“Tổng giám đốc Cố, không còn sớm nữa rồi, anh mau đưa bạn Cố Thần về nhà đi.” Dứt lời, Hạ Thanh Trì định dắt Hạ Niệm rời đi.
“Không phải đã nói là sẽ đi ăn mì rồi sao?” Cố Đình Xuyên cất giọng lạnh lùng.
Hạ Niệm nghe vậy, nhất thời nhảy đến bên cạnh Cố Đình Xuyên, ôm chân Cố Đình Xuyên, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, vui vẻ hỏi: “Chú đẹp trai, chú muốn đi cùng chúng cháu ạ?”
Đứng trước Hạ Niệm, Cố Đình Xuyên đánh mất mọi sức đề kháng, anh ngồi xổm xuống kéo cánh tay Hạ Niệm: “Đúng vậy, cháu chào đón chú không?”
“Có ạ.” Hạ Niệm gật mạnh đầu, nụ cười càng lan rộng trên gương mặt.
Hạ Thanh Trì nhìn cảnh Cố Đình Xuyên và Hạ Niệm ở cùng nhau, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ. Nhưng mà không được, tuyệt đối không thể để Cố Đình Xuyên và Hạ Niệm có bất cứ liên quan gì.
“Bảo Bối, giờ đã muộn rồi, chúng ta mau về nhà đi, hôm khác chúng ta sẽ đi ăn mì cùng bạn Cố Thần nhé.” Trong lúc nói chuyện, Hạ Thanh Trì kéo tay Hạ Niệm, chuẩn bị rời đi.
Cố Đình Xuyên đúng lúc bắt trọn nét hoảng hốt của Hạ Thanh Trì, anh giữ Hạ Niệm lại: “Chúng ta đều chưa ăn tối, có thể ăn cùng nhau, đúng không Cố Thần?”
Mặc dù đang gọi tên Cố Thần, nhưng Cố Đình Xuyên lại một mực nhìn về phía Hạ Thanh Trì.
Bỗng nhiên bị gọi tên, Cố Thần sửng sốt, lập tức đáp: “Đúng thế, con với Hạ Niệm đều đói rồi.”
“Đúng vậy, mẹ ơi Bảo Bối đói rồi, chúng ta ăn xong rồi mới về nhà được không ạ?”
Nhìn dáng vẻ con gái nài nỉ mình, Hạ Thanh Trì nhất thời mềm lòng, chỉ đành gật đầu. Có lẽ nếu cô rời đi lúc này, Cố Đình Xuyên sẽ càng nghi ngờ hơn, trái lại biến khéo thành vụng.
“Được, vậy lên xe thôi.” Giọng của Cố Đình Xuyên mang theo niềm vui mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Hạ Niệm gật đầu, vui vẻ kéo Cố Thần chui vào trong xe. Hạ Thanh Trì nhìn bóng lưng con gái, lòng đầy phức tạp.