Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 114: MUỐN CÚT THÌ CÙNG CÚT

Hôm nay anh gọi điện thoại cho cô, nhưng mà cô không hề bắt máy.

Tìm đến công ty cô cũng trực tiếp làm lơ như không thấy anh.

Sau đó trợ lý gọi điện thoại cho anh, anh không thể không quay về công ty xử lý việc gấp, đoán là cô sẽ không về vịnh Vân Thượng nên trực tiếp đến chung cư của cô.

Trần Minh Tân nhìn cô chăm chú vài giây, sau đó đến ngồi xuống đối diện cô.

Gần đây Tô Ánh Nguyệt đi làm đều mang giày cao gót và đồ công sở, váy chỉ đến đầu gối, cô ngồi xuống như vậy thì váy bị kéo lên một chút, một đôi chân dài càng đáng chú ý.

Sau khi Trần Minh Tân ngồi xuống, ánh mắt vừa nhìn đã không tự chủ nhìn mỗi đôi chân trắng trẻo này.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt nhận ra anh đang nhìn gì thì đưa tay cầm túi vừa vứt xuống bên cạnh đập về phía anh: “Nhìn cái gì vậy!”

Trên mặt Tô Ánh Nguyệt hiện lên sự tức giận, vào lúc này anh nhìn chân cô làm gì!

Đồ khốn khiếp! Đừng nghĩ là cô không biết ánh mắt đấy của anh là đang nghĩ gì.

Trần Minh Tân chỉ có thể tránh né, vững vàng bắt lấy túi xách mà cô ném đến, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, đáy mắt hiện lên ý cười.

Như vậy là được rồi.

Trần Minh Tân đặt túi của cô sang một bên, giải thích rõ: ” Anh và Cố Hàm Yên chỉ là bạn.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì nhíu mày: “À.”

Hầu như tất cả đàn ông gặp chuyện như vậy đều sẽ giải thích như thế.

Trần Minh Tân: “Ừ.”

“…”

Sau đó thì sao?

Thấy Trần Minh Tân không có ý định nói tiếp, Tô Ánh Nguyệt bối rối: “Đây là lời giải thích của anh?”

Trần Minh Tân nói giọng nghiêm túc: “Đúng.”

Tâm trạng lúc này của Tô Ánh Nguyệt chắc chắn là…

“Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Tô Ánh Nguyệt dứt khoát đứng lên, chỉ vào cửa nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo.

Lần đầu tiên cô xuống bếp, anh không về cũng thôi đi, cả đêm cũng không về… cuối cùng chỉ giải thích một câu như vậy thôi.

Trước giờ cô vẫn giả vờ bình tĩnh nhưng mà vẫn bị anh chọc điên, không nhịn được lớn tiếng với anh.

Nhưng mà, Trần Minh Tân thì ngược lại, nhìn có vẻ càng bình tĩnh hơn.

“Muốn cút thì cùng cút.” Anh bình tĩnh nói xong mấy chữ này, cầm túi của cô đứng dậy.

Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Ánh Nguyệt, đi đến trước mặt cô, trực tiếp vác cô lên vai đi ra cửa.

Bụng dưới của Tô Ánh Nguyệt đè lên vai của anh, cả người ngả về phía sau anh, cánh tay anh mạnh mẽ đè chân của cô xuống, giống như là vác bao tải vậy, dễ dàng khiêng ra ngoài.

Anh khiêng cô ra ngoài, vẫn không quên tự tay đóng cửa lại.

Tô Ánh Nguyệt bị tiếng đóng cửa làm sực tỉnh, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, không để yên hết đánh lại đá chống trả: “Trần Minh Tân! Anh làm gì vậy! Anh bỏ tôi ra!”

Kiểu này, đúng thật là quá mất mặt!

Chân cô đi giày cao gót, mũi giày rất cứng, lúc đá Trần Minh Tân, ban đầu cũng không có nhẹ, đá vài cái thì nghe Trần Minh Tân khẽ rên nhẹ một tiếng.

Sau đó…

“Bốp!” Một tiếng bốp chói tai, giọng nói Trần Minh Tân vang lên, giọng uy hiếp: “Ngoan chút đi.”

Tô Ánh Nguyệt vốn còn lộn xộn trên vai anh bỗng yên tĩnh lại, cầm thú, dám đánh mông cô!

Cô cắn môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cầm thú!”

Nếu như bị người ta nhìn thấy cô bị vác đi thế này đã quá mất mặt, nếu như còn có người thấy Trần Minh Tân đánh mông cô, cô cảm giác mình chỉ có thể nói bái bai với gương mặt này.

Cảm giác được người trên vai cuối cùng cũng yên lặng, trong lúc cô không thấy được, Trần Minh Tân cong… khóe môi, giữa lông mày đều là sung sướng.

“Tôi khó chịu, mau thả tôi xuống…”

Thấy sắp đến cửa thang máy rồi, Tô Ánh Nguyệt mềm giọng giả vờ đáng thương.

Thật ra, bụng của cô đặt trên vai anh, cân bằng cả người đều được giữ ở đó, đúng là người có hơi khó chịu.

Trần Minh Tân nghe vậy “ừ” một tiếng, sau đó giống như là muốn đặt cô xuống.

Tô Ánh Nguyệt trong lòng vui vẻ, chưa kịp vui xong thì cả người đã rơi vào lòng Trần Minh Tân, bị anh ôm ngang người.

Phản ứng đầu tiên của Tô Ánh Nguyệt là muốn nhúc nhích, nhưng mà nghĩ đến cái đánh mông vừa rồi, lại chỉ có thể khống chế bản thân, nháy mắt nói” “Tôi có thể tự đi được.”

Trần Minh Tân không quan tâm, ôm cô đi đến thang máy phía trước, vươn tay nhẹ nhàng bấm nút thang máy.

Cửa thang máy mở ra.

Tô Ánh Nguyệt đang định nhân cơ hội này nhảy xuống, cảm nhận được tay của Trần Minh Tâm đặt ở mông cô, cổ tay nhẹ nhàng sờ nhẹ: “Ngoan một chút, nếu không… lộ hết.”

“…” Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn váy của mình, vùi đầu vào ngực anh giả chết.

Không biết có phải là Tô Ánh Nguyệt may mắn không, trên đường đi vậy mà lại không gặp ai.

Cô bị Trần Minh Tân thành công ném vào xe, Trần Minh Tân lên xe từ cửa bên, nhanh chóng khóa cửa xe lại, ô tô nhanh chóng lái đi.

Vẻ mặt Trần Minh Tân bình tĩnh như không có chuyện gì lái xe, Tô Ánh Nguyệt có tức giận thì nhất thời cũng không có chỗ bộc phát.

Bị anh mạnh mẽ đưa về biệt thự trên núi.

Xe dừng xong, Trần Minh Tân rút chìa khóa xe ra, cố ý quay đầu nhìn cô một cái.

Anh nhớ rất rõ lần đầu tiên cô đến, chính là nửa đêm mở cửa xe anh chạy, cái kiểu tiện tay để chìa khóa lung tung này có một lần là đủ rồi, nhất định không thể có lần thứ hai.

Tô Ánh Nguyệt mở cửa xe, giận đùng đùng đi vào trong, ý định là không thèm để ý đến Trần Mạnh Tân.

Nhưng mà, cô chỉ đi được có hai bước, bỗng nhiên dừng lại.

Bùi Chính Thành đứng ở cửa ngẩng đầu đã thấy Tô Ánh Nguyệt, giọng nói thân thiện: “Chị dâu, chị về rồi à? Tôi còn đang định gọi điện thoại cho hai người đấy.”

Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt chỉ nhìn Bùi Chính Thành một giây đã nhanh chóng dời đến người đứng bên cạnh anh ta là Cố Hàm Yên.

Hôm nay Cố Hàm Yên mặc quần áo khác, là kiểu áo mùa thu mới nổi tuần này, lại để lộ vẻ trưởng thành, ưu nhã rộng lượng.

Lúc Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta cũng ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Phụ nữ trời sinh đã nhạy cảm.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, Cố Hàm Yên gật đầu cười với cô.

Trần Minh Tân đi theo phía sau, cũng nghe thấy lời của Bùi Chính Thành, đi đến thấy anh ta và Cố Hàm Yên đứng ở cửa, vẻ mặt có chút trầm xuống.

Bùi Chính Thành ho khan một tiếng, đưa tay tỏ vẻ vô tội với Trần Minh Tân, sau đó thì nhìn trời nhìn đất làm như người qua đường.

Thấy Trần Minh Tân xuất hiện, Cố Hàm Yên cười dịu dàng: “Minh Tân.”

Trần Minh Tân ừ, vẻ mặt Cố Hàm Yên có sự thay đổi rất nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được, lại nhanh chóng trở lại bình thường, quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: “Minh Tân, cô đây là…”

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, giả vờ bị điếc sao? Không nghe thấy vừa nãy Bùi Chính Thành gọi cô là chị dâu à.

Thấy Trần Minh Tân chậm chạp trả lời, Bùi Chính Thành có vẻ sợ Cố Hàm Yên xấu hổ, vội vàng nói: “Hàm Yên, đây là…”

Tô Ánh Nguyệt không đợi Bùi Chính Thành nói xong đã đi nhanh về phía biệt thự, lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa.

Trần Minh Tân đã không giới thiệu Cố Hàm Yên với anh, vậy thì cô không để ý đến Cố Hàm Yên có gì không hợp tình hợp lý chứ.

Từ nhỏ ba đã dạy cô, không nên nói chuyện với người lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK