CHƯƠNG 211: LỄ CƯỚI
Vết thương trên lưng Tô Ánh Nguyệt đang khép lại, tế bào trong cơ thể đang phát triển, vết thương sẽ khó chịu, hơi đau và ngứa.
Lúc xuất viện, bác sĩ còn đặc biệt căn dặn có ngứa thế nào cũng không được gãi.
Nửa đêm, cô đang mơ màng ngủ thì thấy sau lưng hơi ngứa, định vươn tay gãi.
Nhưng cô vừa cử động, Trần Minh Tân đã áp sát từ phía sau, nắm tay cô vào lòng bàn tay mình, không cho cô lộn xộn.
Giọng anh mang theo vẻ mơ màng đặc biệt khi nửa đêm thức giấc: “Vết thương ngứa à?”
“Vâng, anh giúp em gãi một chút…” Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, lật tay nắm lại tay anh.
Giọng nói chưa tỉnh ngủ của cô cực kỳ mềm mại, anh ngẫm nghĩ một lát, khẽ tới gần cô hơn, cả người hoàn toàn tỉnh táo, dịu dàng nói vào tai cô: “Không được gãi, em ngủ rồi sẽ không thấy ngứa nữa, mau ngủ đi.”
“Vâng…”
Tô Ánh Nguyệt mơ hồ đáp lại, lẩm bẩm thêm một lát rồi ngủ thiếp đi.
Còn Trần Minh Tân thì nắm tay cô, cả đêm không dám ngủ say.
***
Hôm sau, cô thức dậy trước.
Nhận ra mình đang nằm trong lòng anh, cô quay đầu cẩn thận nhìn anh, phát hiện anh ngủ say.
Qua đêm, tóc anh hơi rối, mắt nhắm chặt, đôi môi hễ tức giận là mím chặt giờ cũng thả lỏng, hơi mở ra, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng, khác xa vẻ lạnh lùng ngày thường.
Nếu lúc thức dậy anh cũng thế này… thì tốt biết mấy.
Tô Ánh Nguyệt vươn tay khẽ chạm vào môi anh, rồi như phải bỏng, nhanh chóng rụt tay lại.
Cô gỡ cánh tay đang quàng trên người mình ra, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Trong phòng tắm, cô quay lưng về phía gương, ra sức xoay đầu nhìn vết thương trên lưng, đã gần khép lại rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết khâu như xương cá, cũng may không dài lắm.
Bên ngoài phòng tắm.
Cô vừa bước vào phòng tắm anh đã mở mắt ra, chống tay ngồi dậy.
Anh đưa tay chạm vào môi mình, rồi cúi đầu nhìn ‘em trai’ của mình một lát, nhướn mày nói: “Hăng hái quá sẽ chết đó?”
***
Hôm nay là ngày cưới của Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương.
Về tình về lý, cô đều… không nên đi?
Trong lòng cô không muốn đi, nhưng về tình về lý đều phải đi.
Rất nhiều nhân viên trong tập đoàn Tô thị đều đi, trước đây cô và cô ta đã diễn vở kịch chị em tình thâm trong công ty, đương nhiên cô không thể vắng mặt trong ngày cưới cô ta được.
Cô rửa mặt xong xuôi, vừa ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi thuốc lá trong phòng.
Không quá nồng nhưng thấy rất khó chịu.
Cô liếc nhìn Trần Minh Tân đang dựa vào đầu giường hút thuốc: “Mới sáng sớm anh hút thuốc làm gì?”
Cô khẽ nhíu mày, giọng điệu không tốt cho lắm.
Lúc anh thấy cô ra ngoài đã dập tắt điếu thuốc trong tay rồi.
Anh không trả lời câu hỏi của cô ngay, mà đứng dậy mở cửa sổ rồi mới quay đầu nhìn cô: “Em ra ngoài trước đi, đợi mùi thuốc bay đi hết rồi hãy vào.”
“Không sao đâu.”
Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt đáp lại, xoay người đi tới phòng quần áo.
Đợi cô thay đồ xong rồi ra ngoài, mùi thuốc trong phòng đã tan biến hết, Trần Minh Tân đang khoác áo tắm ngồi trên sofa nghe điện thoại, tóc vẫn còn ướt, rõ ràng mới tắm xong.
Anh thấy cô ra ngoài thì nói gì đó với đầu bên kia rồi cúp máy.
Mắt anh lướt qua người cô, thấy cô trang điểm kỹ càng thì lên tiếng hỏi: “Em muốn tham dự lễ cưới của Tô Yến Nhi à?”
Cô vẫn chưa quên chuyện anh cho rằng cô vẫn còn tình cảm với Huỳnh Tiến Dương, không chắc anh hỏi câu này là có ý gì, chỉ đáp lại hai chữ: “Đúng thế.”
Trần Minh Tân nghe vậy thì nhướng mày: “Hửm? Em không dẫn anh theo à?”
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt: “Sao cơ?”
Trong lúc cô hơi ngơ ngác, anh đã bỏ lại một câu: “Đợi anh” rồi đi vào phòng thay đồ.
Nhưng anh bước ra rất nhanh, trên người mặc thêm áo bành tô màu kaki.
Màu kaki…
Cô đã quen anh gần nửa năm, ngoài lần đầu, cô cùng anh đi mua hai áo sơ mi trắng do cô chọn, cô chưa từng thấy anh mặc chiếc áo nào màu khác nào ngoài màu đen.
Chiếc áo bành tô này là do lần trước người mang đồ tới đã cầm nhầm màu, Tô Ánh Nguyệt thấy Trần Minh Tân mặc lên người sẽ rất đẹp nên giữ lại.
Có điều anh chưa từng động vào nó.
Hôm nay không biết anh nghĩ gì mà mặc chiếc áo này.
Anh nhìn chiếc áo bành tô này cùng màu với bộ đồ trên người cô, vẻ mặt thoáng hài lòng: “Chúng ta đi thôi.”
***
Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân cùng đi tới nơi tổ chức hôn lễ.
Không giống phiên tòa xét xử Dương Linh hôm qua, hôm nay khi cô và anh tới đây, người nhà họ Tô đã tới đông đủ.
Cô và anh vừa xuất hiện, sắc mặt bọn họ đã thay đổi.
Nhưng cô ngó lơ.
Vì địa vị nhà họ Huỳnh rất cao nên người có máu mặt, hoặc người có chút địa vị, giàu có trong thành phố Vân Châu này đều tới.
Trước mặt nhiều người như thế, Tô Ánh Nguyệt không muốn so đo với họ.
Cô lễ phép chào từng người rồi đi tới trước mặt Huỳnh Thư Triết: “Chúc mừng chú Huỳnh.”
Câu “chúc mừng” này là thật lòng.
Ông cười đáp lại cô: “Ha ha, chú nhìn cháu và Tiến Dương cùng nhau lớn lên, giờ nó kết hôn với Yến Nhi rồi, cháu cũng nên nắm chặt ai đó đi.”
“Cháu đang nắm chặt đây.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong thì nghiêng đầu nhìn Trần Minh Tân ở bên cạnh.
Anh khẽ gật đầu với Huỳnh Thư Triết: “Chào ông Huỳnh.”
“Tổng giám đốc Trần?” Ông ta thấy anh thì vẻ mặt thoáng ngạc nhiên: “Cậu và Ánh Nguyệt là…”
“Cô ấy là vợ tôi, chúng tôi đã kết hôn rồi.” Anh cúi mắt, giọng anh điềm tĩnh không gợn sóng, đơn giản chỉ là thuật lại thôi.
Huỳnh Thư Triết nghe vậy thì gật đầu, quay đầu nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Con bé này, chuyện lớn như thế sao cháu lại giấu chú chứ…”
Trần Minh Tân đúng lúc cắt ngang lời ông: “Chúng tôi chỉ mới nhận giấy kết hôn, chưa tổ chức đám cưới, đợi năm sau mới tiến hành.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì mở to mắt, nghiêng đầu nhìn anh.
Cô đồng ý muốn tổ chức lễ cưới với anh khi nào chứ?
Đến khi hai người ngồi xuống bàn, cô mới xoay đầu nói nhỏ vào tai anh: “Em đồng ý muốn tổ chức lễ cưới với anh khi nào thế?”
Trần Minh Tân nhìn cô: “Em không có ý định đám cưới với anh à?”
Tô Ánh Nguyệt bỗng nhếch miệng cười, trong lòng có một cảm giác vui sướng khác thường: “Sao em phải cưới người không yêu mình chứ?”
Sắc mặt anh bỗng thay đổi, một giây sau, hình như thở dài một tiếng, cuối cùng không nói nữa.
Cô nhéo lòng bàn tay mình, hy vọng trong đáy mắt dần vụn vỡ.
Mà lễ cưới Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương cũng đã bắt đầu.
Cô di chuyển sự chú ý lên cặp đôi trên sân khấu kia.
Thật không may, cô chạm phải ánh mắt Huỳnh Tiến Dương.
Tô Ánh Nguyệt đang định rời mắt đi thì nghe thấy một giọng nữ vang lên ở phía sau lễ đường: “Khoan đã!”