Cái gì mà áo bông nhỏ, căn bản là thần thú hãm hại mẹ mà, Hạ Thanh Trì ở trong lòng lặng lẽ rơi nước mắt.
“Janey, cháu nghe con bé đi, đi nhanh đi.” Bà cụ Cố nói.
Hạ Thanh Trì chỉ có thể gật gật đầu, sau khi tạm biệt mọi người, cô yên lặng ra khỏi cửa, lên xe của Cố Đình Xuyên.
Hạ Thanh Trì kéo cửa sau ra, lại phát hiện cả người con gái cô đang nằm ở phía sau: “Con mau ngồi dậy, đừng nằm ở phía sau, con như vậy rất bất lịch sự.”
“Mẹ, con đã xin phép chú đẹp trai rồi.” Hạ Bảo Bối rất lễ phép trả lời.
“Vậy con sát vào trong một chút, con như vậy mẹ không vào được.” Hạ Thanh Trì bất đắc dĩ nói.
Hạ Bảo Bối lại khoát cái tay nhỏ bé: “Mẹ, hôm nay con chơi quá mệt, thật sự không nhúc nhích được, mẹ ngồi ở phía trước đi.”
Hạ Thanh Trì trợn trắng mắt lên trời, cô nhìn con gái cô, trong lòng thầm niệm đây là con gái do cô sinh ra, không thể đánh chết, không thể đánh chết.
“Mau lên xe đi.” Cố Đình Xuyên thúc giục.
“Đúng vậy, mẹ, mẹ mau lên xe đi, đừng chậm trễ thời gian, con có hơi mệt, con muốn mau về nhà.” Hạ Bảo Bối hoàn toàn trở thành trợ thủ của Cố Đình Xuyên, cô bé đã nghĩ kỹ, cô bé muốn mẹ và chú đẹp trai đến với nhau.
Hạ Thanh Trì bất đắc dĩ, cô đành phải đóng cửa sau, ngồi xuống bên cạnh Cố Đình Xuyên.
“Dây an toàn.” Cố Đình Xuyên lạnh lùng nói, Hạ Thanh Trì vội vàng thắt chặt dây an toàn, Cố Đình Xuyên liếc mắt một cái, khởi động xe, lái xe ra khỏi nhà họ Cố.
Trên đường đi, Cố Đình Xuyên vẫn không nói gì, Hạ Thanh Trì cũng không nói gì, chỉ chốc lát sau Hạ Bảo Bối đang nằm ở phía sau nhịn không được, cô bé ngồi dậy thúc giục nói: “Chú đẹp trai, mẹ, sao hai người không nói lời nào vậy?”
Hạ Thanh Trì nhìn thoáng qua Hạ Bảo Bối: “Không phải con mệt sao? Mệt mỏi thì nằm xuống, đừng lộn xộn, không an toàn.”
Hạ Bảo Bối ngồi dậy đứng trong xe, lần này không chỉ có Hạ Thanh Trì gấp gáp, ngay cả Cố Đình Xuyên cũng dừng xe ở ven đường, xoay người vội vàng nhắc nhở Hạ Bảo Bối: “Cháu mau ngồi xuống, như vậy rất nguy hiểm.”
Hạ Bảo Bối lại nghiêm trang vỗ bả vai của Cố Đình Xuyên: “Chú đẹp trai, chú phải cố lên, chú như vậy làm sao cháu có thể yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi chứ.”
Cố Đình Xuyên hơi buồn cười, nhưng anh vẫn trả lời đâu ra đấy: “Được, chú biết rồi, chú sẽ cố gắng, cháu nằm xuống trước đi, đừng khiến chú và mẹ cháu lo lắng cho cháu.”
Lúc này Hạ Bảo Bối mới yên tâm gật đầu, một lần nữa nằm trở lại hàng ghế sau.
“Có phải hai người đang âm mưu cái gì không?” Hạ Thanh Trì nghi ngờ nói, từ khi cô lên xe, cô cảm thấy con gái cô và người đàn ông này đã đạt thành một mục đích nào đó.
Cố Đình Xuyên nhớ đến dáng vẻ nghiêm trang của Hạ Bảo Bối thì cảm thấy buồn cười: “Không có âm mưu bí mật gì, chẳng qua là lo lắng đến nửa đời sau của cô nhóc, cho nên muốn tự mình tìm cho bản thân một người cha.”
Hạ Thanh Trì đỏ mặt, Hạ Bảo Bối thối này, sao cái gì cũng nói được chứ, thật sự là quá mất mặt mà.
“Cô cảm thấy chuyện tôi đã làm với Hạ Lăng An tối nay rất quá đáng sao?” Cố Đình Xuyên đột nhiên trịnh trọng lên tiếng.
Hạ Thanh Trì sửng sốt, nhưng cô lập tức gật gật đầu: “Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cùng làm mẹ, tôi cảm thấy anh làm như vậy rất quá đáng.”
Cố Đình Xuyên nửa ngày không nói chuyện, Hạ Thanh Trì cho rằng vì lời nói của cô mà Cố Đình Xuyên tức giận, cho nên cô cẩn thận quan sát phản ứng của Cố Đình Xuyên.
Cẩn thận từng li từng tí dường như là thái độ bình thường của Hạ Thanh Trì đối với Cố Đình Xuyên, từ khi quen biết Cố Đình Xuyên, Hạ Thanh Trì vẫn luôn cẩn thận như vậy, kể cả trong cuộc sống hôn nhân mấy năm đó.
“Janey, tôi nghe Hạ Bảo Bối nói cha của con bé đã qua đời?” Cố Đình Xuyên chuyển đề tài, lúc mở miệng đã là đề tài khác.
“Đúng vậy.” Hạ Thanh Trì nhìn sườn mặt Cố Đình Xuyên, dưới ánh đèn đường lúc sáng lúc tối xuất hiện trước mắt Hạ Thanh Trì.
Khoảng cách giữa Cố Đình Xuyên và Hạ Thanh Trì cũng lúc sáng lúc tối như vậy, có đôi khi giống như bản thân duỗi tay ra là có thể chạm tới, nhưng có đôi khi hình như bản thân vĩnh viễn không bắt được.
“Cha của Hạ Bảo Bối qua đời lúc tôi vừa mới mang thai.” Hạ Thanh Trì thoải mái nói: “Cho nên, tôi mới có thể cảm nhận được một người phụ nữ vừa mang thai đã bị cha của đứa bé đối xử như vậy thì phải chịu bao nhiêu khó khăn.”
Hạ Thanh Trì khéo léo dẫn đề tài trở lại sự kiện Hạ Lăng An.
“Tôi biết.” Cố Đình Xuyên ngắn gọn hai chữ: “Cô luôn không hợp với Hạ Lăng An, bây giờ lại chịu nói chuyện vì cô ta, vậy tôi phải theo mong muốn của cô, không được dùng phương thức tàn nhẫn nhất trừng phạt cô ta sao?”
Hạ Thanh Trì không chút do dự lắc đầu, mặc kệ như thế nào, đứa nhỏ là vô tội, cô tin tưởng mặc dù bây giờ đứa bé đang ở trong bụng mẹ, nhưng mà nó có thể cảm nhận được.
Cha mẹ không mong đợi sự tồn tại của đứa trẻ, không hề vui mừng, những điều này, đứa trẻ đều có thể cảm nhận được.
“Tôi không hy vọng là trừng phạt như vậy, người làm sai là Hạ Lăng An, người bị trừng phạt không nên là con của cô ta.” Hạ Thanh Trì chắc chắn nói.
“Tại sao lại nói như thế? Tôi không trừng phạt đứa bé trong bụng Hạ Lăng An.” Cố Đình Xuyên hơi khó hiểu, chuyện này thì có quan hệ gì với đứa bé: “Tôi đã để thím Trương chăm sóc cô ta thật tốt, chính là muốn chăm sóc tốt đứa bé trong bụng cô ta.”
Hạ Thanh Trì nhìn Cố Đình Xuyên một cái, cười cười, nụ cười này mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng lại khiến Cố Đình Xuyên mê mẩn.
“Tôi đã mang thai nên tôi biết, mặc dù bây giờ đứa bé còn rất nhỏ, nhưng nó đã bắt đầu cảm nhận thế giới này, đứa bé có thể biết bản thân có phải đang được chờ mong được sinh ra hay không.”
Cố Đình Xuyên không nói gì một lúc lâu, trong xe lại lâm vào yên tĩnh.
“Cô chuẩn bị hợp tác với Vạn Khang thế nào rồi?” Cố Đình Xuyên hỏi.
Suy nghĩ của Hạ Thanh Trì vẫn còn trên người Hạ Lăng An, Cố Đình Xuyên đột nhiên đổi suy nghĩ, cô nhất thời không theo kịp, sửng sốt một lúc mới nói.
“Tôi chuẩn bị gần xong rồi, hôm nay nhìn điều kiện của Vạn Khang, bản thảo thiết kế cơ bản đều đã xong.”
Cố Đình Xuyên gật gật đầu: “Tốt, thứ sáu tổng giám đốc Vạn sẽ đến công ty để xem sơ thảo, cô mau chóng chuẩn bị, hôm đó Đinh Linh có sai lầm thì tôi còn cần cô đến để cứu vãn.”
Hạ Thanh Trì ừ một tiếng, xem ra chuyện buổi sáng Cố Đình Xuyên nói đều là sự thật, anh thật sự sẽ tìm cớ sa thải Đinh Linh.
Trong lúc nói chuyện, xe đã đến dưới lầu nhà Hạ Thanh Trì, Cố Đình Xuyên dừng xe, tắt máy.
“Cảm ơn tổng giám đốc Cố đã đưa chúng tôi về.” Hạ Thanh Trì lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó cô tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Hạ Thanh Trì muốn đón Hạ Bảo Bối ở phía sau, nhưng không biết từ lúc nào Hạ Bảo Bối đã ngủ thiếp đi, Hạ Thanh Trì kêu vài tiếng, Hạ Bảo Bối đều không tỉnh, có thể là tối nay chơi quá mệt mỏi rồi.
Bất đắc dĩ, Hạ Thanh Trì chỉ có thể ôm Hạ Bảo Bối lên lầu, nhưng Hạ Thanh Trì vừa bị thương, còn chưa khỏe lại, bây giờ cổ tay Hạ Thanh Trì thật sự là không thể dùng sức, thử nhiều lần đều không thành công.
“Để tôi.” Cố Đình Xuyên đột nhiên mở cửa từ bên kia, nói với Hạ Thanh Trì.