Hạ Thanh Trì chạy thẳng đến văn phòng của Cố Đình Xuyên. Khi cô mở cửa và nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Từ Khải, Hạ Thanh Trì nhận ra rằng hành vi của mình là quá bất lịch sự.
Hạ Thanh Trì không còn cách nào khác ngoài gõ lên cánh cửa bị đẩy ra: “Tổng giám đốc Cố, bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Cố Đình Xuyên không tức giận. Anh nhìn Hạ Thanh Trì, nói: “Vết thương ở chân của cô lành lại rất nhanh.”
Sau đó Hạ Thanh Trì mới nhớ ra mình còn bị thương ở chân, vừa rồi bị Đinh Linh làm cho choáng váng đến mức quên cả vết thương ở chân.
“Ngồi xuống nhanh đi.” Cố Đình Xuyên chỉ vào ghế sô pha trong phòng làm việc, “Không thể để bị thương được?”
Dù sao thì bây giờ cô cũng là nhân viên của Cố thị, nên không thể quá coi thường ông chủ, còn chưa đề cập đến việc Từ Khải vẫn còn ở đây, Hạ Thanh Trì chỉ có thể nghe lời Cố Đình Xuyên, ngồi trên ghế sofa.
“Được rồi, tạm thời hãy làm như thế đi, nếu có bất kỳ tình huống nào thì điều chỉnh kịp thời.” Cố Đình Xuyên đóng tài liệu lại và đưa cho Từ Khải.
Từ Khải làm sao có thể không thấy cái nháy mắt của Cố Đình Xuyên, anh ta biết ý, chuẩn bị rời đi, mới vừa bước được hai bước thì đã nghe Cố Đình Xuyên nói từ phía sau: “Rót một tách cà phê cho Janey.”
“Được rồi, Tổng giám đốc Cố,” Từ Khải nói xong thì ra khỏi văn phòng.
Cô Janey này thực sự không đơn giản, không những không bị đuổi khi xông vào phòng làm việc của Cố Đình Xuyên, Cố Đình Xuyên còn để cô ngồi trên ghế sô pha và còn kêu mang cà phê cho cô.
Phải biết rằng, anh ta đã theo Cố Đình Xuyên lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ ngồi trên ghế sofa! Từ Khải bực bội nghĩ.
Đãi ngộ này hoàn toàn là ở cấp bậc của ông chủ, Từ Khải đột nhiên cảm thấy kích động, chẳng lẽ là Janey và Cố Đình Xuyên…?
Nhớ lại lúc trước Cố Đình Xuyên lo lắng về việc tại sao Janey không đến công ty, xem xét tất cả các dấu hiệu, đó chẳng phải là vì vị chủ tịch lạnh lùng đã yêu Janey rồi sao.
Từ Khải ngưỡng mộ sự thông minh của anh ta, sờ sờ đầu tự nói: “Đầu ơi, mày thật thông minh, sao có thể để người khác sống được?”
Để tìm hiểu chuyện trong phòng làm việc, Từ Khải đã tự tay chuẩn bị cà phê. Anh ta muốn xem tình hình trong văn phòng bằng cách đưa cà phê. Khi Hạ Thanh Trì đến thì rất tức giận, có lẽ bây giờ Cố Đình Xuyên đang quỳ bàn phím rồi.
Từ Khải nghĩ, nở một nụ cười gian trá trên khuôn mặt.
Thật tiếc vì trí tưởng tượng của Từ Khải quá phong phú. Sau khi Từ Khải rời đi, Cố Đình Xuyên bận việc và không nói chuyện với Hạ Thanh Trì chút nào. Hạ Thanh Trì cũng đang ngồi trên ghế sô pha, do dự không biết làm sao.
Hạ Thanh Trì lúc này thật sự hối hận, cô quá hấp tấp, tại sao cứ xông vào thế này? Bây giờ đang lâm vào cục diện lúng túng khó xử.
Cạch…
Từ Khải đang chuẩn bị xem một màn kịch hay, anh ta bưng cà phê vào, thấy Cố Đình Xuyên, đang nhìn chằm chằm vào máy tính với vẻ mặt nghiêm túc, như thể chưa từng quỳ gối trước bàn phím.
Từ Khải nhìn Hạ Thanh Trì một lần nữa, dường như cô không còn tức giận nữa, yên lặng ngồi trên ghế sofa nhìn Cố Đình Xuyên. Từ Khải không khỏi cảm thấy rằng Cố Đình Xuyên rất giỏi trong việc dỗ dành bà chủ.
“Janey, cà phê của cô.” Từ Khải đặt cốc cà phê lên bàn và nhìn Hạ Thanh Trì một cái nhìn phức tạp.
“Tại sao cậu lại mang cà phê đến?” Cố Đình Xuyên nói đột ngột khiến Từ Khải giật mình.
“Ơ…” Từ Khải vừa rồi còn đang muốn xem kịch hay, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng công việc nhỏ như bưng trà rót nước hoàn toàn không phải là công việc của mình.
“Có phải cậu nhàn rỗi quá không? Cậu có muốn xem lại hợp đồng với Kim thị một lần nữa không?” Cố Đình Xuyên chỉ vào chồng tài liệu dày trên bàn và nói.
Từ Khải nhanh chóng xua tay: “Tổng giám đốc Cố, tôi thấy bọn họ đều đang bận nên tôi mới tiện ghé đưa cà phê. Tôi còn rất nhiều việc nên phải đi làm trước đây.”
Nói xong, Từ Khải chạy trốn khỏi văn phòng của Cố Đình Xuyên như một cơn gió.
“Được rồi, Janey đã đợi lâu rồi, cô đến văn phòng của tôi có gì muốn nói?” Cố Đình Xuyên đứng dậy, đi đến chiếc ghế sô pha đối diện với Hạ Thanh Trì rồi ngồi xuống.
Hạ Thanh Trì vẫn đang suy nghĩ về ánh mắt vừa rồi của Từ Khải, nhất thời không kịp trả lời câu hỏi của Cố Đình Xuyên trong một lúc.
“Tôi…” Ngay khi Hạ Thanh Trì mở miệng, cô đã mất đi năm điểm khí thế: “Tôi đến đây để hỏi Tổng giám đốc Cố.”
Cố Đình Xuyên nhướng mày nhìn Hạ Thanh Trì. Vừa rồi Hạ Thanh Trì xuất hiện trong văn phòng, Cố Đình Xuyên có lẽ đã biết mục đích cô đến đây rồi.
“Hãy nói đi.” Cố Đình Xuyên nói ngắn gọn.
“Lúc trước ở buổi lễ Tinh Quang đã xảy ra chuyện gì, tôi không biết cuộc điều tra của Tổng giám đốc Cố diễn ra như thế nào, anh có thể cho tôi một lời giải thích được không?” Hạ Thanh Trì nhìn thẳng vào mắt Cố Đình Xuyên, bất kể như thế nào, cũng không thể mất đi khí thế!
Cố Đình Xuyên khẽ nhếch môi: “Tôi đã điều tra mọi chuyện rõ ràng rồi.”
“Rõ ràng?” Hạ Thanh Trì hỏi một cách hùng hồn: “Ý Tổng giám đốc Cố là tất cả điều tra được thực hiện rồi thì Đinh Linh có thể được trở lại bộ phận thiết kế? Sau khi điều tra, Tổng giám đốc Cố phát hiện Đinh Linh không có liên quan gì đến chuyện này?”
Cố Đình Xuyên không vội trả lời, anh nhìn Hạ Thanh Trì ở đối diện. Kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, người phụ nữ này chưa bao giờ khiến anh thất vọng, luôn luôn chất vấn không chút khách sáo.
“Tôi đã thăng chức cho Đinh Linh để tìm ra sự thật.” Cố Đình Xuyên thẳng thắn nói.
“Cái gì?” Hạ Thanh Trì nghĩ câu trả lời của Cố Đình Xuyên rất buồn cười, muốn lấy cớ cũng không cần như vậy chứ? “Tôi không hiểu tổng giám đốc Cố đang nói gì.”
“Cô Janey và Đinh Linh là đồng nghiệp. Tôi tin rằng Janey biết rất rõ khả năng của cô ta”. Cố Đình Xuyên giải thích: “Năng lực của Đinh Linh không có khả năng tính toán ra mọi chuyện.”
Hạ Thanh Trì hờ hững gật đầu.
“Tuy nhiên, Đinh Linh từ chối thừa nhận rằng có người khác đang điều khiển sau lưng cô ta. Tại sao lại như vậy?” Cố Đình Xuyên hỏi.
Hạ Thanh Trì không chút suy nghĩ, nói: “Rất đơn giản. Thứ nhất, có nghĩa là người đứng sau Đinh Linh rất thông minh. Người này biết Tổng giám đốc Cố sớm muộn sẽ phát hiện ra Đinh Linh, vì vậy đã chuẩn bị trước. Thứ hai, người này đã hứa hẹn với Đinh Linh, còn có thể có một sự đe dọa.”
Cố Đình Xuyên gật đầu hài lòng: “Đúng vậy, đó là lý do tại sao tôi chuyển Đinh Linh trở lại phòng thiết kế và thăng chức cho cô ta, để họ thả lỏng cảnh giác và để tôi có thể theo dõi dấu vết.”
Hạ Thanh Trì nhìn Cố Đình Xuyên khó hiểu, cô tự hỏi mình có nên tin những lời của Cố Đình Xuyên không.
“Vậy thì Tổng giám đốc Cố nói vừa rồi đã tìm ra được sự thật rồi,” Hạ Thanh Trì không thèm tin vào Cố Đình Xuyên trong chuyện này: “Người đứng sau Đinh Linh là ai?”
Thực ra câu hỏi của Hạ Thanh Trì hoàn toàn vô dụng, khi mới xảy ra chuyện, Hạ Thanh Trì đã biết chính là Hạ Lăng An đã làm điều đó. Cô chỉ muốn biết liệu Cố Đình Xuyên có nói sự thật hay không.
“Đó là Hạ Lăng An.” Cố Đình Xuyên nói không do dự, ngược lại khiến Hạ Thanh Trì bị giật mình.
“Tổng giám đốc Cố định làm gì với Đinh Linh và Hạ Lăng An?” Hạ Thanh Trì ép từng bước.
“Đây là điều tôi muốn nói với cô. Việc hợp tác với Vạn Khang vẫn giao cho cô làm, nhưng cô phải làm điều đó một cách bí mật. Thiết kế của Đinh Linh chắc chắn sẽ không vượt qua được. Tôi sẽ dùng điều này để sa thải Đinh Linh.”
Cố Đình Xuyên nói: “Sau đó, dự án này sẽ giao toàn bộ cho cô.”
“Vậy còn Hạ Lăng An thì sao?” Hạ Thanh Trì hỏi.