“Tiểu Kỳ, hình như người đó vẫn đang theo sau chúng ta.” Giọng nói của Hạ Thanh Trì có chút hoảng hốt. Lộ Tiểu Kỳ và Cố Đình Thuấn đều quay đầu lại, xác định người đàn ông nọ vẫn đang đi theo đằng sau.
Tuy nhiên, Cố Đình Thuấn lại thấy có điều khác lạ, người đàn ông này luôn giữ khoảng cách với họ, vậy…Cố Đình Thuấn thầm tính toán trong lòng.
Nếu mục đích theo dõi họ của người đàn ông này là tìm nơi ở của Hạ Thanh Trì thì không thể nào cứ cách xa như vậy, vì rất dễ bị mất dấu.
Nếu mục đích của người đàn ông này là bắt cóc Hạ Thanh Trì hoặc bé Hạ thì bây giờ Cố Đình Thuấn và Lộ Tiểu Kỳ đang ở cùng họ, người đàn ông này chắc chắn sẽ từ bỏ để tìm cơ hội tốt khác. Suy cho cùng, một người dù có mạnh đến đâu thì cũng khó mà địch bốn được.
Đến đây, mạch tư duy của Cố Đình Thuấn dần trở nên rõ ràng, người đàn ông này trước tiên hẳn là biết đại khái hướng đi đến nhà Hạ Thanh Trì, cũng biết vị trí trường mẫu giáo của bé Hạ.
Trên đường dù có làm ra động tác thừa thãi nào hay không, bị phát hiện bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không bỏ cuộc, tiếp tục theo dõi.
Cố Đình Thuấn đã hiểu ra, người đàn ông này rất có thể được cử đến để bí mật bảo vệ Hạ Thanh Trì, là ai phái đến thì quá rõ ràng, chính là người anh trai Cố Đình Xuyên của anh ta.
Cố Đình Thuấn nhếch miệng cười, Hạ Thanh Trì bị chuyện trước kia làm cho hoảng sợ, hoàn toàn sẽ không nghĩ theo hướng khác, cứ vậy cho rằng người đàn ông này đến đây là theo dõi họ.
Cố Đình Thuấn đã hiểu rõ nhưng cố tình không nói cho Hạ Thanh Trì biết sự thật. Việc anh ta phải làm bây giờ là khoét sâu thêm mâu thuẫn giữa Hạ Thanh Trì và Cố Đình Xuyên, buộc Hạ Thanh Trì phải đứng về phía mình để cùng đối phó với Cố Đình Xuyên.
“Chúng ta mau lên nhà đi, về đến nhà là an toàn rồi.” Cố Đình Thuấn nhiệt tình nhắc nhở, anh ta ôm bé Hạ dẫn đầu lên lầu, Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ theo sau.
Sau khi vội vàng đi vào nhà, Hạ Thanh Trì thở phào một hơi dài, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn chút, nhưng đang định bật đèn thì đã bị Lộ Tiểu Kỳ ngăn lại.
“Đừng bật đèn vội, nếu hắn ta biết chính xác vị trí nhà cậu thì càng phiền phức hơn đấy.” Lộ Tiểu Kỳ cảnh giác.
Cố Đình Thuấn để bé Hạ xuống rồi đặt tay bé Hạ vào tay Hạ Thanh Trì, anh ta nhẹ bước đến bên cửa sổ cảnh giác nhìn xuống.
Quả nhiên, người đàn ông kia vẫn ở dưới nhà, hắn ta tìm một chỗ rồi ngồi xuống, dường như đang quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Đình Thuấn, hắn ta đi chưa?” Lộ Tiểu Kỳ thấp giọng hỏi.
Cố Đình Thuấn xua tay, tỏ ý kẻ nọ vẫn chưa rời đi.
Lộ Tiểu Kỳ, Hạ Thanh Trì và bé Hạ cứng người đứng ở đó không dám nhúc nhích. Cố Đình Thuấn liếc nhìn một cái, có phần bất lực nói: “Mấy người cứ ngồi đi, còn sợ hắn ta ở dưới lầu sẽ nghe thấy chúng ta đang làm gì trên này hay sao?”
Cố Đình Thuấn nhìn dáng vẻ cảnh giác của ba người, đặc biệt là Hạ Thanh Trì, bèn nghĩ nên tạo ra bầu không khí căng thẳng hơn, nếu không khi Hạ Thanh Trì bình tĩnh lại, có thể cô sẽ nhận ra thời gian theo dõi của kẻ nọ có điều kỳ lạ.
“Tiểu Kỳ, tên kia đã đứng dậy rồi. Em mau đi bấm thang máy đi, nếu không hắn ta vừa bước vào hành lang là biết ngay nhà Janey ở tầng nào.” Cố Đình Thuấn dặn dò.
Lộ Tiểu Kỳ dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa. Hạ Thanh Trì có chút lo lắng Lộ Tiểu Kỳ đi một mình sẽ nguy hiểm nên cô cũng đứng dậy đi cùng Lộ Tiểu Kỳ.
“Cậu đừng đi theo tớ, tớ đi một mình là được rồi, mau đi trông bé Hạ đi.” Lộ Tiểu Kỳ quay lại đẩy Hạ Thanh Trì mấy cái.
“Cậu đi một mình tớ không yên tâm, chúng ta đi nhanh thôi, bé Hạ có Cố Đình Thuấn ở trong phòng trông rồi, không cần lo cho nó.” Hạ Thanh Trì nhất định muốn đi cùng Lộ Tiểu Kỳ.
Lộ Tiểu Kỳ không nói được Hạ Thanh Trì, thế là cả hai đành cùng nhau đi ra ngoài bấm thang máy.
Cố Đình Thuấn nhìn điệu bộ chị em tình sâu nghĩa nặng của hai người, trong lòng cảm thấy hơi khác thường. Khi Lộ Tiểu Kỳ và Hạ Thanh Trì đi ra ngoài, Cố Đình Thuấn vẫn luôn nhìn chằm chằm dưới lầu, người đàn ông nọ vẫn cứ ngồi đó kiên trì nhìn về hướng này.
Trong lòng Cố Đình Thuấn càng chắc chắn người đàn ông này đến đây không phải để theo dõi, mà là để bí mật bảo vệ.
Thực ra muốn xác minh cũng đơn giản thôi, Cố Đình Thuấn thầm nghĩ, chỉ cần đợi lát nữa đèn trong phòng được bật lên, nếu người đàn ông đó rời đi thì có nghĩa là suy đoán của anh ta hoàn toàn chính xác.
Nhưng nếu nhờ vậy mà người đàn ông đó biết được vị trí phòng của Hạ Thanh Trì, Cố Đình Thuấn sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn tính mạng của Hạ Thanh Trì và bé Hạ. Dù sao thời điểm hiện tại Cố Đình Thuấn vẫn cần Hạ Thanh Trì giúp đỡ để cùng lật đổ Cố Đình Xuyên.
Không bao lâu sau, Lộ Tiểu Kỳ và Hạ Thanh Trì đã quay lại, Cố Đình Thuấn ra hiệu cho họ mau chóng ngồi xuống, hai người cũng ngoan ngoãn nghe lời. Hạ Thanh Trì dựa sát vào bên cạnh bé Hạ, nắm thật chặt tay của bé Hạ.
Cố Đình Thuấn nhìn ra được Hạ Thanh Trì đã lo lắng đến cực hạn rồi. Thực ra Cố Đình Thuấn có thể nói người đàn ông ở tầng dưới đã rời đi rồi, không cần lo lắng nữa, vậy nhưng anh ta không nói, anh ta muốn Hạ Thanh Trì phải trải qua cảm giác sợ hãi tột độ này.
Chỉ có như vậy, khi Hạ Thanh Trì biết người đàn ông này là do Cố Đình Xuyên phái tới, cô mới hận Cố Đình Xuyên đến tận xương tủy. Hiện tại cô sợ hãi bao nhiêu, đến khi đó sẽ hận anh bấy nhiêu.
Bây giờ cũng đã đến lúc, vả lại dù sao Hạ Thanh Trì cũng là bạn của Lộ Tiểu Kỳ, Cố Đình Thuấn không muốn dày vò Hạ Thanh Trì đến mức phát điên: “Đi rồi, tên đó đi rồi, tôi đã thấy hắn ta bước ra khỏi cổng chung cư.” Cố Đình Thuấn giả vờ thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Tiểu Kỳ nhanh chóng đứng dậy bật đèn trong phòng. Được nhìn thấy ánh sáng trở lại, Hạ Thanh Trì cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều.
“Cảm ơn hai người, nếu không có hai người thì chẳng biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi.” Hạ Thanh Trì vội vàng cảm ơn.
Lộ Tiểu Kỳ xua tay: “Đừng nói những lời vô ích này, chúng ta phải mau chóng bàn xem nên làm gì tiếp theo.”
Đầu óc Hạ Thanh Trì bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả.
“Trước tiên chúng ta phải tìm ra mục đích của kẻ nọ, xem xem hắn ta muốn làm gì.” Lộ Tiểu Kỳ nói ra suy nghĩ của mình: “Nhưng cũng không thể để Hạ Thanh Trì và bé Hạ gặp nguy hiểm.”
“Chuyện này không khó, tìm ra được người đứng sau sai khiến là biết ngay mục đích của kẻ nọ thôi.” Hạ Thanh Trì nói: “Nhưng để tìm được thì khá khó.”
Cố Đình Thuấn không lên tiếng, anh ta đang chờ thời cơ, thời cơ mà anh ta có thể can thiệp mà không khiến Hạ Thanh Trì nghi ngờ, tốt nhất là làm Hạ Thanh Trì biết ơn anh ta. Mà bây giờ, thời cơ đó đã đến.
“Không khó lắm đâu. Ngày mai tôi sẽ đi kiểm tra camera giám sát của khu chung cư, lại nhờ vài người bạn điều tra tìm ra người đàn ông nọ, để xem liệu có đột phá hay không.” Cố Đình Thuấn ân cần nói.
“Cứ làm như vậy đi. Vất vả cho anh rồi, Đình Thuấn.” Hạ Thanh Trì nhìn Cố Đình Thuấn bằng ánh mắt đầy biết ơn.
Cố Đình Thuấn vội vàng xua tay: “Chúng ta là bạn, đây là việc nên làm mà. Thôi, đã muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.”
Hạ Thanh Trì cứ nghĩ Cố Đình Thuấn và Lộ Tiểu Kỳ sắp về, tức khắc cảm thấy căng thẳng.
Cố Đình Thuấn nhìn phản ứng của Hạ Thanh Trì, biết mục đích tối nay của anh ta đã hoàn toàn đạt được.