Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 225: CÓ RẤT NHIỀU CÁCH ĐỂ KHIẾN ANH BIẾN MẤT KHỎI THẾ GIỚI NÀY.

Huỳnh Tiến Dương bị anh ném ngã ra ngoài một cách không phòng bị.

Cơ thể anh ta đập mạnh xuống sàn nhà cứng ngắc lạnh lẽo, sự lúng túng trên khuôn mặt giờ đây đã thay đổi thành sự phẫn nộ.

“Trần Minh Tân!”

Anh ta căm hận nhìn Trần Minh Tân và chống tay lên định bò dậy.

Sắc mặt Trần Minh Tân đầy âm trầm, anh không cho anh ta có cơ hội để bò dậy.

Anh sải bước đi tới, một chân hung hăng đá vào bụng của Huỳnh Tiến Dương.

Huỳnh Tiến Dương bị cú đá này đá văng đi, và tông trúng vách tường của căn phòng đối diện.

Anh ta cảm thấy như lục phủ ngũ tạng của mình đau đến bắt đầu co giật, miệng há hốc ra đến cả nửa ngày cũng không phát ra được một tiếng.

Trong vài năm đầu tiên của sự nghiệp, khi Trần Minh Tân còn mười mấy tuổi, với tư cách là người phương Đông trẻ nhất trong giới, bị đám người đó bài ngoại, tìm lưu manh đến gây sự, một người đánh 10, anh chưa bao giờ thua.

Mặc dù chiến thắng ban đầu rất là thê thảm.

Một người từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió lớn lên như Huỳnh Tiến Dương làm sao là đối thủ của anh được.

Trần Minh Tân đi tới, nhấc chân lên giẫm vào người của Huỳnh Tiến Dương: “Ai cho anh lá gan đi vào đó?”

Đế đôi giày da thủ công cao cấp của Ý rất cứng, nên khi giẫm trên ngực của Huỳnh Tiến Dương, nặng nề đến nỗi khiến anh ta thở không ra hơi.

“Đó là…phòng của Ánh Nguyệt, tại sao tôi lại không được vào…”

Anh ta nói xong một câu thì liền thở hổn hển vô cùng kịch liệt.

Nhìn sắc mặt càng lúc càng u ám của Trần Minh Tân, anh ta lại thốt thêm một câu châm dầu vào lửa: “Anh không muốn biết tôi đã làm gì cô ấy sao?”

Thanh âm của Huỳnh Tiến Dương mang theo một sự khiêu khích.

Ngọn lửa trong lòng Trần Minh Tân càng bùng lên dữ dội, anh dùng sức giẫm hơn, đáy mắt hiện lên một tia sát khí nồng đậm.

Giọng nói của anh như được nghiến ra từ kẽ răng từng câu từng chữ: “Tôi có rất nhiều cách để khiến anh biến mất trên thế giới này, có muốn thử không?”

“Tiến Dương!”

Thanh âm anh vừa dứt, thì tiếng kêu chói tai của Tô Yến Nhi ở bên kia liền truyền tới.

Tô Yến Nhi đi tới định đẩy Trần Minh Tân ra: “Anh muốn làm gì Tiến Dương! Anh mau tránh ra!”

Trần Minh Tân chỉ khẽ nghiêng người qua một cái là liền thành công tránh được sự đụng chạm của Tô Yến Nhi, còn Tô Yến Nhi vì dùng sức quá nhiều, lại vừa bị vồ hụt, cơ thể cô ta bắt đầu mất cân bằng rồi bổ nhào về phía trước và ngã xuống.

Thấy khuôn mặt của Huỳnh Tiến Dương bị đau đến mức trắng bệch, bên khoé miệng còn bị rỉ máu, đáy lòng cô ta liền hoảng loạn: “Người đi đâu hết rồi! Người đâu!”

Bởi vì kể từ tầng hai trở lên là nơi ở của người nhà họ Tô, bình thường thì chỉ có kêu người làm tới, chứ người làm không được phép lên.

Thanh âm của Tô Yến Nhi vừa dứt thì người làm lập tức chạy tới.

Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều kinh hoảng, nhưng không có ai dám tiến lên trước hết.

Tô Yến Nhi vừa nãy vừa bị té nên vạt váy trên người cô ta bị vén lên, miễn cưỡng chỉ còn che được những chỗ cần che, trông rất là bất nhã nhặn.

Còn Huỳnh Tiến Dương thì sắc mặt trắng bệch bị Trần Minh Tân giẫm ở dưới chân, hơi thở khó khăn, khoé miệng có máu, rõ ràng là bị đánh.

“Cậu, cậu Trần!”

Một người làm dũng cảm bước lên trước, run rẩy gọi Trần Minh Tân một tiếng.

Nhưng Trần Minh Tân không hề quan tâm đến người làm mà khom người xuống xách cổ Huỳnh Tiến Dương lên, giống như là chưa được xả giận nên liền tẩn thêm hai đấm vào bụng của Huỳnh Tiến Dương.

Người xung quanh có thể nghe được tiếng gãy xương ‘răng rắc’ một cách rõ ràng.

Trần Minh Tân nhìn chằm chằm vào Huỳnh Tiến Dương với sắc mặt vô cảm, trên trán anh nổi đầy gân xanh, thanh âm nhẹ đến nỗi chỉ có hai người nghe thấy: “Nhớ kỹ lời của tôi, cũng đừng có thử khiêu khích tôi.”

Nói xong, anh buông Huỳnh Tiến Dương ra.

Người làm lập tức chạy lên đỡ lấy Huỳnh Tiến Dương: “Cậu Huỳnh, cậu sao rồi?”

Huỳnh Tiến Dương biết xương sườn của mình bị gãy rồi, đau đến mồ hôi lạnh đều toát hết cả ra, nhưng anh ta vẫn kiên cường lắc đầu: “Không sao.”

Trần Minh Tân sửa soạn lại bộ vest trên người mình, sắc mặt âm lãnh của anh khiến cho ai nấy đều không dám tới gần, cũng không có ai dám lên tiếng hỏi anh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Chính vào lúc này, cánh cửa phía sau bị mở ra, Tô Ánh Nguyệt ăn mặc gọn gàng bước ra từ bên trong.

Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì cô liền sững sờ, cô bước đến bên cạnh Trần Minh Tân rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trần Minh Tân đưa mắt đánh giá trên dưới Tô Ánh Nguyệt, sự âm lãnh toát ra trên cơ thể cũng tiêu tan đi được một chút, anh cất giọng nhàn nhạt hỏi cô: “Mới dậy sao?”

“Dậy từ lâu rồi, em vào nhà tắm sửa soạn, không thấy em trang điểm xong luôn rồi sao!” Tô Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái, người đàn ông này chắc chắn là không muốn đợi cô sửa soạn mà đã ra ngoài trước rồi.

Nghe thấy vậy, ánh mắt Trần Minh Tân khẽ lập loè một chút, sau đó nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, coi như là đã đáp lại.

“Tô Ánh Nguyệt, quản tốt người đàn ông của mày đi! Hôm nay nể mặt mày chứ nếu không tao đã trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát rồi!”

Thanh âm của Tô Yến Nhi đột nhiên vang lên, làm ngắt lời Tô Ánh Nguyệt đang định nói.

Tô Yến Nhi lúc này đã đứng lên, đầu tóc có chút rối loạn, sắc mặt cũng lạnh lẽo hệt như thanh âm cô ta vừa thốt ra.

Bộ dạng này thật là khác một trời một vực với Tô Yến Nhi bình thường a.

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt lộ ra vẻ hứng thú, cô mỉm cười hỏi: “Ồ? xảy ra chuyện gì mà phải báo cảnh sát vậy?”

“Xảy ra chuyện gì vậy!”

Tình hình bên này quá là kinh động, Tô Ánh Nguyệt vừa dứt lời xong là những người còn lại cũng đã đến.

“Tiến Dương sao lại bị thương đến nông nỗi này?” Tô Nguyên Minh đi tới, nhìn thấy bộ dạng của Huỳnh Tiến Dương thì liền kinh ngạc.

Lưu Bích và Tô Thành đi phía sau, nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương như vậy cũng không khỏi kinh ngạc.

Nhìn bộ dạng của Huỳnh Tiến Dương thì cũng biết là bị thương không hề nhẹ, anh ta là con trai độc nhất của nhà họ Huỳnh, bây giờ lại xảy ra chuyện ở nhà họ Tô, nhà họ Huỳnh chắc chắn sẽ đến gây rắc rối.

Khuôn mặt Tô Thành biến sắc dữ dội, ông lớn tiếng quát: “Còn ngây ngốc ở đó làm gì, mau đưa Tiến Dương đi bệnh viện đi!”

Có người làm trả lời: “Đã gọi xe cấp cứu rồi.”

Lúc này Tô Thành mới thu lại thần sắc.

“Ông nội là do con không tốt, Tiến Dương tức giận là vì cậu Trần động tay động chân với con, nhất thời kích động cho nên mới ra tay, không ngờ…”

Tô Yến Nhi nói đến đây thì nghẹn ngào, cô ta cúi đầu xuống không nói tiếp nữa.

Lời này tuy là nói xạo, nhưng nghẹn ngào là thật, cô ta yêu Huỳnh Tiến Dương nhiều thế nào thì đau lòng anh nhiều thế đó, tuy không biết tại sao Trần Minh Tân lại đánh Huỳnh Tiến Dương tàn nhẫn như vậy, nhưng cô biết rõ, có khả năng là do Huỳnh Tiến Dương chọc tới Trần Minh Tân trước.

Nhưng cho dù là nguyên nhân gì đi nữa thì Huỳnh Tiến Dương nhất định sẽ không chịu nói ra đâu, vì để tránh người khác hiềm nghi, thì chi bằng đem tất cả tội danh đổ lên đầu Trần Minh Tân là được.

Cho nên cô ta mới chọn là làm người chủ động trước.

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy thì tức đến hoá cười: “Chị nói là Trần Minh Tân động tay động chân với chị?”

Ngay cả một ngôi sao điện ảnh quốc tế như Cố Hàm Yên mà Trần Minh Tân còn không cho vào mắt, vậy mà đi động tay động chân với Tô Yến Nhi sao?

Chi bằng nói Trần Minh Tân có quan hệ nam nữ không chính đáng với Cố Hàm Yên còn khiến người khác tin hơn.

“Ánh Nguyệt, em đây là có ý gì, biết người biết mặt không biết lòng, cho dù thế nào đi nữa thì em cũng là người nhà họ Tô, chị là chị họ của em, máu mủ ruột thịt không thể nào vứt bỏ được, đừng vì một người ngoài mà làm tổn thương tình cảm của chúng ta chứ.”

Tô Yến Nhi nói năng rất hùng hồn, trong thần sắc còn mang theo chút giận dữ.

Vết thương của Huỳnh Tiến Dương lúc này đã đỡ đau hơn một chút, nghe thấy Tô Yến Nhi nói như vậy, anh cũng bất giác ngước đầu lên nhìn.

Đáy lòng anh có chút mâu thuẫn.

Lúc nãy nghe người ta nói Trần Minh Tân ra ngoài rồi, cho nên anh mới muốn đi tìm Tô Ánh Nguyệt, kết quả là khi anh bước vào thì Tô Ánh Nguyệt đang rửa mặt ở trong phòng tắm, không hề biết anh đi vào.

Anh đợi một lát, nghĩ qua nghĩ lại rồi quyết định đi ra ngoài.

Anh không làm gì cả, nhưng vừa ra ngoài lại bị Trần Minh Tân bắt gặp, vì tức quá cho nên anh mới nói mấy lời đó.

Chỉ là không ngờ Trần Minh Tân ra tay tàn nhẫn như vậy, còn về những lời mà Tô Yến Nhi nói, anh lựa chọn im lặng, trong lòng anh anh vẫn mong Tô Ánh Nguyệt sẽ tin lời Tô Yến Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK