• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thanh Trì rất muốn từ chối, nhưng mà cô lại không thể dựa vào sức của bản thân để ôm Hạ Bảo Bối lên lầu, trước mắt, cũng chỉ có thể làm phiền Cố Đình Xuyên.

Cố Đình Xuyên cẩn thận ôm Hạ Bảo Bảo ra khỏi xe, như là đang ôm một khối châu báu, Hạ Thanh Trì vội vàng đi tới, giúp Cố Đình Xuyên đóng cửa xe bên cạnh anh lại, sau đó ba người cùng nhau lên lầu.

Nhìn từ đằng xa, cảnh tượng này giống như một gia đình ba người.

Hạ Thanh Trì đi ở phía trước, mở cửa phòng ra trước, Cố Đình Xuyên theo sát ở phía sau sải bước đi vào.

Hạ Thanh Trì dẫn Cố Đình Xuyên đi thẳng đến phòng ngủ của Hạ Bảo Bối, sau khi Cố Đình Xuyên đặt Hạ Bảo Bối lên giường mới đứng dậy đi ra ngoài. Hạ Thanh Trì thì ở lại phòng ngủ giúp Hạ Bảo Bối cởi quần áo trên người ra.

Cố Đình Xuyên đi tới phòng khách, nhìn quanh bốn phía, đúng là không có dấu vết của đàn ông ở lại, xem ra cha của Hạ Bảo Bối thật sự đã qua đời, nếu không… Có ai lại mặc kệ cô con gái đáng yêu như vậy chứ.

Lúc này Cố Đình Xuyên vẫn chưa biết rằng người cha hoang đường bỏ mặc đứa con gái đáng yêu chính là anh.

“Tổng giám đốc Cố, cảm ơn anh, thật sự đã là làm phiền anh rồi.” Hạ Thanh Trì đi ra từ trong phòng, hoàn toàn không có ý mời Cố Đình Xuyên ngồi lại, ngược lại cô còn uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách.

“Sao vậy? Cô không mời tôi ngồi xuống uống một ly nước?” Cố Đình Xuyên trêu chọc nói, không ngờ rằng lần đầu tiên anh nhiệt tình săn sóc như vậy mà lại bị người ta đối xử như thế.

Cố Đình Xuyên đã đề nghị, Hạ Thanh Trì cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể kiên trì nói: “Đương nhiên, tổng giám đốc Cố mời ngồi, tôi đi rót nước cho anh.”

Nói xong, Hạ Thanh Trì vội vàng chạy đi, vào phòng bếp rót cho Cố Đình Xuyên một ly nước. Sau đó cô bưng ra, đưa đến trước mặt Cố Đình Xuyên: “Tổng giám đốc Cố, anh uống nước.”

Cố Đình Xuyên nhận lấy ly nước, chỉ ghế sô pha bên cạnh: “Ngồi đi.” Giống như bây giờ là ở trong nhà Cố Đình Xuyên vậy.

Hạ Thanh Trì nở nụ cười: “Tổng giám đốc Cố, anh đừng khách khí, nơi này là nhà của tôi, anh uống nước rồi ngồi một lát, thời gian không còn sớm, anh sớm về nhà nghỉ ngơi đi.”

Cố Đình Xuyên cười đùa: “A? Cô Janey đang có ý hạ lệnh đuổi khách với tôi sao?”

Hạ Thanh Trì khoát tay: “Tôi không có, tổng giám đốc Cố, tôi chỉ đơn thuần là nhắc nhở anh, thời gian không còn sớm, anh nên về nhà nghỉ ngơi.”

“Được, thời gian thật sự không còn sớm, tôi không ngồi nhiều nữa, tôi về trước.” Nói xong, Cố Đình Xuyên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lúc này Hạ Thanh Trì mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiễn Cố Đình Xuyên ra cửa, nhưng Cố Đình Xuyên đi hai bước thì đột nhiên dừng lại, xoay người, đối mặt với Hạ Thanh Trì.

Hạ Thanh Trì không hề để ý lập tức đâm thẳng vào lòng Cố Đình Xuyên.

Bịch một tiếng, Hạ Thanh Trì chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, có phải ngực Cố Đình Xuyên làm bằng sắt không? Tại sao cứng như vậy?

Cố Đình Xuyên bị đụng một cái cũng rất đau, nhưng nhìn thấy Hạ Thanh Trì lảo đảo giống như sắp đứng không vững, anh vội vàng đưa tay ôm Hạ Thanh Trì vào trong lòng.

Ngay khi ôm Hạ Thanh Trì vào lòng, Cố Đình Xuyên đột nhiên cảm nhận được một cảm giác phù hợp, người phụ nữ ở trong ngực này vừa vặn giống như một mảnh ghép đã trở về.

Có người nói, phụ nữ được tạo ra bởi một chiếc xương sườn mà Chúa đã lấy từ người đàn ông, nếu như người đàn ông tìm được chiếc xương sườn thích hợp của bản thân thì anh ta sẽ sinh ra một cảm giác phù hợp.

Giờ phút này, Cố Đình Xuyên lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác này.

Đôi mắt này, Hạ Thanh Trì biết, chính là ánh mắt mà từ nhỏ đến lớn của cô đều luôn nghĩ về.

“Đình Xuyên.” Đại não Hạ Thanh Trì nhất thời buông lỏng, cái tên này lập tức bật thốt ra.

Cố Đình Xuyên lập tức ngây ngẩn cả người, anh ôm ngang Hạ Thanh Trì, đi về phía một căn phòng khác, anh nhìn ánh mắt mê ly của người nào đó trong lòng, chỉ cảm thấy ly nước vừa uống kia có thể đã bị làm phép.

Đúng lúc này, đại não Hạ Thanh Trì kịp thời tỉnh lại, cô tỉnh táo mở mắt ra, nhìn thấy Cố Đình Xuyên đang không ngừng đến gần, Hạ Thanh Trì không hề nghĩ ngợi, cô lập tức đẩy Cố Đình Xuyên ra.

“Tổng giám đốc Cố, anh làm cái gì vậy?” Trong khoảnh khắc Hạ Thanh Trì đẩy Cố Đình Xuyên ra, bản thân cô cũng vội vàng đứng dậy, nhưng vừa rồi cô bị chóng mặt, bây giờ bất chợt đứng lên khiến cho đầu cô càng choáng váng.

Cố Đình Xuyên vội vàng tiến lên đỡ Hạ Thanh Trì: “Cô cẩn thận một chút.”

Hạ Thanh Trì theo bản năng đẩy tay Cố Đình Xuyên ra: “Tôi không sao, ngược lại tổng giám đốc Cố, vừa rồi anh đang làm cái gì vậy?”

“Đều là người trưởng thành, biết rõ còn cố hỏi làm gì?” Cố Đình Xuyên thờ ơ trả lời, bây giờ anh khá quan tâm đến vết thương trên đầu Hạ Thanh Trì.

“Tổng giám đốc Cố, anh cảm thấy tôi là người phụ nữ có thể tùy tiện xâm phạm?” Hạ Thanh Trì lập tức tức giận, lạnh lùng nói: “Nếu anh nghĩ như vậy, vậy anh sai rồi, tôi không phải là người phụ nữ mà anh có thể tùy tiện gọi là tới, đuổi là đi.”

Cố Đình Xuyên nhìn phản ứng của Hạ Thanh Trì: “Chẳng qua là nhất thời động tình, tại sao cô lại kích động như vậy?”

Cố Đình Xuyên nhất định không thể thừa nhận anh thích Hạ Thanh Trì, cho nên anh chỉ có thể so sánh chính mình với một ông chủ cầm thú, ông chủ cầm thú muốn dùng quy tắc ngầm với nhân viên nữ.

Hạ Thanh Trì khiếp sợ ngẩng đầu, nửa ngày cũng không nói gì.

“Không muốn cái gì?” Cố Đình Xuyên cười lạnh một tiếng: “Phụ nữ như cô mới là đáng sợ nhất, người không muốn bất cứ cái gì thường là người muốn nhiều nhất!”

“Anh đi đi, anh cút đi!” Hạ Thanh Trì chỉ vào cửa nói, sự nức nở trong giọng nói đã hết sức rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK