yên lặng xem náo nhiệt, đừng nói là Đinh Linh, ngay cả Hạ Thanh Trì cũng có chút buồn bực, tại sao Cố Đình Xuyên sẽ đột nhiên xuất hiện.

Thật ra, tất cả đều phải quy công cho Từ Khải, là Từ Khải phát hiện Đinh Linh gây khó dễ cho Hạ Thanh Trì, sau đó anh ta kịp thời nói cho Cố Đình Xuyên biết, không ngờ Cố Đình Xuyên vừa nghe, ngay cả một giây do dự cũng không có, vội vàng xuống giúp Hạ Thanh Trì giải vây.

Từ Khải một đường đi theo Cố Đình Xuyên đều yên lặng bội phục sự cơ trí của bản thân, đây không phải là đã cái chọc trúng ngay tâm tư của Cố Đình Xuyên sao, chuyện thăng chức tăng lương đã là việc ở trong tầm tay, Từ Khải đắc ý nghĩ.

“Thời gian làm việc công ty quy định là để cho các cô các cậu hoàn thành công việc trong thời gian, nếu công việc đã hoàn thành, có việc gấp có thể rời đi, đây là đặc quyền mà cô Janey đã ký với Cố thị trước đây.” Cố Đình Xuyên tiếp tục nói.

Hạ Thanh Trì nhìn Cố Đình Xuyên, không ngờ rằng cô và anh sẽ gặp mặt trong hoàn cảnh như vậy, nghe từng câu từng chữ bảo vệ của Cố Đình Xuyên, Hạ Thanh Trì càng thêm thoải mái với chuyện đêm đó.

“Ngược lại là cô, Đinh Linh.” Cố Đình Xuyên đột nhiên đứng trước mặt Đinh Linh: “Ngày mai chính là ngày chỉnh sửa bản thảo cuối cùng, bản thảo thiết kế của cô đã hoàn thành xong chưa?”

Đinh Linh lập tức luống cuống: “Tổng giám đốc Cố, tôi còn cần hoàn thiện lần cuối là ổn rồi.”

“Công việc của cô vẫn chưa hoàn thành, còn nhàn rỗi đi quản người khác?” Cố Đình Xuyên hỏi ngược lại.

Đinh Linh nào dám nói thêm câu nữa, cô ta vội vàng trở lại vị trí công tác của mình, bắt đầu hoàn thành bản thảo thiết kế dùng trong cuộc họp ngày mai.

“Không phải cô có chuyện sao? Còn ngẩn ra ở chỗ này làm gì?” Cố Đình Xuyên nhìn Hạ Thanh Trì, tức giận nói.

Lúc này Hạ Thanh Trì mới phản ứng lại, cô khẽ gật đầu: “Cám ơn tổng giám đốc Cố.” Sau đó vội vàng rời khỏi công ty.

“Từ Khải, cậu đi theo xem có cần giúp đỡ gì không?” Cố Đình Xuyên nhìn bóng lưng Hạ Thanh Trì nhỏ giọng nói: ‘Sau đó cậu cũng không cần về công ty, trực tiếp tan tầm là được.”

Từ Khải gật đầu, đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK