• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nhưng, những chuyện này không liên quan gì đến tôi.” Hạ Thanh Trì điều chỉnh nét mặt của mình, rặt một vẻ hoàn toàn không quan tâm.

Nhưng trong mắt Cố Đình Thuấn lại có vẻ giấu đầu hở đuôi như vậy, anh ta càng thêm chắc chắn là Hạ Thanh Trì có tình cảm với Cố Đình Xuyên nên mới cam tâm tình nguyện ở lại Cố Thị.

Khóe miệng Cố Đình Thuấn để lộ một nụ cười u ám, nếu như là có tình, vậy thì càng dễ xử lý, phụ nữ ấy mà, tình càng đậm hận lại càng sâu, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

“Được rồi, Janey, không nói chuyện này nữa, tóm lại, hôm nay được làm quen với cô tôi thấy rất vui, hy vọng sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt,” Cố Đình Thuấn nhã nhặn nói.

Hạ Thanh Trì không ghét Cố Đình Thuấn, dù sao cũng là kết bạn, sau này đều là người làm thiết kế, nói không chừng còn là một mối quan hệ không tồi thì sao.

“Tôi cũng vậy, cái giới này nhỏ như vậy, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”

Cố Đình Thuấn không nói thêm nữa, rời khỏi ban công trước, Hạ Thanh Trì đợi một hồi mới rời khỏi ban công, trở lại buổi tiệc rượu.

“Janey,” Hạ Thanh Trì vừa trở về đã nghe thấy có người gọi cô, cô xoay người, dĩ nhiên là bà cụ Cố.

“Chuyện lúc trước, là do bà lỗ mãng.” Bà cụ Cố tự làm tự chịu, đương nói chuyện thì đi tới đối diện Hạ Thanh Trì: "Hy vọng cháu hiểu và bỏ qua cho tâm trạng chờ mong bốn đời sống chung dưới một mái nhà của bà.”

Hạ Thanh Trì không nói gì, nhưng sự phòng bị trong ánh mắt đã tiêu tan hơn nửa.

“Nhưng mặc kệ nói thế nào thì bà cũng hành xử không đúng, bà xin lỗi cháu.” Bà cụ Cố nói xong là định chắp tay thi lễ với Hạ Thanh Trì.

Đây là tiệc rượu Cố Thị, muốn bà cụ Cố chắp tay thi lễ, trừ phi là Hạ Thanh Trì không muốn Cố Thị trải qua cuộc sống yên tĩnh nữa.

Thừa dịp không có ai chú ý, Hạ Thanh Trì lập tức đỡ bà cụ Cố, vội vàng nói: “Bà Cố, bà đừng như vậy, cháu tha thứ cho bà rồi.”

Bà cụ Cố thuận thế nắm lấy tay Hạ Thanh Trì, cười từ ái: “Bà biết cháu là một đứa trẻ ngoan, không thể trách bà nội được, phải không?”

Bà nội? Hạ Thanh Trì nhớ tới năm năm trước bà cụ Cố cũng từ ái như vậy mà ban phát ý tốt cho mình, không khỏi chua xót.

“Cháu gái, bà thật sự thích cháu, trong tiệc rượu này có nhiều cô gái như vậy, bà chỉ thích cháu thôi.”

Hạ Thanh Trì dường như đoán trước được lời nói của bà cụ Cố bèn vội vàng cắt ngang: “Bà Cố, cảm ơn bà đã thích ạ, cháu chỉ làm đúng chức vụ công việc của cháu mà thôi.”

“Không phải, không phải vì công việc, bà già này sống đã lâu, cái khác không dám nói nhưng nhìn người thì vừa nhìn một cái là chuẩn.” Trong mắt bà cụ Cố toàn là sự khôn khéo: “Bà nhìn ra được, cháu là một đứa trẻ tốt.”



Hạ Thanh Trì nhất thời không nói gì, không biết nên tiếp lời này như thế nào.

“Chỉ là không biết cháu trai này của bà có vận may này hay không.” Giọng điệu của bbà cụ Cố chợt thay đổi, khẽ thở dài một hơi: "Lúc trước có một cô gái…”

Nói tới đây, bà cụ Cố đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm Hạ Thanh Trì nửa ngày không nói gì.

Hạ Thanh Trì bị bà cụ Cố nhìn chằm chằm thành ra có chút sợ hãi, xấu hổ hỏi: “Bà Cố, bà làm sao vậy? Có phải thấy không khỏe không?”

Bà cụ Cố lắc đầu: “Trước đấy bà không phát hiện ra, cháu và một đứa nhỏ mà bà quen lúc trước có chút giống nhau, đáng tiếc mà, cháu trai đốn mạt kia của bà không biết quý trọng, đánh mất một cô gái tốt.”

Hạ Thanh Trì biết người bà cụ Cố nói chính là cô, không khỏi có chút cảm động. Cô nhìn bộ dạng chán nản của bà cụ Cố, hơi đau lòng, cô muốn nói cho bà cụ Cố biết cô chính là Hạ Thanh Trì, nhưng cô không thể.

“Nhưng mà, không sao cả, ông trời vẫn thương cháu trai của bà.” Bà cụ Cố đột nhiên lại trở nên tươi tắn: "Đây này, lại đưa cháu đến bên cạnh nó rồi.”

Quả nhiên, bà cụ Cố nói những thứ này chính là lần nữa trá hình giúp Cố Đình Xuyên kéo sợi tơ hồng, Hạ Thanh Trì đã đoán ra từ lâu.

“Bà Cố, bà nghĩ nhiều rồi ạ, cháu và tổng giám đốc Cố không phải như bà nghĩ.”

“Vậy các cháu có thể biến thành như bà nghĩ mà,” Bà cụ Cố mở cờ trong bụng nói.

Hạ Thanh Trì có phần không chống đỡ nổi, bà cụ Cố vẫn giống như năm năm trước, không thay đổi dù chỉ tí tẹo.

“Bà Cố…”

“Gọi bà Cố cái gì? Xa lạ lắm, sau này gặp mặt, cháu cứ gọi bà là bà nội,” Bà cụ Cố nóng lòng ngắt lời Hạ Thanh Trì, nhiệt tình nói.

Trên đầu Hạ Thanh Trì vạch ra ba vạch đen…

“Bà Cố…”

“Bà nội!” Bà cụ Cố nghiêm túc uốn nắn Hạ Thanh Trì.

Hạ Thanh Trì quá hiểu bà cụ Cố, hôm nay nếu cô không gọi bà nội, chỉ sợ sẽ không đi được.

“Bà nội,” Hạ Thanh Trì khẽ gọi, sợ bị người xung quanh nghe được.



Bà cụ Cố cảm thấy thỏa mãn mà đáp lời, không so đo giọng của Hạ Thanh Trì nhỏ xíu, bà cụ Cố cũng lớn lên trong hoàn cảnh này, đương nhiên hiểu được băn khoăn của Hạ Thanh Trì, bà ấy sẽ không làm khó Hạ Thanh Trì.

“Nhưng bà thật sự hiểu lầm rồi ạ, cháu và tổng giám đốc Cố chính là quan hệ làm việc,” Hạ Thanh Trì một lần nữa nhấn mạnh.

“Được rồi, được rồi, bà biết hai đứa là quan hệ công việc đơn thuần, nhưng cũng không có hai người nào vừa sinh ra đã là quan hệ vợ chồng, không phải đều chậm rãi phát triển thành quan hệ vợ chồng hay sao.”

Bà cụ Cố rặt một vẻ rất tin tưởng vào Hạ Thanh Trì và Cố Đình Xuyên.

“Bà tin tưởng các cháu!” Bà cụ Cố lặp đi lặp lại.

Hạ Thanh Trì cạn lời triệt để, ai muốn cái sự tin tưởng này chứ.

“Bà ơi…” Hạ Thanh Trì vừa mới mở miệng đã bị bà cụ Cố trừng lại, cô lập tức sửa miệng, nói khẽ: “Bà nội ơi, cháu và tổng giám đốc Cố thật sự không có khả năng này đâu, huống hồ, cháu gọi bà là nội bà cũng không thích hợp.”

“Không sao hết, cháu gái,” Bà cụ Cố vỗ vỗ tay Hạ Thanh Trì: "Cho dù cháu và cháu trai của bà vô duyên, cháu cũng có thể gọi bà là bà nội!”

Hạ Thanh Trì bị bà cụ Cố đánh bại, cô bất lực gật đầu, chấp nhận cách xưng hô này.

“Tốt, đúng là cô gái tốt, bà nội thích cháu.” Bà cụ Cố vui vẻ như là thật sự có được một đứa cháu dâu vậy.

“Bà nội, cháu và tổng giám đốc Cố cảm thấy không có khả năng đâu,” Hạ Thanh Trì đúng lúc dội một chậu nước lạnh, dập tắt một nửa nhiệt tình của bà cụ Cố!

“Tình huống của cháu bà cũng biết rõ, cháu có con rồi, không xứng với tổng giám đốc Cố,” Hạ Thanh Trì thẳng thắn thừa nhận khuyết điểm của mình, hy vọng bà cụ Cố có thể không coi trọng cô và Cố Đình Xuyên nữa.

Không ngờ là bà cụ Cố vừa nghe lời này thì lập tức lấy lại tinh thần: “Cô bé kia à? Cháu không nói là bà cũng quên mất, bà thật sự thích nó, hơn nữa Đình Xuyên cũng rất thích nó.”

Gì cơ? Cố Đình Xuyên rất thích Hạ Niệm? Hạ Thanh Trì suy nghĩ.


“Với lại, cháu đừng tự ti, cháu trai bà cũng từng ly hôn,” Bà cụ Cố dùng lời lẽ không khiến người ta sốc chết thì không ngừng.


Hạ Thanh Trì quả thực dở khóc dở cười, cô thật sự muốn nói với bà cụ Cố, đúng vậy, cháu trai của bà chính là ly hôn với cháu!


“Bà nội, bà làm gì ở đây vậy?”


Hạ Thanh Trì đột nhiên cảm thấy giọng nói này thật sự dễ nghe, là Cố Đình Thuấn đột nhiên xuất hiện, giải vây giúp Hạ Thanh Trì. Hạ Thanh Trì dường như ném cho Cố Đình Thuấn ánh mắt cảm ơn, đối phương hơi tùy ý gật đầu ra hiệu đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK