Cậu thích yên tĩnh từ khi còn là một đứa trẻ, điều kỳ lạ là Hạ Niệm om sòm cũng không làm cậu bận tâm.
Tuy nhiên, bây giờ để có thể nhìn thấy Hạ Niệm, cậu phải thử mọi cách.
“Dì giúp cháu?” Cậu nhìn Hạ Lăng An, không ngờ cô lại có dũng khí làm trái lời Cố Đình Xuyên.
Hạ Lăng An thấy cậu biến sắc, trong mắt hiện lên chút đắc ý, biết rằng không có việc gì chính mình không xử lý được, dù sao tên nhóc kiêu ngạo này cũng có lúc cầu cạnh mình.
"Dì có thể giúp cháu ra khỏi đây, nhưng không thể quá lâu. Nhà họ Cố có cửa sau, chúng ta có thể đi từ đó..."
Hạ Lăng An thấp giọng nói nhỏ vào tai Cố Thần.
Không ai hiểu rõ đường lối của nhà họ Cố hơn cô. Nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt với Cố Thần. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra với Cố Đình Xuyên, cô có thể sẽ gặt hái được một số lợi ích từ Cố Thần.
Mọi thứ đều để lại cho mình một đường lui.
Cố Thần bán tín bán nghi theo Hạ Lăng An ra khỏi nhà, cậu muốn bỏ Hạ Lăng An lại nhưng người kia nhất quyết đi cùng.
Trong lòng cậu chỉ nghĩ đến Hạ Niệm, làm gì còn quản chuyện của Hạ Lăng An, vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện. Trong phòng bệnh, Đường Tiểu Kỳ nhìn chằm chằm bé Hạ đang uống cháo, trên mặt nở nụ cười nhân hậu: "Bé con, ăn nhiều vào.”
“Mẹ nuôi, con không ăn nổi nữa.”
Bé Hạ ngoan ngoãn đưa chén cháo cho Đường Tiểu Kỳ. Một chén này của cô bằng sức ăn hai ngày của bé.
"Vậy sao được? Bé con, con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều. Hay là cháo không ngon? Chờ chút, để mẹ ra ngoài gọi điện bảo người giao món cháo vị khác." Nói xong, Đường Tiểu Kỳ không đợi Hạ Niệm đáp lại, cầm lấy chén bước ra ngoài. Vừa tới cửa phòng bệnh, cô không để ý có người đang đi tới, hai người va vào nhau.
"Chết tiệt."
Đường Tiểu Kỳ nghe tiếng lầm bầm trước mặt, bất mãn ngước mắt lên định phản bác, rõ ràng người bên kia không nhìn thấy cô, nhưng vừa ngước mắt lên cô đã sững sờ khi nhìn thấy gò má đó.
Cùng lúc, Hạ Lăng An nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Đường Tiểu Kỳ.
“Ở đây cũng đụng phải cô, thật xui xẻo.”
Giọng nói không lớn không nhỏ lọt vào tai Đường Tiểu Kỳ.
“Câu này phải là tôi nói mới đúng, cô đến đây có chuyện gì?”
Nhìn thấy Hạ Lăng An, cô vô thức đi dịch sang bên cạnh, cố gắng chắn trước bé Hạ trên giường bệnh không để Hạ Lăng An biết sự tồn tại của bé.
Hạ Lăng An không thèm để ý đến cô, quay đầu nhìn Cố Thần bên cạnh cười một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thần Thần, bạn cùng lớp của cháu ở phòng bệnh này à?”
Cố Thần không đáp mà trực tiếp dùng hành động chứng minh. Cậu vượt qua Đường Tiểu Kỳ tiến vào phòng.
Bé Hạ đang nghển đầu muốn xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, khi nhìn thấy Cố Thần liền mở miệng cười. Bé định vẫy tay, chợt nhớ ra tay mình còn đang bó thạch cao nên ngoan ngoãn thu tay lại.
“Anh trai, anh đến rồi.” Gương mặt trắng trẻo bụ bẫm của bé nở nụ cười rất chân thành.
Anh đẹp trai đến bệnh viện thăm bé.
Nhìn thấy anh đẹp trai, bé Hạ quên hết lý do mình nhập viện.
Nhìn thấy động tác khoa trương của bé, Cố Thần giật mình, nhanh chóng tiến lên ngăn lại: “Em còn chưa hồi phục, đừng nhúc nhích.”
Lời vừa nói ra, bé Hạ ngoan ngoãn dựa vào phòng bệnh.
“Được rồi, em sẽ không nhúc nhích.” Cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đường Tiểu Kỳ thoáng thất thần, như thể cô đang nhìn thấy Hạ Thanh Trì năm ấy ngoan ngoãn nghe lời Cố Đình Xuyên.
Hai đứa trẻ nhỏ gặp gỡ nói chuyện với nhau dường như không khiến Hạ Lăng An bận tâm, cô không quan tâm Cố Thần muốn gặp ai, cô chỉ muốn tạo ấn tượng tốt với Cố Thần và gần gũi hơn với đứa trẻ này.
Nhưng…
Cô liếc nhìn đứa nhỏ đang nằm trên giường, đột nhiên sững sờ.
Đứa trẻ đó quá giống Hạ Thanh Trì, lông mày lá liễu và đôi mắt tròn như một khuôn đúc ra, khiến người ta tưởng người nằm đó chính là Hạ Thanh Trì, năm đó cô ta rời khỏi nhà họ Hạ rồi biến mất không tăm tích, không ai biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, cô bé đó.
“Mẹ của con đâu?”
Hạ Lăng An đi nhanh tới chỗ bé Hạ, nghiêm nghị hỏi thăm.
Bé Hạ nhìn lên trông thấy Hạ Lăng An bỗng rùng mình, tính tình cô bé lanh lợi, từ nhỏ đã được mọi người bên cạnh yêu mến, người ta thường hay cho bé kẹo vì vẻ ngoài đáng yêu của bé, rất ít người lớn tiếng hét với cô bé như vậy.
Hơn nữa vẻ ngoài hung hăng nanh nọc của Hạ Lăng An khiến bé Hạ bài xích người dì này trong tiềm thức.
“Dì à, dì biết mẹ cháu à?” Cô bé nghiêng đầu mở to mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm đối phương.
Hạ Lăng Anh đang muốn tiến lên lần nữa nhưng Đường Tiểu Kỳ đã đứng chắn giữa cô và Hạ Niệm: “Hạ Lăng An, tôi cảnh cáo cô, đây là con của bạn tôi, nếu cô nói chuyện với đứa trẻ bằng giọng điệu này, đừng trách tôi không khách sáo.”
Đường Tiểu Kỳ kiên quyết nhìn người trước mặt và giơ nắm đấm lên.
Hai mắt Hạ Lăng An khóa chặt bé Hạ, nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm giác kỳ quái vẫn không biến mất, đứa nhỏ đó...
Khi cô còn đang ngây người, Đường Tiểu Kỳ đã ép cô ra cửa.
“Tôi không biết mối quan hệ của cô và đứa trẻ đó là thế nào, nhưng bé con nhà tôi nói nó muốn ở lại với cậu bé đó một lát, vì vậy cô có thể đợi ở đây.” Đường Tiểu Kỳ nói xong đứng dưới khung cửa và dùng thân hình ngăn lại.
Bầu không khí dần lạnh xuống, đúng lúc đó chuông điện thoại di động của Đường Tiểu Kỳ vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt khó xử, tại sao đạo diễn lại gọi vào lúc này, vở kịch đó cô đợi rất lâu mới có tin tức hồi đáp, bây giờ đạo diễn đích thân gọi đến, cô nghe cũng không được mà cúp máy cũng không xong.
Đắn đo một chút, cô trừng mắt nhìn Hạ Lăng An cảnh cáo cô ta không được bước vào phòng bệnh rồi xoay người nghe điện thoại, trong lời nói có vẻ rất vui.
Ngay sau khi cô rời đi, Hạ Lăng An trực tiếp bước vào phòng, Hạ Niệm nhìn cô với ánh mắt đề phòng.
Nhìn thấy cô xuất hiện trở lại, trong mắt Cố Thần lộ vẻ bất mãn: "Dì Hạ, chờ cháu ở bên ngoài, cháu nói vài câu với cô bé sau đó chúng ta quay về."
"Đừng nóng, dì chỉ muốn nhắc nhở cháu thôi." Hạ Lăng An nói xong cúi xuống ghé vào tai Cố Thần: “Con gái thích nhất là bánh ngọt, cháu có muốn mua cho cô bé một cái bánh không, trông cô bé thật ngọt ngào, nhất định là rất thích."
Vừa dứt lời, đôi mắt Cố Thần đảo qua, ánh mắt rơi vào người bé Hạ.
Vào ngày khai giảng, cậu còn nhớ bé Hạ đã ăn rất nhiều sôcôla, bỏ hết viên này đến viên khác vào miệng, cô bé thật sự rất thích đồ ngọt.
"Hình như có một cửa hàng bán bánh ngọt ở tầng dưới. Dì có thẻ ở đây. Cháu cầm lấy đi mua."
Hạ Lăng An vì muốn đuổi Cố Thần đi nên lấy thẻ đen trong ví ra.
Cố Thần nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp từ chối: “Không cần.”
Mấy năm nay, ngoài số tiền tiêu vặt kếch xù mà Cố Đình Xuyên thỉnh thoảng đưa cho cậu còn có tiền mừng tuổi của những người thân trong nhà họ Cố, nhiêu đó cũng đủ cho cậu tiêu xài đến năm bốn mươi, năm mươi tuổi, đương nhiên không thiếu tiền.
“Chờ anh một chút.”
Cậu ném cho bé Hạ một lời rồi vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này, để cô bé ăn ít đồ ngọt, tình hình có thể sẽ khá hơn.
Hạ Lăng An đẩy Cố Thần ra, và khi chỉ còn lại cô gái nhỏ, khuôn mặt của cô lại tối sầm, cô nheo mắt và tiến lại gần cô bé.