"Chịu trách nhiệm thế nào?"
Đôi mắt thật to của Hạ Bảo Bối chuyển một cái, chỉ sạp nhỏ bán kem ly cách đó không xa: "Vậy thì... chú mời con ăn kem ly đi!"
Kem ly trông có vẻ rất ngon, nhưng mẹ lo lắng cho sức khỏe cô bé, chưa từng cho cô bé ăn!
Thư ký bên cạnh Cố Đình Xuyên nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Cố, anh còn có một cuộc họp vô cùng quan trọng phải dự, hay là để tôi dẫn cô bé đi mua đi..."
Một ánh mắt của Cố Đình Xuyên chặn lại lời kế tiếp của thư ký.
Anh đưa một bàn tay ra, Hạ Bảo Bối tựa như vô cùng quen thuộc nắm tay anh, xúc cảm mềm mại làm tim Cố Đình Xuyên hóa mềm mại mấy phần.
"Muốn ăn vị gì, con tự chọn đi."
Hạ Bảo Bối mới cao đến một nửa xe đẩy kem ly, chỉ có thể nhón chân lên nhìn quanh, Cố Đình Xuyên hơi khom người, bế cô bé lên.
"Dâu, xoài, dưa gang, việt quất... Thật là khó chọn, Bảo Bối đều muốn ăn hết..."
Cố Đình Xuyên lấy ví tiền ra: "Vậy thì mua mỗi loại một ly."
Mười phút sau, trước mặt Hạ Bảo Bối là tám ly kem vị khác nhau, vẻ mặt cô bé đầy khổ não nhìn đống ly kem, ăn cái nào trước mới được nhỉ?
Cô bé há miệng cắn một ly kem vị dâu gần mình, mùi vị ngọt ngào làm cô bé híp đôi mắt tròn lại, không nhịn được cười trộm.
Kem ly quả thực ăn quá ngon, hạnh phúc tới quá đột nhiên!
"Cha mẹ con đâu?"
Cố Đình Xuyên thấy dáng vẻ thú vị của cô bé, khóe miệng chưa từng cong xuống, nếu bị những người khác nhìn thấy tổng giám đốc Cố lạnh lùng vô tình của bọn họ cũng có biểu cảm "cha hiền" giống vậy, phỏng đoán sẽ tròn mắt kinh ngạc.
Hạ Bảo Bối liếm kem, ngoan ngoãn đáp: "Con bị lạc mẹ rồi, nhưng con không sợ, mẹ nói với con nếu như đi lạc thì phải tìm chú cảnh sát, chú đẹp trai chú có thể dẫn con đi tìm chú cảnh sát không ạ?"
"Mẹ bây giờ chắc chắn rất lo lắng cho con rồi..."
Thật ra thì cô bé có chút chột dạ, nếu không phải thấy thèm kem ly, cô bé đã sớm trở lại bên cạnh mẹ...
Cố Đình Xuyên thấy vẻ mặt đầy khao khát của cô bé, trái tim cứng rắn vào giờ khắc này lại lộ vẻ xúc động.
"Ừ."
Thư ký giơ kem ly, đau khổ nói: "Tổng giám đốc, cuộc họp..."
Anh ta hoàn toàn bị ngó lơ.
Hạ Bảo Bối ăn xong ly kem thứ hai, cái bụng nhỏ trở nên tròn vo, lúc này mới luyến tiếc buông xuống.
"Chú, bây giờ chúng ta đi tìm mẹ đi ạ!"
Cô bé nhảy xuống chỗ ngồi, lại bị Cố Đình Xuyên lần nữa ôm trở về trong ngực, ngực chú đẹp trai ôm thật là rộng nha, khác xa với lồng ngực thơm mềm của mẹ!
"Anh đến đài thông tin phát thông báo tìm người."
Cố Đình Xuyên bảo thư ký, thư ký bất đắc dĩ buông ly kem xuống, chạy thẳng tới đài thông tin.
Tổng giám đốc sao thế, vì một cô bé không quen biết mà bỏ dự án hợp tác trên mười tỷ?
Thật là sống lâu thấy đủ chuyện lạ mà!
"Con ở chỗ này, mẹ con nghe loa, sẽ tới tìm con."
"Vậy chú cùng chờ với con sao?"
Hạ Bảo Bối níu lại ống tay áo của anh, làm bộ tội nghiệp nói: "Bảo Bối ở một mình sẽ sợ."
Nhưng thật ra cô bé muốn nhân cơ hội này ở cùng chú đẹp trai thêm một hồi!
Thừa kế thẩm mỹ của mẹ Hạ Thanh Trì, Hạ Bảo Bối phá lệ có hảo cảm với người đẹp, nói trắng ra là, chính là một đóa hoa si nhỏ!
"Được."
Cố Đình Xuyên ôm Hạ Bảo Bối ngồi trước gian hàng kem ly, yên lặng không nói một hồi, anh nhìn cô bé bởi vì nhớ mẹ dần dần buồn bã, trong lòng giống như bị đâm một cái.
"Ăn nữa không con?"
Hạ Bảo Bối phục hồi tinh thần lại, xòe xòe bàn tay múp míp: "Không ăn nữa, mẹ không cho con ăn kem ly đâu, chờ lát mẹ tới, chú đừng bán đứng con nha!"
Cố Đình Xuyên cau mày: "Chỉ là kem ly, mẹ nghiêm ngặt với con như vậy?"
Hạ Bảo Bối giải thích: "Không phải đâu, là bởi vì sức khỏe Bảo Bối không tốt, mẹ mới..."
"Bảo Bối!"
Sau lưng truyền tới một tiếng kêu gào, một lớn một nhỏ đồng thời quay đầu, một thân ảnh yểu điệu chạy như bay đến, mặt đầy lo lắng.
"Mẹ!"
Cố Đình Xuyên thả Hạ Bảo Bối xuống, cô bé giống như con bướm nhỏ vậy lao vào trong ngực người phụ nữ.
"Con đã đi đâu, con có biết mẹ lo đến sắp điên rồi hay không, không phải mẹ đã nói với con không được chạy lung tung sao?"
Hạ Thanh Trì vừa sợ, lại vừa vui, Bảo Bối không sao, trái tim cô cuối cùng thả lỏng được rồi.
Cô nắm tay con gái, lúc này mới nhìn về người tốt bụng giúp cô tìm lại con gái, mới nhìn mà cả người cô nhất thời như rơi vào hầm băng, cơn lạnh buốt lan khắp toàn thân.
Cố Đình Xuyên!
Tại sao anh lại ở cạnh Bảo Bối, thân phận cô đã bị lộ rồi sao?
Không, không thể nào, mình đến nơi tha hương xa xôi sinh Hạ Bảo Bối, ở nước ngoài tránh né bảy năm, hôm nay đã lột xác, anh không thể nào phát hiện thân phận chân thật của mình!
Hạ Thanh Trì đã từng vô số lần ảo tưởng qua hình ảnh mình và Cố Đình Xuyên gặp lại, nhưng chẳng ngờ được sẽ là như vậy.
"Mẹ, mẹ cũng nhìn chú đẹp trai ngây người sao? Con biết chú rất đẹp, chú ấy đẹp trai hơn tất cả người mẫu của mẹ luôn đó nha~"
Hạ Bảo Bối lay lay tay Hạ Thanh Trì, kéo cô trở lại từ trong ký ức.
Hạ Thanh Trì gần như bấm móng tay vào trong thịt, đưa một tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo, chẳng qua nụ cười kia không phát ra từ đáy lòng.
"Tổng giám đốc Cố, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Cố Đình Xuyên không cùng cô bắt tay, chỉ liếc mắt một cái, chất giọng lạnh lùng cất lên: "Cô Janey, để cho một cô bé chưa đến năm tuổi một thân một mình đi lạc ở sân bay, chẳng lẽ cô không cảm thấy mình rất không làm tròn bổn phận làm mẹ sao?"
Nụ cười trên mặt Hạ Thanh Trì hơi cứng lại.
Trên thế giới này bất kỳ một người nào người đều có thể nói cô không xứng làm mẹ, duy có Cố Đình Xuyên là không thể.
Tất cả bi kịch của cô đều do người này ban cho.
Nếu như không phải bởi vì sự kiện năm đó, cơ thể của Bảo Bối căn bản sẽ không ốm yếu...
Hạ Thanh Trì thu tay về, cho dù trong lòng cuồn cuộn suy nghĩ, trên mặt vẫn không hề sợ hãi, không thấy chút biểu cảm lúng túng nào: "Tổng giám đốc Cố nói đạo lý với một người lần đầu gặp gỡ hơi thiếu lịch sự nhỉ? Tôi đối với con gái như thế nào, không cần anh dạy dỗ."
Cố Đình Xuyên bị sặc một cái.
Anh có thể rõ ràng cảm giác được người phụ nữ này mang theo ý thù địch, tựa hồ rất phản đối với việc tiếp xúc cùng anh, mà anh cũng không biết lý do từ đâu.
"Cô Janey, vốn là chúng tôi định phái người đi đón cô, không ngờ lại ở chỗ này gặp được cô!"
Thư ký vội vã chạy tới, nhìn thấy Hạ Thanh Trì thì cả kinh, sau đó lại cung kính nói: "Xe của công ty đã ở ngoài cổng, tôi đưa cô qua nhé?"
"Không cần."
Hạ Thanh Trì trực tiếp từ chối: "Tôi đã sắp xếp xong chỗ ở, không cần Cố thị phí tâm vì tôi."
"Hôm nay cảm ơn tổng giám đốc Cố đã giúp tôi chăm sóc con gái, nhưng... để cho một cô bé ăn nhiều kem ly như vậy, sợ rằng không tốt lắm đâu?"
Hạ Thanh Trì khẽ mở môi đỏ mọng, cố ý nói: "Tôi có chuyện đi trước, tổng giám đốc Cố, hy vọng chúng ta sau này hợp tác vui vẻ!"
Sắc mặt Cố Đình Xuyên hơi xanh.
Hạ Bảo Bối ngoan ngoãn nói: "Tạm biệt chú đẹp trai, Bảo Bối sẽ nhớ chú!"
Cố Đình Xuyên nhìn dáng người uyển chuyển của người phụ nữ, một cảm giác quen thuộc quanh quẩn trong lòng, tựa như chồng lên bóng người nào đó trong trí nhớ, lại cảm thấy mình quá mức buồn cười.
Hạ Thanh Trì làm sao có thể biến thành như vậy?
"Điều tra bối cảnh người phụ nữ này, tôi muốn toàn bộ tài liệu của cô ta."