• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dì, dì cứ để Hạ Bảo Bối đi chơi với tụi cháu đi.” Cố Thần biết Hạ Bảo Bối có thể đến nhà họ Cố chơi hay không là do Hạ Thanh Trì quyết định, vì vậy cậu bé đi đến trước mặt Hạ Thanh Trì, cầu xin khẩn thiết.

Hạ Thanh Trì nhìn Hạ Bảo Bối, rồi lại nhìn Cố Thần, lời từ chối đến bên miệng không biết tại sao lại nghẹn xuống.

“Được rồi.” Hạ Thanh Trì hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, chỉ biết nói linh tinh, không biết nghe lời chút nào.

“Tuyệt quá.” Hạ Bảo Bối vui mừng nhảy cẫng lên, lúc sắp đáp đất, Cố Đình Xuyên dùng một tay kéo cô bé qua, ôm vào trong ngực.

“Đi thôi, chúng ta khởi hành nào.” Cố Đình Xuyên ôm Hạ Bảo Bối đi lên xe.

Cố Thần cũng đi lên xe theo, ba người ngồi ở hàng ghế sau, chỉ còn lại Hạ Thanh Trì ngẩn người đứng ở trước cửa nhà trẻ, cô nhìn dáng vẻ vui mừng của Hạ Bảo Bối, trong lòng lại càng không nói ra là tư vị gì.

“Mẹ, mau lên xe đi, chúng ta khởi hành thôi.” Hạ Bảo Bối kéo cửa sổ xe xuống một chút, cái đầu nhỏ lộ ra ngoài, lớn tiếng hét lên với Hạ Thanh Trì.

Cô thở dài một cách bất lực, cho dù không thể để Hạ Bảo Bối nhận lại cha, nhưng cũng không thể giành mất cơ hội ở chung với cha của cô bé.

Trong lúc suy nghĩ, Hạ Thanh Trì kéo cửa xe bên phó lái ra ngồi vào.

“Đi thôi, đến nhà của chú đẹp trai và anh Cố Thần chơi nào.” Hạ Bảo Bối vô cùng phấn khích.

Hạ Thanh Trì lén quan sát Cố Đình Xuyên và Hạ Bảo Bối từ trong kính chiếu hậu, có lẽ thật sự là vì nguyên nhân máu mủ ruột thịt, cho dù là một người lạnh lùng như Cố Đình Xuyên, khi đối diện với con gái ruột của mình cũng khó tránh khỏi có vẻ mặt dịu dàng.

Hạ Thanh Trì nhìn đến say sưa, nhớ đến năm năm trước, Cố Đình Xuyên cũng từng dùng ánh mắt như thế này để nhìn cô, chỉ là lúc đó trong miệng anh lại gọi tên của Hạ Lăng An.

“Mẹ, mẹ làm gì mà cứ nhìn lén chú đẹp trai vậy?” Giọng nói của Hạ Bảo Bối giống như sét đánh vào trong khoang xe, khiến cho Cố Đình Xuyên, Cố Thần, và cả tài xế lão Trần cũng đột nhiên nhìn về phía Hạ Thanh Trì.

“Có phải mẹ cũng cảm thấy chú đẹp trai rất đẹp không?” Hạ Bảo Bối lại cho Hạ Thanh Trì một cú tấn công mạnh mẽ.

Hạ Thanh Trì hận không thể che miệng nhóc con này lại: “Con đừng nói lung tung, mẹ không có nhìn chú đẹp trai của con.”

“Nhưng mà mẹ à, rõ ràng là con nhìn thấy mẹ đang nhìn lén chú đẹp trai mà.” Hạ Bảo Bối không bỏ qua, nói: “Con cũng rất thích chú đẹp trai, nhưng mà mẹ lớn hơn con, vậy con nhường cho mẹ trước vậy.”

Hạ Bảo Bối nghiêm túc nói, Hạ Thanh Trì hận không thể tìm cái lỗ để chui vào, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Hạ Bảo Bối thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt, nhưng mà Hạ Thanh Trì không biết rằng chuyện tệ hơn còn đang ở đằng sau.

“Chú đẹp trai, chú thấy mẹ cháu thế nào?” Hạ Bảo Bối làm bà mối ngay tại chỗ, giúp Hạ Thanh Trì hỏi ý của Cố Đình Xuyên.

“Hạ Bảo Bối, đừng nói linh tinh nữa.” Hạ Thanh Trì ngăn lại.

“Mẹ, mẹ đừng xấu hổ, để con giúp mẹ hỏi ý của chú đẹp trai trước đã.” Vẻ mặt Hạ Bảo Bối nghiêm túc, cô bé vẫn luôn hy vọng mẹ có thể tìm được một người thương mẹ, Hạ Bảo Bối không hy vọng mẹ cứ cô đơn mãi như vậy.

“Chú đẹp trai, mẹ cháu rất tốt đó, người lại xinh đẹp, lại biết thiết kế quần áo đẹp, chú cảm thấy thế nào?” Đôi mắt Hạ Bảo Bối sáng lên, loé lên tia sáng nghiêm túc mà nhìn Cố Đình Xuyên.

Cố Đình Xuyên nhất thời ngẩn ra, mấy thứ giả tạo và che giấu trong thế giới của người trưởng thành dường như đều không tồn tại trước mặt Hạ Bảo Bối.

“Chú…” Cố Đình Xuyên vừa mở miệng, thì đã thấy ánh mắt của Hạ Thanh Trì nhìn qua từ kính chiếu hậu, trong ánh mắt đó có vài thứ không nói rõ được, Cố Đình Xuyên nhìn kỹ, hình như là sự mong chờ.

“Chú cảm thấy rất tốt, chú cũng rất thích mẹ cháu, nhưng mà, hình như mẹ cháu không thích chú.” Đây là lần đầu tiên Cố Đình Xuyên trải nghiệm cảm giác thoải mái khi nói ra suy nghĩ của mình.

Hạ Bảo Bối cười vỗ vai Cố Đình Xuyên: “Con người mẹ cháu hơi xấu hổ, chú đừng để ý, mẹ cháu chắc chắn là thích chú…”

“Hạ Niệm!” Hạ Thanh Trì nghiêm giọng ngăn cản Hạ Bảo Bối: “Nếu con còn tiếp tục nói linh tinh, chúng ta sẽ không đến nhà của bạn học Cố Thần nữa.”

Hạ Bảo Bối không rõ tại sao Hạ Thanh Trì lại tức giận, rõ ràng Hạ Thanh Trì cũng thích Cố Đình Xuyên cơ mà.

Nhưng mà, bây giờ việc đến nhà anh Cố Thần chơi quan trọng hơn, cô bé chỉ đành im miệng, nhưng lại làm động tác cố lên với Cố Đình Xuyên.

Cố Đình Xuyên cũng bị phản ứng của Hạ Thanh Trì làm cho kinh ngạc, vốn dĩ là nói đùa với trẻ con, sao Hạ Thanh Trì lại tưởng là thật?

Cố Đình Xuyên nhìn mấy người trong xe, có Hạ Thanh Trì, có Hạ Bảo Bối, còn có Cố Thần, thật rất giống cảm giác của người một nhà. Cố Đình Xuyên đã cảm nhận được ý nghĩa của chữ nhà này, có lẽ có một gia đình như vậy cũng không tệ.

Thực ra, hôm nay Cố Đình Xuyên bắt buộc phải đưa Hạ Thanh Trì và Hạ Bảo Bối về nhà họ Cố, bởi vì đây là nhiệm vụ mà bà cụ Cố giao cho anh.

Lúc sắp đến giờ tan làm, Cố Đình Xuyên nhận được cuộc điện thoại của bà cụ Cố, bà ấy nói nếu như hôm nay Cố Đình Xuyên không thể mời được Hạ Thanh Trì và Hạ Bảo Bối đến nhà làm khách, ngày mai bà ấy sẽ đích thân đến công ty gặp Hạ Thanh Trì.

Cố Đình Xuyên quá hiểu bà nội của mình, bà cụ Cố chắc chắn sẽ làm ra được chuyện này.

Trong lúc suy nghĩ, xe hơi đã lái vào trong sân của nhà họ Cố, mà bà cụ Cố thì đã đứng đợi ở trước cửa.

Vừa xuống xe, bà cụ Cố đã kéo tay của Hạ Thanh Trì, hiền từ nói: “Cháu gái, cuối cùng cháu cũng đến rồi, bà thật sự rất nhớ cháu.”

Hạ Thanh Trì nhìn thấy bà cụ Cố nhiệt tình như vậy, cũng không cách nào duy trì được sự lạnh nhạt: “Bà cụ Cố.” Cô vừa dứt lời, bàn tay đang bị nắm đã bị véo một cái, Hạ Thanh Trì lập tức ý thức được mình gọi sai rồi.

“Bà nội.” Hạ Thanh Trì bị ép buộc thay đổi.

Lúc này, bà cụ Cố nhìn thấy Hạ Bảo Bối vừa xuống xe, bà ấy bỗng chốc buông Hạ Thanh Trì ra, nắm lấy tay Hạ Bảo Bối: “Bảo bối nhỏ, bà cố nhớ cháu nhất đó.”

Có lẽ là vì hành động lần trước của bà cụ Cố đã dọa đến Hạ Bảo Bối, lần này cô bé nhìn thấy bà cụ Cố thì không nhiệt tình như lần trước, ngược lại còn trốn sau lưng Cố Đình Xuyên.

“Bảo bối, mau gọi bà cố đi con.” Hạ Thanh Trì biết nỗi lo của Hạ Bảo Bối, nhưng tuyệt đối không thể thiếu lễ phép, vì vậy cô nhắc nhở Hạ Bảo Bối.

Hạ Bảo Bối nhìn Hạ Thanh Trì, lại nhìn bà cụ Cố, nhỏ giọng nói: “Bà cố, Hạ Bảo Bối không muốn tiêm.”

Bà cụ Cố biết trước đó mình đã sai rồi, vì vậy mau chóng ôm lấy Hạ Bảo Bối: “Lần trước bà cố sai rồi, lần này chúng ta đến để ăn bánh kem, không phải để tiêm cho Hạ Bảo Bối, bà cố hứa với Hạ Bảo Bối có được không?”

Hạ Bảo Bối gật đầu, trên mặt cũng có chút ý cười, cô bé chủ động kéo tay bà cụ Cố: “Vậy chúng ta mau đi ăn thôi.”

Bà cụ Cố nở nụ cười sáng lán: “Ha ha, được, bây giờ bà cố sẽ đưa hai cháu đi ăn bánh kem, có được không?”

Nói xong, bà cụ Cố kéo tay Hạ Bảo Bối và Cố Thần, đi vào trong nhà. Nhìn thấy ba người đi vào trong, Cố Đình Xuyên mới đi đến bên cạnh Hạ Thanh Trì: “Đi thôi, chúng ta cũng vào trong thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK