Hạ Thanh Trì nhìn thẳng vào mắt anh, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, và sát ý ẩn chứa trong lời nói điềm tĩnh.
Không đợi Cố Đình Xuyên trả lời, cô lại nói: "Về việc Janey có phải là thân phận thật của tôi hay không, chẳng phải Cố tổng đã điều tra rồi sao? Còn như lời anh nói có người biết tôi hay không cũng không quan trọng, con gái lớn lên sẽ thay đổi, bây giờ mọi người biết tôi là được rồi.”
Nói xong, cô mỉm cười với đối phương, hoàn hảo giải quyết lời ép hỏi lần này.
"Nhân tiện, nếu Cố tổng có thời gian để quan tâm đến tôi nhiều như vậy, tôi nghĩ anh nên tập trung để ý đến gia đình. Cố Thần quá trưởng thành, trong mắt cậu ấy không có thứ mà đứa trẻ ở độ tuổi này nên có. Cố tổng nên dành thời gian cho gia đình anh nhiều hơn.”
Nói xong một hơi cuối cùng, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cô không còn là Hạ Thanh Trì bị người khác ức hiếp nữa, cô là Janey, Janey từng đoạt giải thiết kế nước ngoài.
Sự tự tin trong cơ thể cô, Hạ Thanh Trì trước đây hoàn toàn không có.
Cố Đình Xuyên nhìn cô chằm chằm, sự nghi ngờ trong mắt anh biến mất hoàn toàn, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy?
Làm sao Janey lại là người phụ nữ mà anh biết? Dù hai người có giống nhau đến đâu thì ngoại hình và tính cách hoàn toàn là hai thái cực. Người phụ nữ kia đến nhìn anh cũng thẹn thùng, còn Janey lần nào cũng rất thoải mái.
Đang lúc ngẩn ngơ thì tiếng chuông điện thoại di động kéo anh về thực tại.
“Cố tổng, bà Cố đã đợi anh ở văn phòng lâu rồi.”
Trong điện thoại, giọng nói của trợ lý khẽ run, bà Cố đã đợi rất lâu.
Cố Đình Xuyên thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, anh xoay người đi về phía thang máy, một ánh mắt dõi theo sau lưng anh cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt.
Sau khi Hạ Thanh Trì chắc chắn rằng anh đã đi khỏi, hai chân cô mềm nhũn và suýt ngã xuống đất.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô đã trải qua mấy lần hồi hộp thót tim, ai có thể chịu đựng được, nhưng thấy anh không tiếp tục hoài nghi cô cũng yên tâm, đây chỉ là mới bắt đầu.
Trong văn phòng tổng giám đốc, bà Cố ngồi nghiêm chỉnh giữa ghế sô pha, người trợ lý bên cạnh liên tục lau mồ hôi và kiểm tra thời gian.
Khi Cố Đình Xuyên xuất hiện, trợ lý sắp khóc vì kích động, thấy anh đi vào liền nhanh chóng kiếm cớ chuồn đi, chỉ còn lại Cố Đình Xuyên và bà Cố ở cùng một phòng.
“Bà nội.” Cố Đình Xuyên cung kính nói rồi ngồi bên cạnh.
Năm đó ông Cố qua đời sớm, quyền hành trong nhà gần như nằm trong tay bà Cố. Bà cụ thương yêu cưng chiều Cố Đình Xuyên hết mực, cái gì cho được đều cho hết. Một phụ nữ vực dậy cả một gia tộc, sớm đã quen với việc dùng sự lạnh lùng để che giấu nội tâm.
Khuôn mặt bà Cố vô cảm, ánh mắt bà quét qua anh, lông mày nhíu lại.
“Con nhốt Cố Thần trong nhà?” Bà đặt câu hỏi, giọng nói sang sảng hữu lực.
Cố Đình Xuyên khẽ lên tiếng, anh đoán rằng tám phần bà nội đến đây vì chuyện này.
"Tôi có nghe nói về chuyện ở trường mẫu giáo. Nó không liên quan gì đến Cố Thần. Lỗi nằm ở con với tư cách là cha mẹ. Con có quan tâm đến chuyện gì xảy ra với con mình ở trường không? Nếu con để dành nhiều thời gian hơn cho nó thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Bà Cố mở miệng buộc tội Cố Đình Xuyên, lông mày của bà vẫn đầy vẻ không hài lòng.
Đối mặt với lời nói của đối phương, Cố Đình Xuyên không đáp lại mà chỉ im lặng lắng nghe.
"Chúng ta giao Cố Thần cho con là hy vọng con có thể chăm sóc tốt cho nó. Có vô số người giúp con quản lý công ty, Cố Thần chỉ có một. Con có thời gian thì chú ý đến nó, đừng dồn hết sức lực cho công ty.”
Bà cụ Cố nói mấy câu liền nhưng Cố Đình Xuyên lại thờ ơ không phối hợp, bà cũng chết lặng không muốn tiếp tục quở trách nữa.
Nói xong, bà trực tiếp đứng lên, ở với một người đầu gỗ như anh đúng là chẳng hay ho gì.
Thấy bà nội chuẩn bị đi, Cố Đình Xuyên đứng dậy định tiễn thì bà Cố đột nhiên dừng lại: "Nhân tiện, ngày sinh nhật của Thần Thần, tôi đã xin trường cho nó nghỉ học, con phải gác lại công việc và đi với nó.”
Cố Đình Xuyên thấp giọng đồng ý.
Bà Cố hài lòng gật đầu rồi tiếp tục: "Con chỉnh đốn lại quan hệ với tiểu minh tinh kia đi. Năm nay tuổi tác của con cũng không nên trì hoãn nữa. Nó không thích hợp với con thì chia tay sớm đi."
Bà vừa dứt lời, Cố Đình Xuyên không nói gì.
Thấy anh im lặng, bà Cố lắc đầu bất lực, hễ nhắc đến chủ đề này là anh lại thành ra thế này, bà nhìn anh tiếc hận rèn sắt không thành thép và tự lẩm bẩm: “Hồi đó con không nên với Thanh Trì... "
"Bà à." Cố Đình Xuyên ngăn không để bà nói nốt phần còn lại.
Giờ nghe đến cái tên đó đều khiến tim anh như lỡ nhịp.
Bà Cố cau mày bất mãn: "Sao? Không muốn tôi nhắc tới? Sao lúc làm việc đó không nghĩ tới?"
“Bà nên trở về, để con gọi người đưa bà về.” Cố Đình Xuyên lạnh mặt nói, chuyển hướng đề tài.
“Không cần, tôi có dẫn theo người đến đây, đừng quên đến buổi sinh nhật của Thần Thần.”
Nói xong câu cuối cùng, bà Cố rời khỏi văn phòng.
Ngay sau khi bà rời đi, văn phòng trở lại im lặng, nhưng Cố Đình Xuyên đã mất bình tĩnh, sau khi bà Cố nói về người kia, khuôn mặt đó bất giác hiện lên trong đầu anh, còn có Janey, phải nói hai người thật sự giống nhau.
Chẳng qua dáng người hoàn hảo của Janey, cả đời này cô ấy cũng không bao giờ có được.
Hạ Thanh Trì đang ngồi trong phòng thiết kế hắt hơi một cái, cô ngước mắt lên nhìn điều hòa trên đầu, trên đầu cô luôn có điều hòa sao? Cô không thể ngồi điều hòa vì một tai nạn cách đây vài năm.
Cô lặng lẽ cất chiếc máy tính đi, cầm bảng thiết kế và bút vẽ di chuyển đến ghế sofa trong khu vực tiếp khách.
Lúc này đã là buổi trưa, ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào rơi trên người cô, cô cúi đầu chăm chú vẽ, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi xuống vành tai, che mất cái cổ trắng nõn ẩn hiện thấp thoáng.
Cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ, cách đó không xa một tầm mắt khóa chặt cô lại.
"Cố tổng, sao anh lại ở đây? Có việc gì có thể gọi tôi đến."
Giám đốc thiết kế là người đầu tiên phát hiện ra Cố Đình Xuyên, khi nhìn thấy anh xuất hiện trong bộ phận thiết kế, đáy mắt cậu ta thoáng chút hoảng hốt.
Cố Đình Xuyên rất ít khi kiểm tra, trừ khi vấn đề nghiêm trọng đến mức đích thân anh cảnh cáo, mọi người nhìn thấy anh ở bên ngoài phòng họp đều nâng cảnh giác lên mức cao nhất, giống như lúc này, giám đốc thiết kế căng thẳng gồng cứng cổ họng.
Bên kia, Cố Đình Xuyên cau mày không vui sau khi bị cắt ngang, anh thu hồi ánh mắt của mình nhìn về người trước mặt.
“Điển lễ Tinh Quang.” Anh khẽ mở đôi môi mỏng chậm rãi nói ra bốn chữ.
Giám đốc thiết kế ngay lập tức trả lời: "Janey đã bắt tay vào thiết kế rồi. Anh có thể yên tâm rằng các nhà thiết kế khác bên chúng tôi sẽ không can thiệp. Anh đích thân chỉ điểm muốn cô ấy hoàn thành. Chúng tôi sẽ tuân theo sự sắp xếp của anh, tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện này."
Để chứng tỏ rằng cậu đứng về phía Cố Đình Xuyên, giám đốc thiết kế cũng lấy ra các bảng tính công tác của tất cả các nhà thiết kế.