• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau đó, vợ của Đình Xuyên lập tức mất tích, cho đến bây giờ bà vẫn phái người đi khắp nơi tìm con bé, nhưng lại không tìm được.” Bà cụ Cố một lòng một dạ hoài niệm về quá khứ, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt đã khóc của Hạ Thanh Trì.

“Có lẽ bà đã sai rồi, bà không nên ép buộc Đình Xuyên và vợ của nó đến với nhau, nếu như vậy, vợ của Đình Xuyên còn có thể ngồi bên cạnh bà, cùng bà uống chút trà, nói chuyện phiếm.” Bà cụ Cố ưu thương nói.

Hạ Thanh Trì càng nhìn bà cụ Cố thì trong lòng cô càng thêm khó chịu, cô rất muốn ôm lấy bà cụ Cố rồi nói cho bà ấy biết cô đã trở về, cô đồng ý uống trà và nói chuyện phiếm với bà ấy, nhưng cô chỉ có thể nghĩ trong đầu, bây giờ cô không thể bại lộ thân phận Hạ Thanh Trì được.

“Vậy bây giờ cô Hạ Lăng An và tổng giám đốc Cố thật ra là quan hệ vợ chồng sao?” Hạ Thanh Trì xem nhẹ nỗi thương cảm của bà cụ Cố, tiếp tục hỏi.

Bà cụ Cố lắc đầu: “Không phải, Đình Xuyên không kết hôn với Hạ Lăng An, hôn lễ đã chuẩn bị xong, nhưng Đình Xuyên đột nhiên hủy hôn lễ, còn đuổi Hạ Lăng An ra ngoài.”

“Lúc đó bà cũng không biết vì sao Đình Xuyên đột nhiên như vậy, nhưng lúc đó thái độ của Đình Xuyên rất kiên quyết, bà cũng không thể lay chuyển được nó, đành phải tùy nó.” Bà cụ Cố nói.

“Có điều, sau đó bác sĩ Lý nói cho bà biết, lúc đó Đình Xuyên bảo ông ấy kiểm tra cơ thể cho Hạ Lăng An, phát hiện Hạ Lăng An căn bản chưa từng mang thai, Đình Xuyên lúc này mới tức giận đuổi Hạ Lăng An ra ngoài.” Bà cụ Cố thấp giọng nói.

Lúc này Hạ Thanh Trì mới hiểu được, thì ra lúc đó Hạ Lăng An căn bản không hề mang thai, nhưng lại nói cô đẩy cô ta khiến cô ta sảy thai.

Thậm chí Hạ Lăng An còn lấy cái cớ này, muốn Cố Đình Xuyên tự tay giết con ruột của anh, mùi vị của chén thuốc kia vẫn chưa bao giờ phai nhạt trong miệng của Hạ Thanh Trì.

Nhưng mà, Cố Đình Xuyên biết hết tất cả, nhưng anh chỉ đuổi Hạ Lăng An ra ngoài.

Hạ Thanh Trì đột nhiên cảm thấy nản lòng, cho dù Cố Đình Xuyên không cưới Hạ Lăng An, cho dù tình cảm của hai người bọn họ đã không còn như trước, nhưng trong lòng Cố Đình Xuyên, tính mạng của Hạ Thanh Trì và đứa nhỏ vẫn như trước không hề quan trọng.

Chờ một chút, trong lòng Hạ Thanh Trì đột nhiên có một âm thanh kêu dừng, như vậy lúc đó Hạ Lăng An căn bản không hề mang thai, vậy thì Cố Thần là con của ai và Cố Đình Xuyên đây?

Chẳng lẽ mẹ Cố Thần sinh ra Cố Thần, cũng bị Cố Đình Xuyên ép phải rời khỏi nhà? Xem ra, trong năm năm qua, phụ nữ bên cạnh Cố Đình Xuyên không hề ít.

“Cháu gái, cháu có biết tại sao bà thích cháu như vậy không?” Bà cụ Cố đột nhiên hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Hạ Thanh Trì.

Hạ Thanh Trì vốn định hỏi chuyện về Cố Thần, đáng tiếc nếu như bỗng nhiên mở miệng, nhất định sẽ khiến cho bà cụ Cố nghi ngờ, cho nên Hạ Thanh Trì đành phải thôi.

Cẩn thận suy nghĩ về vấn đề của bà cụ Cố, Hạ Thanh Trì có thể đoán trước đáp án, nhưng cô không dám nói, bởi vì cô chưa từng gặp vợ của Cố Đình Xuyên, làm sao cô biết cô và vợ Cố Đình Xuyên lớn lên giống nhau đây.

“Cháu không biết.”

“Bởi vì cháu rất giống vợ của Đình Xuyên.” Bà cụ Cố nói quả nhiên là đáp án này: “Không phải là lớn lên giống nhau, mà là cử chỉ, cách đối nhân xử thế rất giống, cảm giác ở cùng với bà cũng rất giống.”

Bà cụ Cố uống trà, thoải mái nói: “Cháu gái, sau này không có việc gì dẫn thì hãy Hạ Bảo Bối đến đây chơi nhiều chút, được không?”

Hạ Thanh Trì không cách nào từ chối bà cụ Cố như vậy, chứ đừng nói cô có một phần tình cảm sâu đậm với bà cụ Cố, cho dù là một bà cụ xa lạ nói với Hạ Thanh Trì như vậy, Hạ Thanh Trì cũng không thể từ chối.

“Được, sau này cháu có cơ hội, cháu sẽ thường xuyên dẫn Hạ Bảo Bối đến chơi, cháu thấy Hạ Bảo Bối cũng rất thích nơi này.”

Bà cụ Cố hài lòng gật gật đầu: “Được, bà cũng rất thích Hạ Bảo Bối, cháu nuôi dưỡng rất tốt, đứa nhỏ này vừa tới, bà cảm thấy nhà chúng ta không giống như trước, trở nên rất náo nhiệt. Ngay cả Cố Thần cũng vì Hạ Bảo Bối mà trở nên vui vẻ.”

Hạ Thanh Trì cười, Hạ Bảo Bối quả thật có năng lực như vậy, có thể khiến cho mọi người bên cạnh vui vẻ.

“Đúng rồi, bà nghe nói là một mình cháu chăm sóc Hạ Bảo Bối?” Bà cụ Cố nói.

“Vâng.” Hạ Thanh Trì bình thản nói.

“Cha của đứa nhỏ thì sao?” Bà cụ Cố thẳng thắn hỏi.

Hạ Thanh Trì nghĩ đến vấn đề này, cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cô thoải mái cười: “Cha của Hạ Bảo Bối đã qua đời, trước khi Hạ Bảo Bối chưa được sinh ra đã qua đời rồi.”

Bà cụ Cố gật gật đầu: “Là như vậy sao, một mình cháu nuôi nấng đứa nhỏ cũng không dễ dàng.”

Hạ Thanh Trì nhớ đến mấy năm nay thì lòng chua xót: “Vâng, rất vất vả, nhưng mà đã qua rồi, bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy những trải nghiệm đó đều rất quý giá, đều là những ngày trong nước mắt có nụ cười.”

Bà cụ Cố thưởng thức nhìn Hạ Thanh Trì, đứa nhỏ này giống như lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy, sống rất tự nhiên, thông suốt, có lẽ cũng đã trải qua nỗi đau thấu xương, cho nên con bé mới có thể có tâm trạng như vậy!

“Có điều sau này có bà, cháu không cần vất vả như vậy nữa.”

Hạ Thanh Trì vâng một tiếng, nhìn ý cười của bà cụ Cố, cô cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

“Bà, thời gian không còn sớm, cháu dẫn Hạ Bảo Bối đi trước, ngày mai con bé còn phải đi học.” Hạ Thanh Trì đứng dậy gọi Hạ Bảo Bối đang chơi ở phía xa đến.

Bà cụ Cố rất không muốn để cho Hạ Thanh Trì và Hạ Bảo Bối rời đi, nhưng thời gian quả thật không còn sớm, bà ấy cũng không tiện ở lại, chỉ có thể dặn dò thím Trương, bảo bà ấy gọi Cố Đình Xuyên xuống, tiễn Hạ Thanh Trì và Hạ Bảo Bối.

“Bà, không cần đâu, tổng giám đốc Cố còn đang bận công việc, chúng cháu có thể tự về, không cần làm phiền tổng giám đốc Cố xuống.” Hạ Thanh Trì vừa lau mồ hôi cho Hạ Bảo Bối vừa nói.

“Không có việc gì, các cháu tới làm khách, thằng nhóc nên tiễn các cháu về.” Thái độ của bà cụ Cố kiên quyết.

Vừa dứt lời, Cố Đình Xuyên từ trên lầu đi xuống, anh nhìn Hạ Thanh Trì và Hạ Bảo Bối đã ăn mặc chỉnh tề, nói: “Thời gian không còn sớm, tôi bảo người đưa hai người về.”

“Không cần đâu, chúng tôi tự mình bắt xe về là được rồi.” Hạ Thanh Trì theo thói quen từ chối Cố Đình Xuyên.

Cố Đình Xuyên nhìn Hạ Thanh Trì một cái, không nói nhiều, anh cầm chìa khóa xe: “Được, tôi tự mình tiễn hai người trở về.”

Nói xong, Cố Đình Xuyên sải bước ra cửa, Hạ Thanh Trì vội vàng giữ chặt anh: “Thật sự không cần làm phiền đến anh, anh mau đi làm việc, cứ sắp xếp tài xế đưa chúng tôi trở về là được.”

Cố Đình Xuyên không để ý tới Hạ Thanh Trì, mà anh một tay ôm Hạ Bảo Bối lên, hỏi: “Hạ Bảo Bối, cháu có muốn chú đẹp trai đưa cháu về nhà không?”

Hạ Bảo Bối nhìn Hạ Thanh Trì một cái, nhận được tín hiệu yêu cầu từ chối từ mẹ, cô bé vốn định từ chối chú đẹp trai, nhưng lo lắng đến hạnh phúc chung thân của mẹ, Hạ Bảo Bối đã thay đổi chủ ý.

“Cháu nghĩ, cháu hy vọng chú đẹp trai đích thân tiễn cháu và mẹ về nhà.” Huống hồ, ai lại đi từ chối chú đẹp trai như vậy chứ, Hạ Bảo Bối nghĩ trong lòng.

Cố Đình Xuyên cười nói một tiếng được, sau đó anh nhìn Hạ Thanh Trì: “Đi thôi.” Nói xong, anh lập tức ôm Hạ Bảo Bối chuẩn bị rời đi.

“Tạm biệt bà Cố, tạm biệt anh Cố Thần, tạm biệt dì đã làm bánh ngọt rất ngon.” Hạ Bảo Bối ở trong lòng Cố Đình Xuyên chào tạm biệt mọi người.

Nói xong, Cố Đình Xuyên và Hạ Bảo Bối đi ra ngoài, chỉ để lại Hạ Thanh Trì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK