• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đang nói chuyện với Janney, sao hôm nay cô lại dự tiệc ở chỗ này?” Điều mà Hạ Thanh Trì không ngờ tới là thái độ của bà cụ Cố đối với Cố Đình Thuấn rất lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là vô cùng lạnh lùng.

“Tôi đã từng xem tin tức về buổi lễ Tinh Quang ngày hôm qua. Tôi rất ngưỡng mộ thiết kế của cô Janney, cho nên hôm nay tôi đến đây để được gặp cô Janney. Dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp của nhau, chắc chắn chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp gỡ trong tương lai.”

Cố Đình Thuấn cực kỳ lễ phép với bà cụ Cố, một mực tôn kính.

Ngược lại, bà cụ Cố khi nghe xong thì hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì anh cũng nên biết điều một chút, nên làm gì thì làm đi, đừng có đứng loanh quanh chỗ này.”

Cố Đình Thuấn vẫn nở nụ cười ấm áp: “Được rồi, bà, vậy bà trò chuyện đi, cháu về trước nhé. Hẹn gặp lại bà vào ngày khác.”

Sau khi nói xong, Cố Đình Thuấn nháy mắt với Hạ Thanh Trì và rời đi.

Hạ Thanh Trì không biết tại sao cũng là cháu trai, nhưng thái độ của Bà cụ Cố đối với Cố Đình Xuyên và Cố Đình Thuấn lại có thể khác nhau đến như vậy.

Thật ra, nghĩ kỹ lại, không có gì ngạc nhiên khi thái độ của bà cụ Cố đối với hai đứa cháu trai hoàn toàn khác nhau, dù lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là da là thịt, nhưng người ta sẽ luôn thiên vị những đứa trẻ có tính tình cứng đầu hơn một chút.

“Được rồi, sắp đến giờ rồi, bà đi trước đây, Janney, khi nào rảnh nhớ đến gặp bà cùng với Đình Xuyên.” Bị Cố Đình Thuấn quấy rầy một hồi, bà cụ Cố đã mất hứng nói chuyện, đứng dậy rời đi.

“Vâng, bà đi thong thả.” Hạ Thanh Trì cũng đứng dậy lễ phép đáp lại.

“Đúng rồi, khi cháu đến đừng quên dẫn Hạ Bảo Bối theo. Mấy ngày nay bà không gặp, bà rất nhớ nó.” Bà lão tiến lên hai bước, đột nhiên quay đầu dặn dò.

Hạ Thanh Trì gật đầu, không nói gì. Sau khi nhìn bà cụ Cố rời đi, Hạ Thanh Trì mới lại một lần nữa ngồi xuống ghế.

Nhìn xung quanh, có những người mà Hạ Thanh Trì không quen biết, mọi người cùng nâng ly cạn chén, hỏi han ân cần, cũng tại chỗ không người họ lại lộ ra những biểu cảm xấu xí nhất.

Hạ Thanh Trì đột nhiên cảm thấy nhàm chán, cô nhìn thấy Cố Đình Xuyên vẫn bị một đám người vây quanh, còn Hạ Lăng An vẫn đứng bên cạnh Cố Đình Xuyên như trước, như thể mọi thứ vẫn như năm năm trước, chính mình vĩnh viễn đứng bên cạnh mà nhìn Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An.

Nhưng mà, Cố Đình Thuấn mới vừa nói rằng Cố Đình Xuyên đã đuổi Hạ Lăng An ra khỏi nhà, điều này có đúng hay không, Hạ Thanh Trì trong lòng phải suy nghĩ lại đã.

Hạ Thanh Trì ngồi một lúc, lại càng cảm thấy nhàm chán vô vị nên đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước hai bước đã bị Đinh Linh chặn lại.



“Janney thực sự là có mặt mũi quá mà. Bữa tiệc ăn mừng do công ty tổ chức mà cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Đinh Linh vẫn nói những lời nói đầy chanh chua giống như mọi khi.

“Sao cô lại ở đây?” Hạ Thanh Trì mang vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm Đinh Linh.

“Tại sao tôi không thể tới?” Đinh Linh trợn mắt liếc nhìn Hạ Thanh Trì một cái rồi ngạo mạn nói.

“Bữa tiệc tối nay chủ yếu có người của bộ phận thiết kế của công ty. Cô bây giờ không còn ở trong bộ phận thiết kế, mà bộ phận tổng hợp cũng không nằm trong phạm vi được mời.” Hạ Thanh Trì đứng thẳng người nhìn Đinh Linh một cách trịch thượng.

“Cô!” Cơn giận Đinh Linh đã được khơi dậy thành công: “Chuyện ngày hôm qua là do tôi mua chuộc phóng viên đó!” Đinh Linh nói.

“Cái gì?” Mặc dù trong lòng Hạ Thanh Trì đã đoán được, nhưng nghe Đinh Linh thừa nhận thì có chút kinh ngạc.

“Tôi đã mua chuộc phóng viên, hơn nữa tổng giám đốc Cố cũng đã biết chuyện này, nhưng như vậy thì làm sao?”

Đinh Linh nhìn phản ứng của Hạ Thanh Trì, lại càng kiêu ngạo nói: “Tổng giám đốc Cố nói chuyển tôi đến bộ phận quản lý trước để ngăn cản miệng của cô. Đợi thêm một thời gian nữa tôi không chỉ trở lại phòng thiết kế, mà còn được thăng chức nữa.”

Hạ Thanh Trì lạnh lùng nhìn Đinh Linh, lời nói này là thật hay giả, nhưng mà sự thật thì Cố Đình Xuyên không hề đuổi cô ta, quả nhiên, Cố Đình Xuyên vẫn đang che chở Hạ Lăng An.

"Cô cho rằng bản thân mình rất quan trọng sao? Tổng giám đốc Cố căn bản sẽ không vì cô mà làm tổn thương người thực sự quan trọng đối với anh ấy, cô có hiểu không?" Đinh Linh hung dữ nói.

Người thật sự quan trọng? Là nói Hạ Lăng An sao? Hạ Thanh Trì cười lạnh: "Như vậy cũng tốt, tổng giám đốc Cố muốn giữ đám người ăn hại các người ở lại Cố Thị, tôi không có ý kiến."

Đinh Linh phản ứng lại: "Cô nói ai là đồ ăn hại?"

"Ai bị đuổi khỏi bộ phận thiết kế, thì người đó chính là kẻ vô dụng." Trưởng phòng Diêu bỗng nhiên quay về, cho Đinh Linh một sự đả kích thật mạnh.

"Trưởng phòng Diêu... Chị đây là đang nói tôi là đồ ăn hại sao?" Đinh Linh nhìn thấy trưởng phòng Diêu thì khí thế ngay lập tức dịu đi nửa phần.

Trưởng phòng Diêu gật đầu: "Không sai, cô vẫn còn cứu được, một người quý ở chỗ biết tự hiểu, có thể nhận thức được chính mình là đồ ăn hại, thì vẫn có khả năng biến trở lại thành con người."

Đinh Linh tức giận trợn tròn hai mắt, một hồi lâu cũng không nói nổi một câu, xoay người thở hồng hộc bước đi.



"Em không sao chứ?" Trưởng phòng Diêu hỏi Hạ Thanh Trì, cô ấy đã sớm nghe được những lời mà Đinh Linh nói với Hạ Thanh Trì, cô ấy ở bên cạnh nhìn, chỉ còn chờ để trợ công cho Hạ Thanh Trì thôi.

"Em không sao, loại người này không cần phản ứng với cô ta." Hạ Thanh Trì cười trả lời, nhưng mà chị Diêu lại thấy được sự mệt mỏi và miệng vết thương phía sau nụ cười của Hạ Thanh Trì.

"Nếu em mệt rồi, thì đi về nhà nghỉ ngơi trước đi, nếu như chờ lát nước tổng giám đốc Cố hỏi, chị nói giúp em một tiếng là được." Chị Diêu quan tâm nói.

"Vậy được, cám ơn chị Diêu." Nói xong, Hạ Thanh Trì cầm lấy chiếc túi nhỏ rời khỏi hiện trường buổi tiệc rượu như đang trốn đi.

Hạ Lăng An ở bên cạnh Cố Đình Xuyên cả một đêm, nhưng mà ánh mắt của cô ta lại vẫn cứ quan sát Hạ Thanh Trì, nhìn thấy Hạ Thanh Trì đi rồi, cô ta lặng lẽ bước ra khỏi xe, lấy điện thoại di động ra, nói với đầu dây bên kia: "Cô ta đi rồi, ra tay đi."

Nói xong, Hạ Lăng An cắt đứt điện thoại, trở lại bên cạnh Cố Đình Xuyên giống như cái gì cugx chưa từng xảy ra.

Hạ Thanh Trì đi ra phòng tiệc rượu, hít thở bầu không khí trong lành mới cảm thấy tốt hơn nhiều, cô bước nhanh về phía trước, trước khi tới đây chị Diêu nói phải đi ra khỏi con đường này mới có thể bắt xe.

Nghĩ đến Hạ Bảo Bối còn đang ở nhà chờ cô, Hạ Thanh Trì không khỏi bước đi nhanh hơn, nếu không có đôi giày cao gót trên chân, Hạ Thanh Trì sẽ còn chạy nhanh hơn.

Hạ Thanh Trì một lòng muốn lao về nhà, không một chút mảy may phát hiện ra ở phía sau cô có mấy người đàn ông cường tráng.

Vào buổi chiều, Hạ Thanh Trì còn cảm thấy cây cối trên con đường này nhìn rất xanh um tươi tốt, làm sao tới buổi tối lại có chút kinh khủng.

Trong đầu Hạ Thanh Trì nhớ tới cảnh trong phim kinh dị mà đã từng xem trước đây, bước chân lại có phần nhanh hơn, chỉ kém chạy đi một chút.

Ngay khi còn có hai bước nữa là đến giao lộ, Hạ Thanh Trì đột nhiên bị người khác che miệng từ phía sau lại, kéo vào giữa rừng cây bên cạnh.


Hạ Thanh Trì liều mạng giãy dụa, nhưng mà không biết thế nào sức mạnh của hai người chênh lệch quá lớn, Hạ Thanh Trì không hề có khả năng đánh trả, trong nháy mắt, cô đã bị kéo vào sâu bên trong rừng cây, ở một nơi sâu đến nỗi đưa tay không thấy năm ngón.


Người đàn ông cường tráng lập tức thả Hạ Thanh Trì ra, cô vừa định chạy, thì nhận ra rằng xung quanh mình có ít nhất ba người, còn có thể nói cách khác, Hạ Thanh Trì đã bị bao vây.


"Các người thả tôi ra, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho các người." Hạ Thanh Trì nỗ lực đàm phán nói.


"Chúng tôi không cần tiền, chúng tôi chỉ muốn được thoải mái." Một người đàn ông trong đó đi đến bên cạnh Hạ Thanh Trì, vừa nói chuyện, vừa xé rách chiếc váy của Hạ Thanh Trì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK