CHƯƠNG 91: NÓ RẤT NHỚ EM
Tô Ánh Nguyệt “chát” một tiếng vỗ tay anh ra, trừng anh.
Tuy Trần Minh Tân luôn là người ra vẻ nghiêm trang, nhưng, lời anh nói, từ trong đáy lòng của Tô Ánh Nguyệt nguyện ý tin tưởng.
Cũng giống như lần trước, cô tìm anh muốn anh giải thích, anh chỉ nói bây giờ vẫn chưa thể nói với cô.
Rõ ràng có thể tùy tiện nói ra một lý do lừa gạt cô, nhưng anh lựa chọn thành thật, người giống như anh, nếu muốn lừa một người phụ nữ, rất dễ dàng.
Nếu anh nhất định muốn giở thủ đoạn với cô, cô tuyệt đối chơi không lại.
Trần Minh Tân thấy cô không nói chuyện, cũng không đẩy anh nữa, thì biết cô tin lời anh nói, cúi đầu mút môi cô một cái giống như khen thưởng, kéo cô muốn đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy!” Tô Ánh Nguyệt bị ép đi theo phía sau anh.
Trần Minh Tân cũng không quay đầu lại: “Về nhà.”
“Ví của tôi. . . . . .”
“Đừng quan tâm đến nó.”
“. . . . . .”
. . . . . . . . . . . .
Tô Ánh Nguyệt bị Trần Minh Tân ném vào trong xe, một đường lái xe nhanh như tên bắn về đến vịnh Vân Thượng.
Lúc xuống xe, Tô Ánh Nguyệt còn đang lẩm bẩm: “Ví của tôi. . . . . .”
Trần Minh Tân đóng cửa xe, nắm lấy tay cô, dắt vào trong biệt thự: “Đi vào trước, bên ngoài lạnh, tôi bảo Nam Sơn lấy về cho em rồi, lát nữa cậu ta sẽ đưa tới đây.”
Trần Minh Tân bước rất lớn, đi cũng có chút vội, Tô Ánh Nguyệt phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân của anh, đáy lòng không nhịn được suy đoán, anh gấp gáp dẫn cô về như vậy, sẽ không vì chứng thực câu nói cuối cùng kia của anh đó chứ. . . . . .
Vào lúc cô lơ là, hai người đã vào biệt thự rồi.
Trần Minh Tân kéo cô vào trong, một tay khác đóng cửa lại, ngay cả đèn cũng không mở đã đẩy mạnh cô lên trên tấm ván cửa, đôi môi có nhiệt độ kinh người lập tức phủ lên, cướp đi hô hấp của Tô Ánh Nguyệt.
Cô nhíu nhíu mày muốn dời đi, đôi tay nhỏ bé mềm mại nâng lên đặt trên ngực anh, muốn đẩy anh ra một chút, nhưng không có chút tác dụng nào, sức lực của người đàn ông lớn đến kinh người, ép chặt cô giống như tảng đá, phía sau còn là ván cửa cứng ngắc.
Trần Minh Tân màu mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô, chỉ qua một giây, cả người lại đè xuống cô.
Hô hấp của Trần Minh Tân có chút nặng nề, Tô Ánh Nguyệt hoảng sợ đưa tay đặt trên ngực anh, ý muốn từ chối vô cùng rõ ràng.
Anh có thể cảm nhận được cô muốn từ chối, nhưng mà, anh sẽ không cho cô cơ hội này.
Tuy không thấy rõ khuôn mặt của anh, nhưng cô biết anh đang nhìn cô.
“Anh bình tĩnh một chút.” Tô Ánh Nguyệt túm chặt vạt áo của anh, cô biết nếu còn tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì.
Biểu hiện của Trần Minh Tân đã đủ rõ ràng rồi.
Nhưng cô vẫn không nhịn được có chút sợ hãi.
“Không bình tĩnh được.” Dường như Trần Minh Tân cảm giác được sự sợ hãi của cô, buông tay ra, chỉ cúi đầu xuống, chống trán của mình lên trán cô.
Giống như đang tự mình bình tĩnh, lại giống như đang kiềm chế.
Nhưng mà, sau một lát, anh lại đột nhiên mang theo mạnh mẽ hôn lên.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu, gọi tên của anh: “Trần Minh Tân. . . . . .”
Trần Minh Tân nhỏ giọng trả lời một tiếng, ôm cô không buông tay.