• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô đang làm gì vậy?” Một tiếng gầm trầm thấp vang lên ngoài cửa cắt ngang đòn tấn công của Hạ Lăng An.

Hạ Thanh Trì chạy tới hai ba bước, vô thức bế Hạ Niệm lên ôm vào lòng mình.

Buổi sáng, Đường Tiểu Kỳ đến thay ca với cô và thuyết phục cô về nghỉ ngơi, Hạ Thanh Trì muốn từ chối nhưng bé Hạ cũng theo Đường Tiểu Kỳ để thuyết phục cô, cô không chịu nổi con gái mình làm nũng nên thỏa hiệp, lần này về nhà cũng không định ngủ mà thay quần áo chạy ngay tới đây.

Còn chưa vào phòng cô đã nhìn thấy một bóng người đang đến gần con gái mình, tự nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Khi ngước mắt lên, cô đối diện với người trước mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Là cô.” Hạ Lăng An hét lên trước.

Cô nhìn đi nhìn lại giữa Hạ Thanh Trì và bé Hạ. Nhìn kỹ, hai mẹ con khá giống nhau. Bé Hạ thừa hưởng gen tuyệt vời của Hạ Thanh Trì, cánh mũi cao thẳng và bờ môi mọng, tuổi còn nhỏ nhưng cũng khó che giấu vẻ đẹp của cô bé.

“Đây là con gái của cô sao?”


Hạ Thanh Trì cảnh giác nhìn chằm chằm cô ta, cô không muốn tiết lộ thân phận của bé Hạ.

Cô đã sửa khuôn mặt và không phải là Hạ Thanh Trì trước kia, cho dù bọn họ phát hiện ra vấn đề, chỉ cần cô nhất quyết không thừa nhận thì sẽ không sao cả.

Bé Hạ thì khác, thật sự khiến người khác nghi ngờ, nếu bé Hạ làm xét nghiệm quan hệ cha con với Cố Đình Xuyên...

Cô không dám nghĩ đến tình tiết tiếp theo, để ngăn chặn tất cả những điều này xảy ra, phải chặt đứt tất cả nguy cơ.

“Ra ngoài.”

Cô chỉ vào cửa phòng bệnh và thấp giọng ra lệnh.

Hạ Lăng An còn chưa tìm được cơ hội để phát tiết chuyện của công ty, hôm nay gặp lại cô ấy cũng bộ dạng hung hăng vênh váo như vậy, trong lòng cảm thấy không vui, khoanh tay lại đứng yên không nhúc nhích.

“Cô Hạ, tôi không muốn lặp lại. Con gái tôi cần nghỉ ngơi. Những người không liên quan mời ra ngoài cho.”

Hạ Thanh Trì không nhắc nhở nữa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Nếu là người khác, Hạ Lăng An đã sớm thức thời rời đi, nhưng người phụ nữ này dù thế nào cô cũng không vừa mắt, cô thừa nhận người kia cũng xinh đẹp đấy, nhưng còn kém hơn cô một chút.

Thấy cô không nhúc nhích, Hạ Thanh Trì cũng không nhẫn nhịn nữa,

"Tôi đã nói, đừng để tôi lặp lại. Nếu cô không chịu nghe, vậy tôi sẽ..."

Cô còn chưa kịp tiến về phía trước, Cố Thần đã cầm theo một chiếc hộp nhỏ bước vào, cậu đã cố đi thật nhanh, cậu còn chưa trở lại phòng bệnh đã nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.

“Dì ơi.” Cố Thần ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Trì.

Cậu cảm thấy áy náy với mẹ của Hạ Niệm, cô bé phải nằm viện có một nửa là do con người độc ác bên cạnh cậu.

Hạ Thanh Trì liếc thấy Cố Thần đứng bên cạnh: “Sao cháu lại ở đây?”

Nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé, trong đầu cô sẽ tự động nghĩ đến khuôn mặt của Cố Đình Xuyên, khí chất trên người cậu bé rất giống Cố Đình Xuyên, nhìn kỹ nét mặt cũng có mấy phần tương tự, chính xác là phiên bản thu nhỏ của Cố Đình Xuyên.

“Cháu đến đây thăm bạn cùng lớp Hạ Niệm.”

Cố Thần nói rất hùng hồn hợp lý, như thể mọi thứ đã sớm được an bài.

Những lời này khiến Hạ Thanh Trì cảnh giác, cô rời mắt khỏi Cố Thần sau đó nhìn Hạ Lăng An trước mặt, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô còn đang thấy lạ làm sao Hạ Lăng An tìm thấy nơi này được, bây giờ khi thấy Cố Thần thì không hề ngạc nhiên.

“Được rồi, người cũng đã thấy rồi, hai người có thể rời đi.”

Hạ Thanh Trì vẫy tay, tự nhiên chặn giữa Cố Thần và Hạ Niệm, không cho hai người tiếp xúc với nhau.

Hạ Niệm sớm đã phát hiện ra hộp bánh trong tay Cố Thần, Hạ Niệm thòm thèm, cô bé kéo áo Hạ Thanh Trì, đôi mắt đáng yêu điềm đạm nhìn vào mắt cô: “Mẹ, mẹ để anh đẹp trai chơi với con một lúc được không? Con muốn nói chuyện với anh ấy. "

Con bé mê trai này.

Hạ Thanh Trì thầm hận bản thân không hăng hái tranh giành, chính mình năm đó vì vậy mà bị Cố Đình Xuyên tổn thương, chuyện này khiến cô hối hận suốt đời.

“Không được, con phải nghỉ ngơi thật tốt.” Hạ Thanh Trì thẳng thừng từ chối.

Cô sẽ không để bé đi theo bước chân của mình, đặc biệt đó là anh trai cùng cha khác mẹ của bé.

Thấy mẹ không cho, trong lòng bé Hạ đầy tủi thân nhưng không thể hiện ra ngoài, có anh đẹp trai ở đây bé vẫn chọn mẹ, chỉ cần mẹ không tức giận, tạm thời có thể hy sinh bản thân, bánh ngọt và anh đẹp trai có thể bỏ qua một bên.

Cố Thần nhìn thấy ý tứ của Hạ Thanh Trì, nhưng cậu muốn tự mình đưa chiếc bánh cho bé Hạ.

“Còn gì nữa không?” Cô nheo mắt nhìn Cố Thần và chậm rãi hỏi.

Cố Thần còn chưa trả lời, Hạ Lăng An đã vội vàng chen vào: "Sao cô lại so đo với đứa nhỏ, Thần Thần chúng ta lo lắng cho con gái cô mới đến đây, cô lại vội vàng đuổi người, xem ra Janey trong truyền thuyết cũng chỉ thế này, ngay cả phép xã giao cơ bản cũng không biết.”

Nắm bắt cơ hội, Hạ Lăng An mở miệng ép đối phương vào thế bí.

Trong nhà họ Cố, không ai có thể cướp đi ánh đèn sân khấu thuộc về cô, cô muốn ra oai phủ đầu người phụ nữ này, để cô biết ai mới là lợi hại nhất.

Hạ Thanh Trì không mảy may động tâm trước sự khiêu khích của Hạ Lăng An, cô nhìn ánh mắt lo lắng của đứa bé rồi nở một nụ cười và nhàn nhạt nói: “Nói xong mời đi cho.”

Giọng điệu của cô lạnh lùng hơn trước.

Không ngờ đã nói đến thế mà cô cũng không phản ứng lại, Hạ Lăng An tức giận: "Cô ra vẻ cái quái gì? Ở công ty, tôi đã chướng mắt cô, dựa vào đâu nói quần áo của tôi là bắt chước? Cô dựa vào đâu ở đây huênh hoang với tôi."

Nói đến gần cuối, cô gần như rống lên để nói hết câu này, cuối cùng đã có thể phát tiết bực bội.

Trước lời buộc tội của cô, Hạ Thanh Trì phản bác: "Cô Hạ, trước hết, tôi không có ý nhằm vào cô, về cách ăn mặc của cô và tiêu chuẩn lựa chọn người mẫu của tôi, đó đều là yêu cầu thật sự của tôi, và thứ hai, cô đang ở trong phòng bệnh của con gái tôi. Tôi có quyền yêu cầu cô rời đi.”

Hạ Thanh Trì thở cũng không thở gấp, bình tĩnh nói đến cùng.

Xét về khí thế, cô hoàn toàn ăn đứt Hạ Lăng An.

"Cô..." Hạ Lăng An chỉ thẳng vào mặt cô, giơ tay lên hận không thể tát vào mặt dạy cho cô một bài học.

Chưa đợi Hạ Thanh Trì ngăn cản, một tay khác đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ta, bàn tay trên không trung đột ngột dừng lại.

Ánh mắt cả hai đều quay lại nhìn về người thứ ba bước vào, Hạ Thanh Trì cau mày khi nhìn thấy người đến, cô không muốn nhìn thấy anh ta ở đây, còn trái tim Hạ Lăng An loạn nhịp.

Hai người cũng không ngờ Cố Đình Xuyên sẽ xuất hiện vào lúc này.

“Cô gây phiền phức chưa đủ sao?”

Cố Đình Xuyên lạnh lùng nhìn Hạ Lăng An, trong lời nói mang ý chất vấn.


Hạ Lăng An không thể trả lời câu hỏi này, không tính tới chuyện vừa rồi cô tính động tay, chỉ riêng chuyện bị Cố Đình Xuyên bắt gặp cô mang Cố Thần trốn ra cũng đủ khiến cô ăn khổ. Cô hiểu tính cách của anh, tim thầm đập loạn xạ.


“Đình Xuyên, anh nghe em giải thích.” Cô nắm lấy cánh tay của Cố Đình Xuyên, muốn chủ động nói rõ và tranh thủ thể hiện.


Cố Đình Xuyên thô bạo hất tay cô ra, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, mày kiếm nhíu lại, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng.


Hạ Thanh Trì càng bất ngờ khi nhìn thấy anh, không có mấy người biết cô đang ở bệnh viện, Hạ Lăng An đến đây cũng không phải là tình cờ, còn về nguyên nhân...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK