• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bà nội, cháu ở đây đúng là không thích hợp lắm, cháu đi trước, hôm khác cháu lại dẫn Hạ Bảo Bối đến chơi.” Hạ Thanh Trì đề nghị muốn rời đi trước chính là vì không muốn biết chuyện liên quan đến đứa nhỏ.

“Đúng vậy đó, biết không thích hợp thì nên tự giác một chút, đừng ở lì trong nhà người ta nữa.” Hạ Lăng An thì thầm.

Bà cụ Cố và Cố Đình Xuyên đều không muốn so đo mấy chuyện này với Hạ Lăng An, nếu Hạ Lăng An đã không lớn tiếng nói ra, mọi người đều ăn ý giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng Hạ Bảo Bối lại không hiểu mấy quy tắc này của thế giới người lớn, cô bé đứng dậy, chỉ vào Hạ Lăng An lớn tiếng nói: “Chúng cháu không phải ở lì trong nhà của chú đẹp trai, chúng cháu là do chú đẹp trai đích thân mời đến làm khách đó!”

Hạ Lăng An không ngờ một đứa bé nhỏ như vậy mà lại dám nói chuyện với mình như thế, rồi lại nhìn thấy người nhà họ Cố đều không định ra mặt cho cô ta, cô ta chỉ đành tự mình giúp mình.

“Cháu còn nhỏ như vậy, cháu hiểu cái gì chứ, người lớn nói chuyện con nít đừng xen vào.” Hạ Lăng An lấy chiêu cũ rích để đối phó với Hạ Bảo Bối.

“Cháu không hiểu gì cả, nhưng dì đừng hòng bắt nạt mẹ cháu.” Hạ Bảo Bối hoàn toàn không chịu chiêu này, cô bé đứng ở trước mặt Hạ Thanh Trì, giang rộng hai tay, thế muốn bảo vệ mẹ của mình.

Hạ Thanh Trì nhìn thấy bóng lưng gầy nhỏ của Hạ Bảo Bối, đột nhiên cảm thấy vô cùng an toàn, tại sao cô phải so đo tính toán với Hạ Lăng An về việc có phải cô ta đã mang thai con của Cố Đình Xuyên hay không chứ, bản thân cô đã có đứa con tốt nhất trên đời này rồi mà.

“Bảo bối, nói hay lắm, bà cố cho con một like.” Bà cụ Cố nói rồi dựng ngón tay cái lên, đứa nhỏ này thật là giỏi, bà cụ Cố càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy đứa bé này giống Cố Đình Xuyên.

“Nếu Janey đã gọi bà một tiếng bà nội, vậy thì cháu chính là người của nhà họ Cố, hôm nay cháu không được đi đâu cả, phải ở lại đây để giải quyết chuyện trong nhà.”

Bà cụ Cố ép buộc giữ Hạ Thanh Trì lại, đúng lúc muốn cho cô chút kích thích, để cô hiểu rõ lòng mình đối với Cố Đình Xuyên.

Hạ Thanh Trì không lay chuyển được bà cụ Cố, chỉ đành thôi.

“Thần Thần, cháu đưa Hạ Bảo Bối đi chơi tiếp đi, chơi mệt rồi thì đi tìm thím Trương, bà ấy đã làm rất nhiều bánh ngon cho hai đứa.” Bà cụ Cố kéo Cố Thần và Hạ Bảo Bối qua, dịu dàng nói.

Hạ Bảo Bối nhìn về phía Hạ Thanh Trì, dáng vẻ giống như không yên tâm, sợ mình mà đi rồi thì mẹ sẽ lại bị dì xấu xa này bắt nạt, nhưng Hạ Thanh Trì lại cho Hạ Bảo Bối ánh mắt yên tâm, lúc này Hạ Bảo Bối mới nở nụ cười rạng rỡ.

Cố Thần cũng âm thầm nhìn sắc mặt của Cố Đình Xuyên, biết là chuyện này không đơn giản, cậu bé kéo tay Hạ Bảo Bối: “Bà cố, chúng cháu chơi hơi mệt, cháu muốn đi ăn chút bánh ngọt, một lát lại chơi.”

“Nhưng mà, anh Cố Thần, em…” Hạ Bảo Bối nhỏ giọng thì thầm, rõ ràng là vẫn chơi chưa đủ.

“Đợi chúng ta ăn chút bánh kem, anh lại chơi tiếp với em, có được không?” Cố Thần kiên nhẫn nói.

Hạ Bảo Bối nghĩ nghĩ, cười nói: “Được, vậy chúng ta đi ăn bánh kem trước, Bảo Bối cũng muốn ăn bánh kem.”

Nói xong, hai đứa nhỏ kéo tay nhau rời đi.

Một lúc sau, bác sĩ riêng của nhà họ Cố đã đến.

“Bác sĩ Lý, phiền ông bắt mạch cho cô Hạ đây.” Bà cụ Cố bình thản nói.

Bác sĩ Lý là bác sĩ đã phục vụ cho nhà họ Cố hai mươi mấy năm, cũng là bác sĩ đã kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn cho Hạ Lăng An năm đó, nhìn thấy cô ta, bác sĩ Lý đã nhận ra ngay đây chính là cô Hạ năm đó đã giả vờ mang thai.

“Được.” Bác sĩ Lý nói, rồi bắt đầu bắt mạch cho Hạ Lăng An.

Vừa bắt mạch, chẳng bao lâu sau, đầu mày bác sĩ Lý nhíu lại, ông ấy không gấp gáp nói, mà tỉ mỉ bắt mạch lại cho Hạ Lăng An một lần nữa.

Một lúc lâu sau, bác sĩ Lý mới bỏ tay ra, nói một cách vững vàng: “Bà Cố, cô gái này đã mang thai rồi, được khoảng một tháng rồi.”

Cố Đình Xuyên nghe thấy câu này thì không kìm được mà híp mắt lại, thực ra lúc nãy khi Hạ Lăng An chủ động nói để bác sĩ đến kiểm tra, anh đã biết lần này tám mươi phần trăm là cô ta mang thai thật rồi.

Nhưng thím Trương rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy Hạ Lăng An uống thuốc vào rồi, đúng là thuốc có khả năng rủi ro, nhưng khả năng đó thấp đến mức hoàn toàn có thể bỏ qua, Hạ Lăng An làm sao lại mang thai được.

Chẳng lẽ anh đã gặp được khả năng một phần trăm? Cố Đình Xuyên đột nhiên loé lên một suy nghĩ.

“Cho dù cô đã thật sự mang thai, cũng không thể chứng minh đứa con này là của tôi.” Cố Đình Xuyên lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra, đừng nói là Hạ Lăng An, đến Hạ Thanh Trì cũng không thể tránh được mà nhìn về phía Cố Đình Xuyên, đây không phải là lời thoại tiêu chuẩn của mấy tên đàn ông xấu xa sao? Sao Cố Đình Xuyên lại có thể nói ra những lời như vậy.

“Đình Xuyên, sao anh có thể nghĩ em như vậy, trong lòng anh em là cái gì chứ?” Nước mắt của Hạ Lăng An trong phút chốc giống như vòi nước đã mở van, không ngừng chảy xuống.

“Em là một người phụ nữ phóng túng như vậy sao?” Hạ Lăng An kêu gào nói.

“Bác sĩ Lý, làm sao có thể chứng minh được đứa con này là của tôi?” Cố Đình Xuyên không hề bị ảnh hưởng, vẫn hỏi một cách bình tĩnh như cũ.

Bác sĩ Lý nghĩ nghĩ: “Cậu chủ, bây giờ có thể chọc ối của đứa nhỏ, như vậy có thể xét nghiệm ADN. Nhưng ít nhất phải đợi đứa nhỏ qua một tháng đã mới được.”

Cố Đình Xuyên gật đầu: “Được, vậy trong thời gian này, Lăng An ở lại đây trước, làm phiền bác sĩ Lý chăm sóc cô ấy cho thật tốt, qua một thời gian nữa thì chọc nước ối cho đứa nhỏ.”

Nói xong, Cố Đình Xuyên nhìn Hạ Lăng An một cái: “Nếu đứa nhỏ này thật sự là của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu như không phải, Hạ Lăng An cô sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

Nói xong, Cố Đình Xuyên đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Hạ Lăng An nắm ống quần lại: “Đình Xuyên, rốt cuộc là tại sao? Anh không tin tưởng em như vậy sao?”

Cố Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Tin tưởng? Năm năm trước tôi tin tưởng cô một cách tuyệt đối, nhưng kết quả thì sao? Cô lại gạt tôi nói là mình mang thai rồi, còn vu oan cho cô ấy đẩy cô dẫn đến sảy thai…”

Nói đến đây, Cố Đình Xuyên đột nhiên nhớ ra Hạ Thanh Trì vẫn còn ở đây, nên dừng lại: “Cô tự mình nghĩ cho kỹ, với những chuyện cô đã làm, tôi nên làm thế nào mới có thể tin tưởng cô được?”

Hạ Lăng An không thể nói ra lời giải thích nào, chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.

“Thím Trương, tìm một phòng cho cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.” Cố Đình Xuyên dặn dò, thím Trương nghe thấy, lập tức đi làm: “Đợi đã, tìm cho cô ấy một căn phòng ở tầng một, và không được cho cô ấy lên tầng.”

“Vâng, thưa cậu chủ, tôi biết rồi, tôi sẽ cho người trông chừng cô ấy.” Thím Trương nói xong thì đi chuẩn bị.

“Tại sao?” Hạ Lăng An đã khóc đến không thở được.

Cố Đình Xuyên ngồi xổm xuống nâng mặt Hạ Lăng An lên, kiêu ngạo nói: “Tôi sợ cô sẽ nói, đứa con không còn nữa là bởi vì tôi nhất thời động tình xảy ra quan hệ với cô.”

Hạ Lăng An trợn tròn mắt, cô ta không thể tin được người đàn ông trước mặt này là Cố Đình Xuyên.

Mặc dù Cố Đình Xuyên lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối sẽ không nói chuyện với cô ta như vậy, lại càng không có ánh mắt như thế này, không, chuyện này không thể nào, nhưng trước mắt là thật, đây không phải là Cố Đình Xuyên sao.

Hạ Lăng An nhắm mắt lại, một dòng nước mắt chảy xuống, lần này Hạ Lăng An đã trải nghiệm được cái gì gọi là mất đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK