• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên Hạ Lăng An là sấm chớp rền vang, mưa sa gió giật thì Hạ Thanh Trì bên này vẫn là những ngày tháng bình yên.

Mấy ngày gần đây Lộ Tiểu Kỳ đẩy lùi tất cả công việc, chỉ đi cùng với Hạ Thanh Trì và Hạ Bảo Bối.

Ban ngày, Hạ Thanh Trì có Lộ Tiểu Kỳ đi cùng, còn được hưởng thụ đồ ăn ngon do Cố Đình Thuấn làm, buổi tối thì có thể gọi điện cho Hạ Bảo Bối, sau đó đi ngủ.

Ngay cả bản thân Hạ Thanh Trì cũng cảm thấy cuộc sống này giống như thiên đường.

Đêm khuya vắng lặng, Hạ Thanh Trì đã sớm đi ngủ, mà Hạ Lăng An vẫn rối rắm như cũ, không biết có nên gọi điện cho Đinh Linh hay không.

Hạ Lăng An sợ Đinh Linh làm ra chuyện gì ngu xuẩn, muốn gọi nhắc nhở cô ta, nhưng mà Hạ Lăng An lại sợ lúc này cô ta gọi điện thoại thì sẽ lộ ra cái gì đó.

Loại cảm xúc rối rắm khó quyết này luôn quanh quẩn trong đầu Hạ Lăng An, khiến cho cô ta không thể an tâm làm bất cứ chuyện gì.

Cuối cùng, Hạ Lăng An quyết định liều một lần, nếu cô ta gọi điện thoại, chỉ cần Đinh Linh xóa lịch sử cuộc gọi thì Cố Đình Xuyên sẽ không tra ra được cái gì.

Thế nhưng, nếu như không gọi cuộc điện thoại này, Hạ Lăng An luôn cảm thấy bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể trả giá vì sự ngu xuẩn của Đinh Linh.

“Alo, Đinh Linh.” Điện thoại vừa kết nối, Hạ Lăng An lập tức nghe được tiếng nhạc từ đầu bên kia truyền qua.

Trên đầu Hạ Lăng Hạ lập tức xuất hiện vạch đen, cô ta thật có gan, lúc này lại có thể đi bar!

“Chị Lăng An.” Âm thanh của Đinh Linh rất lớn: “Em đang ở quán bar, chị có muốn đến chơi không?”

Hạ Lăng An thật muốn mắng người, lúc này là lúc nào rồi mà còn muốn đến quán bar chơi!

“Đinh Linh, cô nghe tôi nói đây, cô đừng có quá vui mừng, tất cả có thể đều là bẫy mà Cố Đình Xuyên bày ra, gần đây cô vẫn nên cẩn thận một chút.” Hạ Lăng An nhẫn nhịn nói.

Đinh Linh không nghe rõ, cô ta chỉ nghe thấy Hạ Lăng An nói cái gì mà có bẫy, cái gì mà cẩn thận một chút.

“Em biết rồi.” Đinh Linh qua loa lấy lệ nói.

“Lát nữa cô đừng quên xóa nhật ký cuộc gọi của chúng ta!” Hạ Lăng An dặn dò nhiều lần.

“Được, được, em biết rồi, chị cứ yên tâm đi, chị có muốn đến chơi không?” Đinh Linh nhiệt tình mời lần nữa.

Hạ Lăng An thật sự không muốn nói chuyện với Đinh Linh một câu nào nữa, qua quýt nói: “Tôi không đi.”

Đinh Linh cúp điện thoại, nghĩ Hạ Lăng An cũng quá cẩn thận rồi, Cố Đình Xuyên đã nói chỉ là hiểu lầm rồi, còn có gì phải lo lắng nữa?

Nghĩ đến đây, Đinh Linh tắt điện thoại di động, cô ta không hề nghe lời Hạ Lăng An xóa nhật ký cuộc gọi.

Chọn sai đồng đội là sai lầm lớn nhất của Hạ Lăng An.

Mà chính nhờ động tác nhỏ này đã khiến cho Từ Khải thành công nắm được cái chuôi.

“Tổng giám đốc Cố, Đinh Linh bên kia đã có kết quả.” Từ Khải vừa nhận được thông báo đã lập tức chạy vào phòng làm việc của Cố Đình Xuyên, ngay cả chuyện gõ cửa cũng không làm.

Trên mặt Cố Đình Xuyên lộ ra vẻ không vui, nhưng khi anh nghe thấy lời của Từ Khải thì sự không vui trên mặt nhanh chóng biến mất.

Từ Khải vừa vào cửa thì đối diện với ánh mắt của Cố Đình Xuyên, lúc này anh ta mới nhận ra vừa rồi mình đã quên gõ cửa, anh ta lập tức sửng sốt, quên cả nói chuyện.

“Nói đi, tra được cái gì rồi?” Cố Đình Xuyên nhìn thấy dáng vẻ này của Từ Khải thì nhắc nhở.

Lúc này Từ Khải mới lấy ra hình ảnh bạn bè vừa gửi đến: “Tổng giám đốc cố, tối nay cô Hạ Lăng An chủ động liên lạc với Đinh Linh. Thời gian hai người nói chuyện là hai phút.”

Mắt Cố Đình Xuyên híp lại, những chuyện gần đây có liên quan đến Hạ Lăng An lập tức được xâu chuỗi với nhau, chẳng lẽ tất cả đều là Hạ Lăng An giở trò ở sau lưng?

“Tổng giám đốc Cố, chuyện này không thể nói rõ người sau lưng Đinh Linh chính là cô Hạ Lăng An.” Từ Khải nói đến đây thì bản thân anh ta cũng cảm thấy chột dạ.

Bây giờ Hạ Lăng An không có chuyện gì thì cô ta liên lạc với Đinh Linh làm gì? Chẳng lẽ Hạ Lăng An có lòng tốt, gọi điện thoại cho Đinh Linh chỉ vì chúc mừng cho cô ta đã được thăng chức sao?

Từ Khải dùng ngón chân ngẫm lại cũng cảm thấy tuyệt đối không có khả năng này! Hạ Lăng An không phải là một người nhiệt tình như vậy.

“Đúng vậy, Đinh Linh còn liên lạc với ai không?” Cố Đình Xuyên hỏi.

Từ Khải kinh ngạc, ngay cả anh ta cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng, vậy mà Cố Đình Xuyên còn khẳng định chuyện này là có thể.

Từ Khải nhanh chóng nhớ lại cuộc gọi của Đinh Linh: “Đinh Linh không gọi nhiều cuộc điện thoại, tôi đã sàng lọc qua, chuyện này chỉ có khả năng có quan hệ với cuộc điện thoại của cô Hạ Lăng An.”

“Cậu tiếp tục điều tra đi.” Cố Đình Xuyên xoa huyệt thái dương của anh, mệt mỏi nói.

Cố Đình Xuyên biết tính tình của Hạ Lăng Anh đã bị người trong nhà chiều hư, nhưng mà Hạ Lăng An là người có tâm cơ thâm trầm như vậy sao?

Cố Đình Xuyên không chắc.

“Vâng.” Từ Khải vừa định rời đi thì nhớ đến chuyện Cố Đình Xuyên bảo anh ta đi điều tra chuyện gần đây cô Janey không đến công ty, cho nên anh ta đã quay lại.

“Tổng giám đốc Cố, về chuyện của cô Janey, tôi đã đi hỏi trưởng phòng Diêu, cô ấy nói gần đây cơ thể của cô Janey không khỏe, cho nên cô Janey đã xin nghỉ vài ngày.”

Cố Đình Xuyên sốt ruột hỏi: “Không khỏe? Là khó chịu ở đâu? Trưởng phòng Diêu nói sao?”

Dáng vẻ bây giờ của Cố Đình Xuyên hoàn toàn không giống như khí chất anh minh sáng suốt bình thường của anh, Từ Khải mờ mịt, rốt cuộc Cố Đình Xuyên thích cô Hạ Lăng An, hay là cô Janey đây?

Có điều, Từ Khải chỉ dám nghĩ như vậy, anh ta không dám hỏi!

“Chuyện này thì tôi không biết cụ thể, có cần tôi gọi điện thoại cho cô Janey xác nhận một chút hay không?”

“Không cần đâu.” Cố Đình Xuyên khoát tay: “Cậu cứ tan làm trước đi!”

Từ khi đi theo Cố Đình Xuyên tới nay, Từ Khải đã cảm thấy lời nói êm ái nhất trên thế giới này không phải là em yêu anh, mà là cậu tan làm đi!

“Vâng, tổng giám đốc Cố.” Nói xong, Từ Khải giống như một làn khói rời khỏi phòng làm việc của Cố Đình Xuyên.

Sau khi Từ Khải rời đi, Cố Đình Xuyên dựa vào ghế giám đốc, thầm thở dài, chân tướng sự thật đã rõ ràng, Hạ Lăng An bày mưu tính kế toàn bộ mọi chuyện, chỉ là vì nhắm vào Hạ Thanh Trì.

Hoặc là Hạ Lăng An làm tất cả đều là vì bản thân, cô ta sợ anh bị Hạ Thanh Trì cướp đi.

Cố Đình Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy năm năm nay anh đều làm sai, nếu anh không thích Hạ Lăng Anh thì anh nên nói rõ ràng, cắt đứt suy nghĩ của cô ta.

Thế nhưng, Cố Đình Xuyên luôn nhớ đến cảnh Hạ Lăng An đã cứu anh một mạng, trong lòng có hơi không đành lòng.

Mọi chuyện vẫn luôn bị kéo dài, trở thành dáng vẻ của ngày hôm nay.

Vốn dĩ Cố Đình Xuyên vẫn bảo Từ Khải đi điều tra, không phải để xác định thêm, trong lòng anh đã rõ ràng sự thật như vậy, tra tới tra lui cũng sẽ không có gì thay đổi.

Anh làm như vậy chỉ là vì để bản thân có thêm thời gian, có thể suy nghĩ rõ ràng anh nên xử lý Hạ Lăng An như thế nào.

Cố Đình Xuyên đến bên cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đẹp ban đêm thuộc về thành phố này, lần đầu tiên trong lòng anh cảm thấy rối loạn. Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Đình Xuyên lại nhớ đến chuyện năm năm trước.

Năm năm trước, lúc ấy bác sĩ nói với Cố Đình Xuyên, Hạ Lăng An căn bản chưa từng mang thai, anh thật sự đã tức điên, chạy đến phòng Hạ Lăng An lớn tiếng chất vấn cô ta!

Hạ Lăng An không thừa nhận, nhưng ánh mắt của cô ta đã bán đứng bản thân.

Vì vậy, trong cơn tức giận, Cố Đình Xuyên đã đuổi Hạ Lăng An khỏi nhà họ Cố!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK