Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 234: LÀM BẠN VỚI CÔ, THẬT SỰ ĐÁNG THƯƠNG…

Trần Minh Tân mặt mày không có cảm xúc nhìn chằm chằm cô, một câu cũng không nói.

Tô Ánh Nguyệt bị anh nhìn cũng thấy không được tự nhiên, cười khan hai tiếng, bỏ lại một câu “tôi đi thay quần áo” rồi chạy mất.

Giống như sợ bị Trần Minh Tân tóm lại vậy.

Đôi mắt của Trần Minh Tân trầm lạnh, nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc, bỗng nhiên mỉm cười.

Anh có dính người thế sao? Anh cũng đâu nói muốn đi cùng, cô ngược lại nhắc nhở anh, để anh ở nhà tự mình ăn cơm, sẽ không dẫn anh theo.

Có điều, theo như trái tim mà suy luận, anh hình như có chút muốn đi cùng.

Trần Minh Tân mặc dù không có đi theo nhưng lại gọi tài xế đến nhà đón cô, ngoài ra còn có hai vệ sĩ.

Cảm giác rất giống cảnh nhân vật lớn ra đường.

“Đi sớm về sớm.”

Trần Minh Tân bỏ qua biểu tình muốn từ chối của Tô Ánh Nguyệt, trực tiếp ấn cô vào trong xe.

Tô Ánh Nguyệt có chút bất lực, nhưng cô biết đây là ý tốt của Trần Minh Tân thôi.

Đợi đến khi cô lật menu từ đầu đến cuối thì An Hạ mới vội vàng chạy đến.

“Uống nước.”

Thấy An Hạ thở không ra hơi, Tô Ánh Nguyệt liền rót cho cô ấy ly nước.

An Hạ một hơi uống hết lý nước, đập cái bốp lên bàn, mặt mày tức giận nói: “Tớ hôm nay không ăn hết ba cân thịt, tớ nhất định không đi.”

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Tô Ánh Nguyệt lật menu, bất động thanh sắc hỏi cô ấy.

“Không có gì, chỉ là muốn tìm người ăn cơm cùng mà thôi.”

An Hạ lắc lắc đầu, một hơi gọi ra một bàn thức ăn.

Cuối cùng, An Hạ cũng không ăn hết, trên bàn còn thừa lại rất nhiều.

Cô kéo An Hạ lên xe, kêu tài xế đưa An Hạ về nhà trước.

Thấy bóng dáng An Hạ biến mất sau cửa tòa nhà, Tô Ánh Nguyệt mới quay đầu nói với tài xế tên của một bệnh viện.

Biểu cảm trên mặt tài xế có chút ngạc nhiên.

Do dự một lát mới hỏi: “Ông chủ nói, ăn cơm xong thì kêu tôi đưa cô về Vịnh Vân Thượng.”

“Đến bệnh viện kia trước đã, tôi có chuyện gấp, bao giờ trở về tôi sẽ nói với Trần Minh Tân.”

Bởi vì Tô Ánh Nguyệt cố chấp muốn đến bệnh viện đó nên tài xế cũng chỉ đành thuận theo.

Khi cô bước vào trong bệnh viện, tài xế đợi ở bên ngoài, vệ sĩ đi cùng cô vào trong.

Tô Ánh Nguyệt ấn thanh máy đi đến tầng 10, cô đi đến phòng bệnh của Huỳnh Tiến Dương.

Khi cô đẩy cửa bước vào, Tô Yến Nhi đang vắt khăn lông để lau mặt cho Huỳnh Tiến Dương.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đều quay ra, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt và cả vệ sĩ phía sau cô.

“Cô đến đây làm gì!”

Tô Yến Nhi nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì đứng bật dậy, sắc mặt không tốt nhìn Tô Ánh Nguyệt.

“Có việc, chị ra đây.”

Tô Ánh Nguyệt nói rất ngắn gọn rồi quay người đi ra ngoài.

Hành động của Tô Ánh Nguyệt rất chắc chắn Tô Yến Nhi sẽ đi theo cô ra ngoài.

Trong lòng của Tô Yến Nhi mặc dù hận muốn chết, nhưng lại không thể không thừa nhận, cô ta quả thật sẽ đi ra, cho dù lạnh lùng mỉa mai, trong lòng cô ta cũng sẽ thoải mái hơn một chút.

Cô ta thu lại ánh mắt đặt ở cửa.

Trong nháy mắt nhìn về Huỳnh Tiến Dương, sự tức giận trong đáy mắt liền biến mất, giọng nói dịu dàng: “Em ra ngoài một lát, anh đợi em trở lại.”

Nói xong, cô chỉnh lại quần áo trên người, ngẩng cao mặt kiêu ngạo đi ra.

Tô Ánh Nguyệt ngồi trên ghế chờ ở bên ngoài hành lang, hai vệ sĩ đứng cách đó không xa.

Bởi vì tuổi còn quá trẻ, trên người lại mặc đồ của thương hiệu nổi tiếng, tướng mạo cực kỳ xuất chúng khiến mọi người kinh diễm.

Tầng này đều là phòng bệnh VIP, nhìn quen các loại cô chủ bà chỉ nhà giàu rồi mà khi đi qua cũng không kìm được mà nhìn một cái.

Tô Yến Nhi đi ra thấy cảnh như vậy, đáy mắt lóe lên sự không cam tâm, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Chỗ này nhiều người, cô là mợ chủ của nhà họ Huỳnh và cô cả nhà họ Tô nên phải giữ mặt mũi.

“Trần Minh Tân sợ rồi sao? Chút tiền lương đó của anh ta, cũng có thể tìm được vệ sĩ cho cô sao?”

Tô Yến Nhi bước đến, trên mặt xuất hiện nụ cười vô hại, giọng cũng tương đối nhỏ, vừa đủ để Tô Ánh Nguyệt nghe thấy.

Tô Ánh Nguyệt nhướng mày, chút tiền lương đó của anh?

Cô khẽ cười một tiếng, đừng nói đến vệ sĩ, Trần Minh Tân lúc trước còn nói muốn thu mua tập đoàn nhà họ Tô cho cô làm bà chủ nữa đó.

Mặc dù cô không phải người ham hư vinh nhưng lúc này thật sự rất muốn nói ra thân phận thật của Trần Minh Tên.

Đến lúc đó, biểu tình của Tô Yến Nhi chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Chỉ có điều, cô hôm nay đến tìm Tô Yến Nhi là có chuyện khác.

“Phải, tiền lương của Trần Minh Tân chỉ có nhiêu đó, nhưng anh ấy nguyện tiêu tiền vì tôi,tôi cũng rất bất lực.”

Tô Ánh Nguyệt khẽ cười, nở nụ cười ôn hòa vô hại, giống y hết biểu tình khi nãy của Tô Yên Nhi.

“Hừ! Nhà họ Huỳnh đã kiện lên rồi, nếu như Trần Minh Tân sợ hãi, biết sai rồi thì chủ động đến xin lỗi Huỳnh Tiến Dương, cô tưởng anh ta kêu cô đến thì chúng tôi có thể bỏ qua cho hắn sao?”

Trên mặt Tô Yến Nhi lóe lên một tia âm độc, trầm giọng nói: “Chúng tôi không những sẽ không bỏ qua cho anh ta, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô tưởng từ này về sau, nhà họ Tô còn chỗ dung thân cho cô sao? Cô cùng Trần Minh Tân làm một đôi uyên ương mệnh khổ đi.”

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, đây là điều nực cười nhất mà cô từng nghe.

Lại có người nói, sẽ không bỏ qua cho Trần Minh Tân.

Mặc dù Tô Yến Nhi bởi vì không biết cho nên mới không biết sợ như vậy, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không nhịn được mà bật cười.

“Tôi rất mong đợi, tôi đến bao giờ có thể cùng Trần Minh Tân làm một đôi uyên ương mệnh khổ.”

Cho dù có một ngày Trần Minh Tân thật sự thất thế, muốn cùng cô làm đôi uyên ương mệnh khổ, vậy cũng không có gì, bởi vì cô biết, lấy năng lực của Trần Minh Tân, sẽ có ngày quay lại thời kỳ đỉnh phong.

Anh không giống với người bình thường, anh đã được định sẵn đứng ở nơi cao hơn người khác.

Tô Ánh Nguyệt nhớ đến mục đích chính mà mình đến đây, nói: “Chị làm những việc gì với An Hạ, tôi đều biết, tôi không ngờ chị lại vô vị như vậy.”

An Hạ mặc dù không nói, nhưng cô biết, An Hạ nhất định gặp phải chuyện gì rồi.

Tuy nói, cô cũng chỉ là đang thử vận may nhưng cô cơ bản có thể xác định, là Tô Yên Nhi nhúng tay vào.

“Ổ? Bạn thân của cô nhanh như thế đã tìm cô kể khổ rồi à? Sao hả, cô ta sẽ không ngây thơ cho rằng, cô có thể ra mặt thay cô ta chứ?”

Trên mặt Tô Yến Nhi lộ ra nợ cười giễu cợt: “Cô ta thật sự quá ngây thơ rồi, tập đoàn nhà họ Tô đâu phải chỗ muốn đến là đến muốn đi là đi, cô khuyên cô ta tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ở lại tập đoàn đi, đừng nghĩ đến chuyện từ chức, nếu không tôi tùy ý gán cho cô ta tội danh gián điệp thương nghiệp, cô ta sau này ở thành phố Vân Châu sẽ không thể sống được nữa đâu, làm bạn với cô, thật sự đáng thương mà…”

Tô Ánh Nguyệt khi nghe câu đầu tiên của cô ta, bàn tay đã siết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Cô hình như không cảm thấy đau, nghe hết những gì Tô Yến Nhi nói, cô mới nới lỏng ra.

“Tiện nhân!”

Chát!

Tô Ánh Nguyệt thở ra một hơi, rồi đứng bật dậy cho Tô Yến Nhi một cái tát.

Đời này An Hạ làm bạn với cô, là An Hạ vận khí không tốt.

Nhưng nếu như, An Hạ bởi vì cô mà bị Tô Yến Nhi làm khó, cô không thay An Hạ ra mặt, An Hại mới càng đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK