Sau khi cúp điện thoại của Đường Tiểu Kỳ, Hạ Thanh Trì gửi cho Đường Tiểu Kỳ vị trí trên WeChat. Đúng lúc này có người gõ cửa, Hạ Thanh Trì vừa muốn đứng dậy thì Cố Đình Thuấn lại đột nhiên xuất hiện, anh ta ra hiệu cho Hạ Thanh Trì ngồi xuống để mình đi ra mở cửa.
Là bác sĩ và một y tá.
“Đình Thuấn, muộn như vậy rồi mà cậu còn tính hành xác người ta hay gì vậy? Bắt tôi phải đưa một y tá nữ đến đây, có vết thương nào tôi không xử lý được cơ chứ, cần y tá nữ làm gì?” Một người đàn ông mặc vest vừa vào cửa đã nói.
Hóa ra Cố Đình Thuấn cố ý dặn dắt theo một y tá nữ đến, lúc này Hạ Thanh Trì mới nhận ra Cố Đình Thuấn là người cẩn thận đến như vậy.
Nhưng người đàn ông kia lại không nhìn thấy Hạ Thanh Trì đang ở đây, anh ta tiến lại gần Cố Đình Thuấn, nói nhỏ: “Cô y tá này cậu chuẩn bị cho mình phải không? Tôi cố ý tìm cô đẹp nhất cho cậu đấy, cậu xem xem có hài lòng không?”
Nói rất khẽ, nhưng Hạ Thanh Trì và cô y tá nữ đều nghe thấy hết. Cô y tá nữ nọ hoảng sợ, đang đêm tự nhiên bị ông chủ kéo ra khỏi bệnh viện, chẳng lẽ phải làm dịch vụ đặc biệt gì đó sao?
Cố Đình Thuấn hắng giọng, có chút ngượng ngùng nói: “Anh đừng đùa nữa, có một cô gái bị thương, đàn ông con trai như anh khám thì không tiện nên tôi mới bảo anh đưa một cô y tá nữ theo.”
Lúc này anh ta mới nhìn thấy Hạ Thanh Trì ngồi trên ghế sô pha, lập tức thu lại dáng vẻ trác táng ban nãy: “Chào cô, tôi họ Ngô.”
Hạ Thanh Trì gật đầu: “Tôi là Janey, chào bác sĩ Ngô.”
“Kẻ nào lại ra tay tàn nhẫn với một cô gái xinh đẹp nhường này chứ, đúng là đáng bị lột da rút gân mà.” Bác sĩ Ngô bước tới kiểm tra vết thương trên chân của Hạ Thanh Trì, đoạn nói đùa.
“Cô đưa cô Janey đi tắm rửa sạch sẽ trước đi, nhìn xem trên người cô ấy có bao nhiêu vết thương rồi bôi thuốc trị xây xát cho cô ấy.” Bác sĩ Ngô lấy một lọ thuốc từ trong hộp thuốc tiện dụng đưa cho cô y tá, dặn dò nói.
“Đây là quần áo.” Cố Đình Thuấn đưa bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn ra.
Cô y tá nhỏ nhẹ nhàng đỡ Hạ Thanh Trì dậy, nhưng chân của Hạ Thanh Trì bị thương nặng, đi lại rất khó khăn, cô y tá nhỏ phải cầm đồ nên đỡ cô đi cũng chẳng dễ dàng.
Cố Đình Thuấn bế Hạ Thanh Trì lên từ phía sau: “Đi thôi, tôi đưa cô đến phòng tắm.”
Anh tổng giám đốc này bá đạo thật, cô y tá nhỏ ở bên vẫn luôn nhìn thẳng.
Cố Đình Thuấn đặt Hạ Thanh Trì lên chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm: “Tôi ra ngoài trước, nhờ cô bôi thuốc giúp cô ấy.” Sau cùng, Cố Đình Thuấn nói với cô y tá nhỏ một câu như vậy.
Cô y tá nhỏ vội vàng gật đầu, người gì đâu mà tốt, vừa bá đạo vừa dịu dàng, lại còn khiêm tốn.
“Cô Janey, để tôi giúp cô.” Cô y tá nhẹ nhàng vén chăn ra khỏi người Hạ Thanh Trì để lộ một mảng da lớn, trên cơ bản thì chỉ toàn những vết bầm tím và những vết trầy xước nhỏ.
“Cô Janey, để tôi tắm cho cô trước nhé.” Cô y tá nhỏ đang định đi vặn nước cho cô thì phát hiện bồn tắm đã đầy nước, đưa tay ra sờ thì thấy độ ấm của nước vừa phải.
“Janey, bồn tắm có nước rồi, cô vào đi, để tôi giúp cô rửa sạch vết thương.” Cô y tá nhỏ rất kiên nhẫn.
Hạ Thanh Trì khó khăn di chuyển đến bồn tắm, nghĩ đến hồi nãy Cố Đình Thuấn đã biến mất một lúc khi cô đang nghe điện thoại, cô biết ngay Cố Đình Thuấn là người đã vặn nước, trong lòng càng cảm thấy ấm áp hơn.
Hạ Thanh Trì ngồi trong nước ấm, chỉ cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể đều như dãn nở ra, Hạ Thanh Trì lập tức thả lỏng người, cô y tá bên cạnh lấy khăn nhỏ nhẹ nhàng lau vết thương cho Hạ Thanh Trì.
“Cô Janey, có thể sẽ hơi đau, cô chịu đựng một chút nhé.” Vẻ đau lòng trên gương mặt cô y tá không giấu được, Hạ Thanh Trì “Ừ” một tiếng, đây cũng là một cô bé tốt bụng.
Vết thương của Hạ Thanh Trì tập trung ở lưng và chân, cô y tá kiên nhẫn lau sạch từng vết thương, lại xả bỏ nước trong bồn tắm rồi mới bôi thuốc cho Hạ Thanh Trì.
“Cô Janey đừng lo, những vết trầy xước này không sâu. Thuốc này do chính bệnh viện chúng tôi điều chế, cam đoan sẽ không để lại sẹo.” Cô y tá nhỏ vừa nói vừa bôi thuốc cho Hạ Thanh Trì.
Cái này gọi là đánh lạc sự chú ý, cô y tá nhỏ hy vọng dùng cách này có thể làm dịu cơn đau của Hạ Thanh Trì.
“Được rồi, cảm ơn cô.” Hạ Thanh Trì không quan tâm lắm đến việc có để lại sẹo hay không, nhưng cô hiểu ý tốt của cô y tá nhỏ, cũng rất biết ơn cô ấy.
Lúc này, Cố Đình Thuấn và bác sĩ Ngô ở bên ngoài đang ngồi uống rượu cùng nhau.
“Cậu trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào thế? Lại còn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân nữa?” Bác sĩ Ngô lại đổi sang giao diện trai đểu, hỏi anh ta một cách bỡn cợt.
Cố Đình Thuấn nhấm nháp hương vị rượu, không trả lời ngay câu hỏi của bác sĩ Ngô.
“Bởi vì người phụ nữ này là một bước rất quan trọng.” Giọng nói lạnh lùng của Cố Đình Thuấn một lúc lâu sau mới vang lên, mất đi vẻ dịu dàng nho nhã thường ngày, thêm vào đó là một phần mưu toan.
Thực ra anh ta không hề rời đi, anh ta trốn trong bóng tối, vốn muốn tìm cơ hội để củng cố tình bạn của mình với Hạ Thanh Trì nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh Hạ Thanh Trì bị bắt cóc.
Cố Đình Thuấn theo họ vào rừng, anh ta muốn cứu người vào thời điểm quan trọng, đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, lại chẳng ngờ diễn biến tiếp theo lại đặc sắc đến vậy.
Cố Đình Thuấn nhìn Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An ôm nhau rời đi, biết thời cơ của mình đã đến bèn lập tức hành động quyết đoán, cứu Hạ Thanh Trì đã nản chí ngã lòng ra.
“Vậy cậu cũng đâu thể ôm tới ôm lui người ta như vậy.” Bác sĩ Ngô dường như đã quá quen với việc Cố Đình Thuấn trở mặt, không lộ ra một chút vẻ kinh ngạc nào: “Vết thương ở chân của cô ta hơi nghiêm trọng, e rằng mấy ngày tới vẫn chưa thể chạm đất.”
“Không sao.” Cố Đình Thuấn uống cạn ly của mình: “Tôi sẽ chăm sóc cô ta thật tốt.”
Bác sĩ Ngô gật đầu: “Thế này đi, tôi sẽ nhờ người mang xe lăn tới cho cậu, như vậy cũng tiện hơn.”
Cố Đình Thuấn đáp “Ừ”, sau đó không nói gì thêm.
Bác sĩ Ngô lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Chốc nữa đến.”
“Đình Thuấn, thực ra cậu đã làm rất tốt rồi, không cần thiết phải quá ám ảnh với hai chữ ‘hoàn hảo’ đâu.” Bác sĩ Ngô muốn khuyên Cố Đình Thuấn vài câu.
“Tôi tự có tính toán riêng, anh không cần nói nữa.” Cố Đình Thuấn ngắt lời bác sĩ Ngô.
Bác sĩ Ngô không nói gì nữa. Anh ta và Cố Đình Thuấn đã quen nhau nhiều năm, anh ta biết Cố Đình Thuấn đang nghĩ gì. Dù không thể ủng hộ cách làm của anh ta, nhưng là bạn bè với nhau, bác sĩ Ngô hiểu được tại sao anh ta làm vậy.
Miễn là Cố Đình Thuấn không làm việc gì phạm pháp, bác sĩ Ngô sẽ không can thiệp.
Một lúc sau, cô y tá nhỏ đã xử lý xong vết thương cho Hạ Thanh Trì, cô ấy lấy khăn sạch do Cố Đình Thuấn chuẩn bị lau người cho Hạ Thanh Trì, sau đó giúp Hạ Thanh Trì thay đồ ngủ sạch sẽ.
“Được rồi, cô Janey, cô chờ một chút.” Sau đó cô y tá nhỏ chạy ra khỏi phòng tắm, vốn dĩ cô ấy muốn nhờ Cố Đình Thuấn đến bế Hạ Thanh Trì ra ngoài, nhưng Cố Đình Thuấn đã chu đáo chuẩn bị một chiếc xe lăn.
Cố Đình Thuấn đi theo cô y tá nhỏ dắt xe lăn vào phòng tắm, bế Hạ Thanh Trì ngồi trên xe lăn rồi đẩy Hạ Thanh Trì ra.
Bác sĩ Ngô đã chuẩn bị sẵn, anh ta giúp Hạ Thanh Trì xử lý vết thương ở mắt cá chân, lại dặn dò thêm vài câu rồi rời đi cùng cô y tá nhỏ.
“Đừng nói gì hết, tối nay nghỉ ngơi thật tốt đã, ngày mai nói chuyện sau.” Hạ Thanh Trì đang định cảm ơn thì đã bị Cố Đình Thuấn đã ngắt lời.
Cố Đình Thuấn bế Hạ Thanh Trì lên giường, giúp cô đắp chăn xong mới rời phòng ngủ.
Hạ Thanh Trì nhìn bóng lưng của Cố Đình Thuấn, cơn mệt mỏi cực lớn ập đến khiến Hạ Thanh Trì nhanh chóng ngủ thiếp đi.