• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó thì Cố Thần đã tới được nơi hai người hẹn gặp. Cậu bé nhìn đồng hồ thấy đã sắp tới giờ hẹn, cậu bé nhìn xung quanh một hồi, không biết Hạ Niệm lát nữa sẽ xuất hiện hướng nào.

Nghĩ đến lát nữa có thể ăn sinh nhật với Hạ Niệm, Cố Thần chỉ thấy thời tiết hôm nay trong xanh đến lạ, ngay cả không khí cũng thoang thoảng hương vị ngọt ngào.

Thời gian “tích tắc” trôi qua mà Hạ Niệm vẫn chưa tới, Cố Thần có chút sốt ruột. Trong đầu cậu bé bắt đầu suy diễn những hình ảnh tiêu cực, chẳng lẽ Hạ Niệm gặp chuyện không may gì rồi? Hay trên đường tới đây thì bị cướp?

Vừa nghĩ vậy, trước mặt Cố Thần đã xuất hiện một bóng hình ríu rít vui sướng.

“Anh Cố Thần, anh đến đây lâu rồi à? Có phải em đến muộn rồi không?” Hạ Niệm nhảy nhót rất chi là vui vẻ.

“Không phải đâu.” Giọng điệu Cố Thần vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng vẻ mặt như như băng tuyết ngàn năm lại xuất hiện đôi nét dịu dàng.

“Vậy chúng ta đi nhanh thôi nào.” Hạ Niệm vui vẻ kéo tay Cố Thần.

“Được.” Cố Thần gật đầu. Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì sau lưng lại có âm thanh gọi lại.

“Thần Thần, cháu đang làm gì vậy?”

Cố Thần cực kì quen thuộc với giọng nói này, là bà cụ Cố. Vẻ dịu dàng trên mặt cậu bé chợt tan biến, cậu bé cứng nhắc quay đầu, lạnh lùng đáp lại người vừa tới: “Bà cố.”

Bà cụ Cố đi tới trước mặt Cố Thần, bà xoa đầu cậu vé rồi bảo: “Sau cháu lại ở đây?”

Cố Thần nhìn bà cụ, cậu bé cũng muốn biết vì sao bà cố lại xuất hiện ở đây.

Thực ra có điều Cố Thần không biết, ngay từ khi bữa tiệc sinh nhật bắt đầu thì bà cụ Cố đã nhận ra trong lòng Cố Thần buồn bực, có gì đó sai sai. Vậy nên bà đã tim một người lặng lẽ theo dõi Cố Thần, sợ cậu bé xảy ra chuyện gì đó không may.

Dù sao thì Cố Thần chính là con nối dõi duy nhất của nhà họ Cố ở đời thứ ba, vậy nên bà cụ Cố chắc chắn không thể để Cố Thần xảy ra chuyện gì được.

Nhưng ai ngờ Cố Thần lại tự mình lén chạy ra ngoài. Bà cụ vừa nghe thấy tin tức đó bèn vội vàng đi theo Cố Thần ra khỏi nhà.

Nhưng bà cụ Cố lại không thể ngờ rằng Cố Thần làm vậy là vì bé gái này. Tính tình của cậu bé trước giờ vẫn luôn kì quặc, không có bạn bè. Nên bây giờ khi nhìn thấy Cố Thần và Hạ Niệm thân thiết với nhau như vậy, bà thật lòng vui mừng cho cậu.

“Bà là bà cố của anh Cố Thần sao ạ?” Hạ Niệm chủ động nói chuyện với bà cụ Cố, phá tan bầu không khí ứ đọng.

“Đúng vậy, cháu là bạn học của Cố Thần sao?” Bà cụ Cố không hiểu sao lại rất yêu thích cô bé này.



“Vâng, hôm nay là sinh nhật của cháu nên anh Cố Thần tới ăn sinh nhật với cháu.”

Hạ Niệm thấy được từ sau khi bà cố xuất hiện thì anh Cố Thần của cô bé không còn vui vẻ mấy nữa. Cô bé còn tưởng người nhà Cố Thần không cho cậu bé ra ngoài chơi nên mới vội nói đỡ cho Cố Thần.

Hạ Niệm đội một chiếc mũ tròn thật lớn, tuy cô bé vẫn cực kì cố gắng ngẩng đầu nói chuyện với bà cụ Cố nhưng bà cụ Cố vẫn không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô bé mà chỉ thấy một chiếc miệng nhỏ, có vài nét giống với Hạ Thanh Trì.

Nghe Hạ Niệm nói vậy, bà cụ Cố mỉm cười xoa lên mũ của Hạ Niệm rồi ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó, nói chuyện với Cố Thần.

“Bà cố tới đây không phải để trách mắng cháu, nếu cháu muốn ăn sinh nhật với bạn học thì có thể nói với cha cháu hoặc bà chứ đừng lén chạy ra ngoài như vậy. Nếu chúng ta không tìm thấy được cháu thì sẽ lo lắng lắm.”

Cố Thần chủ cứng ngắc gật đầu mà không đáp lại.

Nhưng Hạ Niệm thì ngược lại, vừa nghe thấy bà lão không trách anh Cố Thần thì cô bé lập tức vui vẻ trở lại. Hạ Niệm đi tới trước, kéo tay bà cụ Cố, nũng nịu nói: “Bà ơi, cháu có thể ăn sinh nhật với anh Cố Thần có được không ạ?”

Bà cụ Cố cười ha ha: “Đương nhiên là được.” Đến lúc này bà mới nhìn thấy rõ diện mạo của Hạ Niệm. Nhưng ngay khi nhìn thấy cô bé, bà cụ Cố sững sờ tại chỗ.

Sao lại thế?

Sao lại có thể thế được?

Sao cô bé này giống Cố Đình Xuyên quá vậy? Chuyện này là sao chứ? Trong lòng bà cụ Cố hiện lên muôn vàn suy nghĩ.

“Cháu cảm ơn bà, vậy cháu và anh Cố Thần đi trước nhé ạ.” Dứt lời, Hạ Niệm chuẩn bị rời đi thì bị bà cụ Cố kéo lại.

“Cha mẹ cháu là ai?” Bà cụ Cố không còn mang gương mặt hiền từ như vừa nãy nữa mà nghiêm túc hỏi.

Hạ Niệm ngây ngẩn chẳng hiểu gì, sao bà lão này thay đổi vẻ mặt nhanh vậy?

“Mẹ của cháu tên là Janey, mẹ là một nhà thiết kế vô cùng lợi hại, váy mẹ cháu thiết kế đẹp lắm luôn.” Nhắc tới mẹ của mình, Hạ Niệm lúc nào cũng cực kì tự hào.

“Vậy cha cháu thì sao? Cha cháu là ai?”

Bà cụ Cố vừa biết mẹ của Cố Thần tên là Janey thì càng thêm kích động. Bà đã nghe qua tên người này rồi, hình là đó là người mà Cố Đình Xuyên đã bỏ ra một số tiền lớn mời từ nước ngoài về để làm tổng giám đốc thiết kế thì phải. Chẳng lẽ làm tổng giám đốc thiết kế là giả còn làm bà Cố mới là thật?

Vậy có nghĩa là cô bé này chính là con của Cố Đình Xuyên và Janey ư? Bà cụ Cố càng nghĩ thì càng thấy mở cờ trong bụng, tên nhóc Cố Đình Xuyên có tin vui thế này mà lại dám gạt bà.

“Cha của cháu qua đời rồi, cháu chưa từng gặp cha bao giờ.” Lời nói của Hạ Niệm cắt ngang suy nghĩ của bà cụ Cố.



Lấy cớ! Chắc chắn là lấy cớ rồi. Bà cụ Cố cực kì chắc chắn, chẳng lẽ đây là đứa trẻ mà Cố Đình Xuyên vô tình để lại sau một lần vui chơi ư? Janey không muốn làm lộ thân phận của con gái nên mới cố ý nói như vậy?

Trong lòng bà cụ Cố đã nhanh chóng nghĩ xong hướng đi của cậu chuyện, nhưng dù có là đứa trẻ để lại sau một lần vui chơi thì chỉ cần có huyết thống của nhà họ Cố đều sẽ phải nhận tổ quy tông.

Bảo sao bà vừa gặp đứa bé này đã yêu thích đến vậy, có lẽ là do huyết thống ràng buộc rồi.

“Bà ơi, bà không sao chứ ạ?” Nghe mình không có cha hình như bà lão rất đau lòng thì phải, Hạ Niệm tốt bụng thầm nghĩ.

Nhưng cô bé lại không biết rằng, bà cụ Cố thực ra đang bận thêu dệt lại chuyện xưa trong lòng, căn bản không hề thấy đau đớn mà ngược lại rất đắc ý, rất vui mừng.

“À, bà không sao, đúng là đứa trẻ ngoan.” Bà cụ Cố ngày càng thích cô bé trước mặt mình.

“Bà vẫn chưa biết tên cháu là gì nhỉ?”

“Bà ơi, cháu tên là Hạ Niệm, tên ở nhà của cháu là Hạ Bảo Bối.” Hạ Niệm thoải mái, hào phóng trả lời.

“Bảo bối? Vậy từ nay về sau bà sẽ gọi cháu như vậy nhé.” Bà cụ Cố ngược lại vô cùng tự nhiên.

Hạ Niệm gật đầu: “Dĩ nhiên là được rồi bà ơi.”

“Cháu đừng gọi bà là bà nữa, sau này cháu cứ giống như Cố Thần, gọi bà là bà cố đi.”

Hạ Niệm ngẫm nghĩ, gọi giống như anh Cố Thần hình như cũng không tệ, huống hồ bà lão này đối xử với mình rất tốt. Nghĩ đến đây, Hạ Niệm lại tươi cười trở lại, lớn tiếng gọi: “Bà cố ơi!”

Bà cụ Cố vui mừng đến mức cười không khép miệng, Cố Thần lạnh lùng đứng đó nhìn, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Tính cách bà cố nhà mình đâu có cởi mở như vậy, chẳng lẽ bất kể là ai dù đứng trước mặt Hạ Niệm cũng không còn sức chống đỡ hay sao?

Trong lòng bà cụ Cố đột nhiên nảy ra một ý tưởng, thay vì cứ ở đây đoán mò thì bà đưa đứa bé này đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN là được mà, đến lúc đó ném bằng chứng vào mặt Cố Đình Xuyên, thằng nhóc đó dù muốn chối thì cũng phải đầu hàng!


“Bảo Bối à, hôm nay cũng là sinh nhật của Cố Thần, để bà cố đưa hai đứa đi ăn sinh nhật nhé.”


Hai mắt Hạ Niệm đảo ngược đảo xuôi rồi mới phản ứng lại: “Hôm nay cũng là sinh nhật của anh Cố Thần sao ạ?”


Bà cụ Cố gật đầu.


“Dạ được, vậy chúng ta cùng đi ăn sinh nhật thôi nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK