Cố Đình Xuyên lạnh lùng đáp lại một tiếng, nhưng Hạ Lăng An thì rất kích động, xem ra tảng băng nhỏ này cuối cùng cũng có ngày bị hòa tan rồi: “Ừm, chào buổi sáng Thần Thần, mau ngồi xuống ăn sáng đi.”
Rất ra dáng của một bà chủ.
“Đình Xuyên, hôm nay công ty có cuộc họp, lát nữa chúng ta đi cùng nhau đi.” Hạ Lăng An chủ động nói.
Cố Đình Xuyên ngây người: “Được, lát nữa ăn xong rồi đi.”
Hạ Lăng An vui vẻ gật đầu, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng trong lòng lại đang lên kế hoạch.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An cùng ngồi trên một chiếc xe đi tới Cố Thị, khi đi ngang qua một cửa hàng chuyển phát nhanh, đột nhiên Hạ Lăng An yêu cầu tài xế dừng xe lại.
“Dừng lại làm gì?” Cố Đình Xuyên có chút khó chịu.
Hạ Lăng An vẫn cười nói: “Đình Xuyên, anh đợi em một lát, em đi gửi món đồ, sẽ xong nhanh thôi.”
Nói xong, Hạ Lăng An mở cửa xe, bước xuống.
Không mất nhiều thời gian, Hạ Lăng An đã quay lại vào trong xe, cô ta cười giải thích: “Chẳng phải là em đang giúp đỡ một đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn đó sao, cậu bé đó viết thư cho em, em sợ cậu bé chờ lâu, nên em muốn nhanh chóng trả lời rồi gửi lại cho cậu bé đó mà.”
Cố Đình Xuyên chỉ ừ một tiếng, cũng không nói gì nhiều. Nhưng trong lòng lại suy nghĩ từ lúc nào mà Hạ Lăng An lại đi giúp đỡ học sinh nghèo rồi, có lẽ là vì anh không hiểu rõ về người phụ nữ này.
Nụ cười trên mặt Hạ Lăng An càng thêm tươi rói hơn, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, xem ra ông trời cũng đang giúp mình, cũng không muốn cho Cố Đình Xuyên và Hạ Thanh Trì ở bên nhau.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, cả dọc đường đều không nói một câu nào, rất nhanh đã đến Cố Thị, Cố Đình Xuyên sải bước đi về phía phòng họp, Hạ Lăng An vội vàng đi theo sau Cố Đình Xuyên, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười của người chiến thắng.
Mãi cho đến khi trước lúc cuộc họp diễn ra, Hạ Thanh Trì vẫn luôn ở trong tâm trạng bất an như vậy.
Cô đẩy cửa phòng họp ra, đập vào tầm mắt của cô đầu tiên chính là chiếc ghế chính giữa trống không kia.
Cố Đình Xuyên không đến.
Tâm trạng của Hạ Thanh Trì lập tức bị rớt xuống đáy vực, chuyện quan trọng như vậy mà Cố Đình Xuyên cũng không đến, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.
“Chị Janey, chị tới rồi à, mau ngồi đi.” Mấy ngày gần đây mọi người đều biết được năng lực của Hạ Thanh Trì, cũng biết Hạ Thanh Trì thực ra là một người rất tốt bụng, cực kỳ khiêm tốn, cho nên mối quan hệ của Hạ Thanh Trì với mọi người cũng tốt lên rất nhiều.
Nhìn thấy cô bước vào, mọi người đều vui vẻ chào hỏi cô. Hạ Thanh Trì lễ phép chào lại mọi người, tìm chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.
“Janey, em lại đây, ngồi bên cạnh chị đi.” Hạ Thanh Trì vừa mới ngồi xuống, thì nghe thấy tiếng chị Diêu gọi cô.
Mọi người trong phòng đều im lặng, chị Diêu là chị đại của phòng thiết kế, người được ngồi bên cạnh cô ấy chắc chắn phải là một nhân vật rất quan trọng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào, thật ra công bằng mà nói, Hạ Thanh Trì hoàn toàn có thể đảm nhận được cái vị trí này.
Hạ Thanh Trì do dự vài giây, sau đó mỉm cười đáp lại: “Vâng ạ, trưởng phòng Diêu.”
Những người tham gia cuộc họp hôm nay ngoài nhân viên của phòng thiết kế ra, mà những người mẫu tham gia buổi lễ Tinh Quang lần này cũng có mặt. Mọi người cũng lần lượt có mặt hết rồi. Hạ Thanh Trì nhìn thời gian bắt đầu cuộc họp sắp đến, nhưng Cố Đình Xuyên vẫn chưa xuất hiện.
“Chị Diêu, có phải là đã đến giờ rồi không?” Thời gian sắp tới rồi, Hạ Thanh Trì nhỏ giọng hỏi, thật ra là cô muốn hỏi Cố Đình Xuyên có đến không.
Trưởng phòng Diêu nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, trả lời cô: “Không phải vội, tổng giám đốc Cố vẫn chưa tới, đợi thêm một lát nữa đi.”
Bản thân Hạ Thanh Trì cũng nhận thấy khi nghe được những lời này, khóe miệng của cô tự động mỉm cười, là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng: “Tổng giám đốc Cố, anh ấy cũng tới sao?”
“Đương nhiên, đây là một cuộc họp quan trọng, tổng giám đốc Cố chắc chắn sẽ đến.” Chị Diêu nói một cách chắc chắn. truyen bjyx
Nụ cười nơi khóe miệng của Hạ Thanh Trì càng thêm rạng rỡ hơn
“Không sao, đợi thêm một lát nữa, tổng giám đốc Cố trước giờ chưa từng tới muộn.” Chị Diêu nhìn đồng hồ xác nhận thời gian.
“Vâng ạ.” Hạ Thanh Trì trả lời, vậy cũng có nghĩa là chị Diêu không nhận được thông báo hôm nay Cố Đình Xuyên không đến, cho nên anh nhất định sẽ đến, về chuyện này, thì Hạ Thanh Trì rất hiểu Cố Đình Xuyên.
Kim giây đang tích tắc tích tắc chạy, Hạ Thanh Trì hào hứng nhìn về phía cửa, cô rất mong chờ sự xuất hiện của Cố Đình Xuyên.
Cuối cùng, cửa phòng họp cũng được mở ra, ánh mắt của Hạ Thanh Trì lóe sáng, là Cố Đình Xuyên tới sao?
Cánh cửa được mở, người bước vào đầu tiên là Từ Khải.
Đi theo sau Từ Khải, người đàn ông khoác lên mình bộ vest màu đen, điềm tĩnh sang trọng bước vào, chính là Cố Đình Xuyên mà Hạ Thanh Trì mơ ước.
Còn có Hạ Lăng An đi vào cùng với Cố Đình Xuyên.
Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An cùng nhau đi vào, mọi người trong phòng họp xì xào bàn tán.
“Xem ra tin đồn giữa tổng giám đốc Cố và Hạ Lăng An là thật rồi nhỉ.” Người hóng hớt A nói.
“Đúng đó, tôi đã nhận ra hai người họ có gì đó không đúng từ lâu rồi, không ngờ lại là sự thật.” Người hóng hớt B nói.
“Thảo nào mấy ngày nay mãi không thấy Hạ Lăng An xuất hiện.” Người mẫu hóng hớt A lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ mấy ngày nay tổng giám đốc Cố bỏ ngang công việc để đi hẹn hò với Hạ Lăng An sao?” Người mẫu hóng hớt B đoán.
Trong lúc đó, Hạ Thanh Trì chỉ cảm thấy dường như cả thế giới này đều cách rất xa cô, cô không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì cũng không cảm nhận được gì cái thế giới này nữa rồi.
Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An, cảnh tượng của năm năm trước và hình bóng hiện tại của hai người họ không ngừng hiện lên lặp đi lặp lại trong tâm trí của Hạ Thanh Trì.
Hạ Thanh Trì chỉ cảm thấy bản thân mình thật nực cười, trong khi hai người họ đi hẹn hò, còn cô lại ngồi đây lo lắng cho Cố Đình Xuyên, thật sự cho dù đã trôi qua bao nhiêu năm, Hạ Thanh Trì cô trước mặt Cố Đình Xuyên vẫn luôn là một trò cười.
“Bắt đầu thôi.” Cố Đình Xuyên ngồi xuống, nghiêm túc nói.
Hạ Lăng An ngồi bên cạnh Cố Đình Xuyên, nhưng Cố Đình Xuyên lại không nói gì, giống như đang ngầm thừa nhận chuyện này vậy.
Nhìn thấy cảnh này, mối quan hệ của hai người họ ở trong lòng mọi người càng thêm chắc nịnh hơn rồi.
Mà trong lòng Hạ Thanh Trì thậm chí còn chắc chắn nhiều hơn thế!
“Vâng, tổng giám đốc Cố, vậy chúng ta chính thức bắt đầu cuộc họp.” Chị Diêu nghiêm túc nói.
Cố Đình Xuyên gật đầu.
“Nội dung chính của buổi họp hôm nay liên quan tới buổi lễ Tinh Quang ngày mai. Chúng tôi đã hoàn thành việc chuẩn bị bản in cuối cùng của bộ quần áo mà người mẫu sẽ mặc trong buổi lễ rồi. Quần áo cũng đã để mọi người mặc thử rồi.”
Khi nói những điều này, chị Diêu nhìn về phía Hạ Lăng An, chỉ có mình Hạ Lăng An là vắng mặt trong mấy ngày nay cũng chưa thử quần áo.
Chị Diêu là một người rất chuyên nghiệp, cô ấy cũng không quan tâm đến mấy cái tin đồn trong văn phòng, nhưng việc trì hoãn công việc, là không được phép. Cho dù người này có là người của tổng giám đốc, cũng không được.
“Cuộc họp hôm nay chủ yếu là chúng ta giải quyết một số vấn đề tồn tại bên bộ phận quần áo.” Chị Diêu vừa nói vừa bật màn hình máy chiếu. Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của người mẫu mặc trên người bộ quần áo.
“Bộ quần áo này không hổ danh là đặt may riêng cho người mẫu, khi mặc lên người, có thể nói là cực kỳ lộng lẫy.” Chị Diêu đưa ra một đánh giá rất cao.
Mọi người đều tán thành, đúng là như vậy.
Nhưng tâm trí của Hạ Thanh Trì hoàn toàn không nằm trên những bức ảnh này, cũng hoàn toàn không có tâm trạng để đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người dành cho mình.
Trong đầu Hạ Thanh Trì toàn là Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An, bọn họ thực sự rất xứng đôi vừa lứa.