• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi nói chuyện, lão Trần đã đưa Cố Đình Xuyên đến công ty: “Tổng giám đốc Cố, ngài đi thong thả.” Nhìn bóng lưng của Cố Đình Xuyên, lão Trần lau mồ hôi đầy đầu, đây đúng là lần lái xe khó quên nhất trong cuộc đời làm việc của ông ta.

Lão Trần không khỏi nhớ tới âm thanh trong xe tối hôm qua và sự chuyển động có tiết tấu của cái xe, chỉ nghĩ lại thôi lão Trần cũng đã đỏ bừng mặt, ông ta khẽ thở dài một cái, lái xe vào hầm để xe của Cố Thị.

Bởi vì lo lắng cho Hạ Thanh Trì nên Lộ Tiểu Kỳ không ngủ suốt một đêm. Sáng sớm ngủ dậy, Lộ Tiểu Kỳ đưa Hạ Bảo Bối đến nhà trẻ, sau đó vội vã chạy tới địa chỉ mà Hạ Thanh Trì cho mình.

Tìm được chỗ, Lộ Tiểu Kỳ ấn chuông cửa.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông khí chất xuất chúng ra mở cửa.

Thân làm diễn viên, Lộ Tiểu Kỳ tự thấy là mình đã gặp rất nhiều ngôi sao đẹp trai, nhưng kiểu đàn ông tỏa ra khí chất xa cách từ trong ra ngoài như thế này, đây vẫn là lần đầu tiên Lộ Tiểu Kỳ gặp được, không khỏi nhìn ngây người.

“Xin chào, cô tìm ai vậy?” Người đàn ông mở miệng trước tiên.

Lộ Tiểu Kỳ bỗng hoàn hồn, cô vội vàng nói: “Tôi tìm Janey, tôi là bạn của cô ấy, tôi tên là Lộ Tiểu Kỳ.”

Cố Đình Thuấn chợt nhớ ra, hôm qua Hạ Thanh Trì đã nói, bạn của cô có thể sẽ đến đây, nhưng Cố Đình Thuấn không ngờ lại tới sớm như vậy. Mặc dù trong lòng thấy hơi không vui, nhưng bề ngoài Cố Đình Thuấn vẫn tỏ vẻ ôn hòa.

“Tối nhớ ra rồi, tối hôm qua Janey đã nói với tôi. Tôi là Cố Đình Thuấn, rất vui được quen biết cô.”

Cố Đình Thuấn? Lộ Tiểu Kỳ có phần sửng sốt: “Anh là Cố Đình Thuấn? Anh với tổng giám đốc Cố Thị Cố Đình Xuyên là?”

“Tôi là em trai của anh ấy.” Cố Đình Thuấn chủ động nói, “Mời cô vào, Janey còn chưa dậy, hình như vẫn đang ngủ. Cô ấy ở trong phòng ngủ kia, cô có thể đi vào gặp cô ấy.”

Cố Đình Thuấn chỉ hướng phòng ngủ, ý bảo Lộ Tiểu Kỳ có thể đi thẳng qua đó.

“Vâng.” Lộ Tiểu Kỳ đi được hai bước lại lùi về, “Tôi muốn hỏi một chút, tối hôm qua Janey đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Đình Thuấn chần chừ một lúc mới mở miệng: “Cô là bạn của Janey, chắn hẳn lát nữa Janey sẽ nói cho cô biết, chi bẳng cô trực tiếp hỏi cô ấy đi.”

Giữ bí mật thật, trong lòng Lộ Tiểu Kỳ lại cộng thêm mấy điểm cho Cố Đình Thuấn.

“Cô ấy sẽ nói cho tôi biết, nhưng nếu là chuyện rất tệ, tôi không muốn cô ấy phải nhớ lại một lần nữa. Anh kể sơ sơ mọi chuyện cho tôi trước đi, tôi không muốn vì lời nói của mình không thỏa đáng mà làm tổn thương cô ấy một lần nữa.”

Cố Đình Thuấn suy nghĩ chốc lát, nói: “Được, tôi cũng không rõ chuyện tối ngày hôm qua lắm. Lúc tôi đi qua nơi tổ chức tiệc mừng công, nghe thấy trong bụi cây bên cạnh có tiếng động, bèn qua xem thế nào, thế rồi phát hiện…”

Lộ Tiểu Kỳ không ngờ lại là chuyện như vậy, chẳng lẽ Hạ Thanh Trì bị một đám lưu manh bắt nạt?

“Phát hiện ra cái gì?” Lộ Tiểu Kỳ căng thẳng nắm cánh tay Cố Đình Thuấn, thúc giục.

“Phát hiện cô Janey bị một đám lưu manh kéo đến bụi cây, quần áo cũng bị xé rách, nhưng may mà Janey đã liều mạng bảo vệ sự trong sạch của mình.”

Nghe đến đây, Lộ Tiểu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nếu Hạ Thanh Trì thật sự bị ức hiếp, e là Hạ Thanh Trì sẽ không sống nổi: “Cảm ơn anh đã cứu cô ấy, cảm ơn.”

Cố Đình Thuấn phẩy tay: “Không có gì, tôi và Janey cũng là bạn. Cho dù không phải là bạn, gặp chuyện bất bình, tôi cũng nên ra tay giúp đỡ.”

Lộ Tiểu Kỳ mỉm cười: “Thật sự cảm ơn anh. Nếu không nhờ có anh ra tay giúp đỡ, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.”

“Cô mau vào thăm cô ấy đi. Tối hôm qua tâm trạng của cô ấy rất sa sút, tôi với cô ấy cũng không thân lắm, không biết nên an ủi cô ấy thế nào.” Cố Đình Thuấn quan tâm nói.

Lộ Tiểu Kỳ liên tục nói cảm ơn, sau đó mới đi về phía phòng ngủ.

Mở cửa, ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng. Lộ Tiểu Kỳ đón ánh mặt trời, trông thấy gương mặt say ngủ của Hạ Thanh Trì, trong lòng bỗng bình tĩnh lại.

Lộ Tiểu Kỳ lặng lẽ đi đến bên cạnh Hạ Thanh Trì, nhìn cánh tay để lộ ra ngoài của Hạ Thanh Trì chất đầy vết bầm tím và xước xát, cảm thấy cực kỳ đau lòng, cô không khống chế được, nước mắt tuôn rơi.

Mặc dù Hạ Thanh Trì thấy đau nhức vô cùng, nhưng vì tối hôm qua thật sự quá mệt mỏi, Hạ Thanh Trì ngủ say suốt một đêm, sau đó bỗng bị tiếng nức nở đánh thức. Cô mở mắt, trông thấy Lộ Tiểu Kỳ.

“Tiểu Kỳ? Sao cậu đã đến rồi?” Trong giọng nói của Hạ Thanh Trì không che giấu được sự vui vẻ.

Lộ Tiểu Kỳ đỡ Hạ Thanh Trì nằm xuống, đau lòng nói: “Cậu mau nằm xuống đi, đừng lộn xộn nữa, vết thương trên người còn đau không?”

Hạ Thanh Trì lắc đầu: “Hết đau rồi, ngủ một đêm khỏe hơn nhiều rồi.” Mặc dù nói như vậy, nhưng lúc Hạ Thanh Trì cử động, cô vẫn đau đến mức phải mím môi.

“Đừng thể hiện nữa.” Lộ Tiểu Kỳ giận dữ nói, “Cậu ngoan ngoãn nằm đấy, đừng cử động linh tinh, đợt lát nữa tớ bôi thuốc lại cho cậu.”

Hạ Thanh Trì nhìn vẻ mặt giận dữ của Lộ Tiểu Kỳ, đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, cô ngồi dậy ôm Lộ Tiểu Kỳ: “Tiểu Kỳ, cảm ơn cậu.”

Mặc dù là vừa cười vừa nói, nhưng khóe mắt Hạ Thanh Trì vẫn rớm một giọt nước mắt.

“Ngốc nghếch, cảm ơn cái nỗi gì.” Lộ Tiểu Kỳ thô bạo lau nước mắt cho Hạ Thanh Trì, “Chúng ta có quan hệ thế nào, nói cảm ơn làm gì.” Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Hạ Thanh Trì, Lộ Tiểu Kỳ cũng thấy xót hết cả mũi, nước mắt chảy ra.

“Tiểu Kỳ, cậu biết không, tối hôm qua tớ tưởng là mình sẽ không còn được gặp lại cậu nữa, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi, tớ rất vui.” Hạ Thanh Trì vừa khóc vừa cười.

Lộ Tiểu Kỳ nghĩ đến chuyện Hạ Thanh Trì đã trải qua, không cần hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn vết thương khắp người Hạ Thanh Trì là biết tối hôm qua cô đã phải trải qua những gì.

“Thanh Trì, cậu đừng nói vậy, bây giờ không sao rồi, cậu đừng nghĩ đến những chuyện không vui kia nữa.” Lộ Tiểu Kỳ dịu dàng an ủi.

Nhìn dáng vẻ của Lộ Tiểu Kỳ, Hạ Thanh Trì biết Lộ Tiểu Kỳ hẳn là đã biết hết mọi chuyện rồi: “Ừ, bây giờ tớ không sao rồi. Chỉ là cảm thấy mình đã sống sót sau tai nạn, thế nên tớ hơi xúc động thôi.”

Lộ Tiểu Kỳ cười gõ nhẹ vào trán Hạ Thanh Trì: “Lại còn “hơi”, đúng là sống sót sau tai nạn xong thì không biết nói chuyện gì cả.”

Hai người nhìn nhau cười, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, yên tĩnh và tươi đẹp.

“Thanh Trì, cậu đừng lo, tớ nhất định sẽ tìm ra những kẻ đó rồi dạy dỗ cho bọn chúng một trận, trút giận cho cậu!” Lộ Tiểu Kỳ cất lời thề son sắt.

Hạ Thanh Trì nhớ lại cuộc đối thoại của những gã đàn ông tối hôm qua, cô ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Tiểu Kỳ, e là những người này tìm tớ không phải do trùng hợp, mà là có người cố ý sắp xếp.”

“Cái gì?” Lộ Tiểu Kỳ hơi khiếp sợ, nhưng chỉ một lúc sau, Lộ Tiểu Kỳ đã khôi phục sự bình tĩnh, “Ý của cậu là những kẻ này đều do Hạ Lăng An tìm tới?”

Hạ Thanh Trì cẩn thận nhớ lại biểu hiện của Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An tối hôm qua, quả thật Cố Đình Xuyên giống như là không biết chuyện gì, mà tổng đạo diễn đứng phía sau tất cả những chuyện này chính là Hạ Lăng An.

“Tớ nghĩ là Hạ Lăng An.” Hạ Thanh Trì kể lại cuộc nói chuyện của mấy gã đàn ông mà cô nghe được tối hôm qua cho Lộ Tiểu Kỳ.

“Chủ thuê?” Lộ Tiểu Kỳ nghe xong vỗ đùi, chắc chắn nói, “Tuyệt đối là Hạ Lăng An, không thể sai được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK