• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứa trẻ cuối cùng trong lớp rời đi, Hạ Bảo Bối luôn nở một nụ cười trên môi, các giáo viên bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ. Đứa nhỏ này luôn nhiệt tình, đối với ai cũng ôn hòa như thế.

“Hạ Niệm, con có muốn qua bên kia ngồi nghỉ một lúc không?”

“Không cần đâu, thưa cô.” Hạ Bảo Bối xua tay từ chối đề nghị của cô giáo.

Cô bé nhìn về phía cửa với ánh mắt mong đợi, lúc này đám trẻ đã đi gần hết, bóng dáng quen thuộc chưa từng xuất hiện trong đám đông thưa thớt kia.


Nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô bé, cô giáo nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bé: “Có cần cô gọi cho mẹ của con, hỏi mẹ con đang ở đâu không?”

Nghe thấy cô giáo muốn gọi điện thoại, Hạ Bảo Bối nhanh chóng nắm lấy tay cô giáo lắc mạnh.

“Mẹ nhất định đang bận việc, chúng ta không thể quấy rầy mẹ, khi mẹ xong việc sẽ tới đón con.”

Hạ Bảo Bối nói một cách thận trọng khiến người ta cảm thấy xót xa, tuổi còn nhỏ đã  biết nghĩ cho người khác nhiều như vậy.

Cô giáo không nhịn được hỏi: “Mẹ của con có thường xuyên đến đón con muộn không?”

Hạ Bảo Bối nghe được câu này nhanh chóng giải thích: “Không, mẹ không cố ý đến muộn như vậy đâu, bởi vì mẹ phải làm việc, mọi người đang chờ mẹ thiết kế ra những bộ váy xinh đẹp."

Nhìn thấy dáng vẻ cô bé tranh luận sôi nổi để bảo vệ mẹ, cô giáo cũng thấy hâm mộ, hạnh phúc biết bao khi có một đứa con gái hiểu chuyện như vậy.

Thấy cô giáo không nói nữa, Hạ Bảo Bối lầm tưởng là vừa rồi giọng mình cao quá nên hạ âm lượng xuống và nói nhỏ: "Trước đây con không đi học toàn ở nhà dì hàng xóm đợi mẹ, bây giờ được ở chung với cô giáo con rất vui."

Khi ở nước ngoài, Hạ Thanh Trì lo lắng cho bệnh tình của Hạ Bảo Bối nên thường mang công việc về nhà làm để có thể ở bên cạnh Hạ Bảo Bối. Nếu công việc nào không từ chối được cô sẽ gửi bé ở nhà hàng xóm, lần nào Hạ Bảo Bối cũng ngoan ngoãn chờ đợi.

Lần này  Hạ Thanh Trì cũng phải suy nghĩ rất lâu mới cho bé đi học, hơn nữa Hạ Bảo Bối thuyết phục nên cô mới đồng ý, cho nên cô bé rất trân quý cơ hội này.

Bầu không khí dần trở nên ấm áp hơn, Hạ Bảo Bối cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nét mặt thoải mái của cô giáo.

Cô bé rất ít khi giao tiếp với người khác, Hạ Thanh Trì hầu như không cho bé ra ngoài, thế nên mỗi lần nhìn thấy người khác bé đều rất nhiệt tình đến nỗi hù mấy bạn nhỏ khác sợ hãi mấy lần, cũng may khuôn mặt bé nhỏ nhắn xinh đẹp thu hút không ít người.

“Anh Cố Thần.”

Đôi mắt tròn xoe của Hạ Bảo Bối đang nhìn cô giáo thì nghe thấy một giọng nói khác cách đó không xa, trên má cô lập tức nở một nụ cười.

Nghe vậy, cô giáo cũng nhìn sang: “Cố Thần, sao con quay lại rồi?”

Mỗi ngày Cố Thần đều có tài xế đưa đón, hơn nữa cậu ấy có thân phận đặc biệt và không thích nói chuyện nên đương nhiên giáo viên trong trường  càng chú ý tới cậu, cô giáo nhớ rõ ràng tài xế ở nhà đã đón tới đón cậu bé rồi.

Nghe câu hỏi, Cố Thần vững vàng nói: “Quay lại lấy đồ.”

Nếu không phải trong giọng nói có chút non nớt, giọng điệu của cậu bé rõ ràng là của một người trưởng thành.

“Anh lấy cái gì vậy? Để em giúp anh.”

“Khăn tay ở dưới bàn của tôi.”

Khi Cố Thần nói, ánh mắt cậu bé nhìn sang Hạ Bảo Bối.

Đợi khi giáo viên rời đi, Hạ Bảo Bối lập tức nghiêng người qua: "Anh Thần, sao anh trở lại? Anh đến xem Bảo Bối à?"


Cố Thần quay đầu đối diện với đôi mắt to của Hạ Bảo Bối, lời phủ định đã tới miệng nhưng không nói ra được.


Cậu không tự nhiên quay đầu tránh né ánh mắt của đối phương rồi mới nói: “Mẹ cậu vẫn chưa tới đón à?”


“Ừm, có thể phải đợi một lúc, mẹ còn bận, Bảo Bối phải ngoan ngoãn nghe lời đợi mẹ.”. Nha𝙣h 𝙣hấ𝙩 𝙩ại _ 𝒯Ru𝗠𝒯RU 𝙔EN﹒ⅴ𝙣 _


Hạ Bảo Bối gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Cố Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK