CHƯƠNG 138: NÓI ĐỠ CHO CÔ?
Giọng điệu Tô Thành chân thật đáng tin khiến Tô Nguyên Minh nhất thời không tìm được cớ từ chối, chỉ đành nhận lời: “Vâng, con biết rồi.”
Tô Thành ngước mắt nhìn ông ta: “Đi làm đi, ta tin chuyện nhỏ này không tốn nhiều thời gian đâu, sắp đến cuối năm rồi, công ty rất nhiều việc còn cần đến con.”
Tô Nguyên Minh nghe vậy không dấu vết nắm chặt nắm đấm, ý của Tô Thành ông ta hiểu, trước khi ông ta xử lý chuyện này xong thì Tô Thành sẽ không để ông ta tham gia vào chuyện công ty.
Mặc dù đáy lòng có sự không cam nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đè lại dưới đáy lòng, ở nhà họ Tô, người có quyền lực lớn nhất trước nay đều là Tô Thành.
Nhưng ông ta có thể khẳng định, chắc chắn Tô Thành đã hoài nghi ông ta.
Qua chuyện này, về sau ông ta cần phải cẩn thận hơn.
…
Sau khi về đến phòng làm việc Tô Ánh Nguyệt liền cắm đầu vào công việc.
Trong lòng cô đại khái có thể đoán ra Tô Thành chắc chắn đang chèn ép Tô Nguyên Minh, cô cũng là nghe được điều này từ tầng cao cấp khác mới biết, Tô Nguyên Minh bị sắp xếp đi xử lý chuyện phía sau tiệc tiếp đãi ký giả.
Khi nghe được tin này, Tô Ánh Nguyệt rất không phúc hậu mà vui sướng khi có người gặp họa ở trong lòng.
Tô Nguyên Minh tìm mọi cách để phá hỏng buổi tiệc tiếp đãi ký giả, chẳng qua chỉ là muốn Tô Thành cho rằng Tô thị lại vì chút chuyện phá phách của Tô Ánh Nguyệt mà phải chịu tổn thất, vọng tưởng có thể đuổi Tô Ánh Nguyệt ra khỏi Tô thị để diệt trừ hậu họa vĩnh viễn.
Nhưng tục ngữ đã nói rồi, trên đời mười chuyện thì có đến tám, chín chuyện không như ý, nếu như Tô Nguyên Minh muốn làm gì là có thể thành cái đó thì lại trái với lẽ thường.
Tự đào hố thì tự mình lấp đi.
Buổi trưa, Tô Ánh Nguyệt đi ăn với An Hạ ở nhà hàng.
Trong lúc rảnh rỗi chờ đồ ăn, Tô Ánh Nguyệt lấy điện thoại ra đọc tin tức.
Vừa mở ra liền thấy bức ảnh của Cố Hàm Yên ngay trên đầu, tiêu đề là “Nữ thần hoàn mỹ Cố Hàm Yên đã xác nhận sẽ tiếp tục đóng bộ phim mới có tên ‘Mùa hè dài nhất’…”.
Nhấn vào xem thì thấy một đoạn clip ngắn.
Trên đầu cô ta vẫn còn băng gạc, dáng vẻ mỉm cười trả lời câu hỏi nhìn có vẻ rất tao nhã, rất đẹp.
Tô Ánh Nguyệt lật tiếp trang sau liền thấy một tin được đề xuất, cũng là tin phỏng vấn Cố Hàm Yên, Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, nhấn vào.
“Sau khi vết thương của cô Cố khỏi rồi có còn tiếp tục nhận làm người đại diện cho app trước đây không?”
App phóng viên hỏi chính là app mà Tô thị hợp tác.
“Đương nhiên rồi, công ty hợp tác rất tốt, đặc biệt là người đại diện, tính cách rất tuyệt vời, năng lực cũng mạnh mẽ. Tôi biết dạo này trên mạng có một vài bình luận không hay cho lắm nhưng tôi tiếp xúc với cô Tô và thấy cô ấy là một người rất không tồi…”
Cố Hàm Yên nói xong còn nở một nụ cười hào phúng với ống kính.
Clip rất ngắn, sau đó phóng viên còn hỏi hai vấn đề ngắn gọn xong thì kết thúc.
Tô Ánh Nguyệt buông điện thoại xuống, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, Cố Hàm Yên vì sao lại nói giúp cho cô?
Không phải cô lòng dạ đen tối mà vì cô thật sự cảm thấy Cố Hàm Yên không phải người hảo tâm như vậy.
Cố Hàm Yên không thể nghi ngờ chính là một người phụ nữ thông minh, người thông minh làm bất cứ việc gì, nói bất cứ lời nào cũng đều có dụng ý của nó.
Càng huống hồ, Cố Hàm Yên là một người phụ nữ xinh đẹp luôn như hổ rình mồi với chồng cô.
An Hạ ngồi đối diện cô cũng đột nhiên lướt đến tin này, ngạc nhiên kêu lên: “‘Mùa hè dài nhất’? Đây là cái tên quỷ gì vậy, Cố Hàm Yên có thực lực như thế sao lại đi nhận bộ phim kiểu này?!”
Vì chuyện xảy ra trước đây nên An Hạ không còn gọi Cố Hàm Yên là ‘nữ thần Yên’ nữa.
Tô Ánh Nguyệt hỏi cô ấy: “Sao thế?”
“‘Mùa hè dài nhất’ là một bộ phim điện ảnh của nhà sản xuất nhỏ, đạo diễn đều là nhân vật không có tiếng tăm, hơn nữa cốt chuyện cũng rất cũ, kịch bản có vẻ không ổn lắm.”
An Hạ vừa lướt xuống đọc tiếp vừa nói: “Nam chính và nữ chính gặp nhau trong một ngày mùa hè, âm thầm nảy sinh tình cảm với nhau nhưng sau khi quen biết mười năm thì nam chính lại cưới một người phụ nữ khác, cuối cùng lại quay về ở bên nữ chính…”
Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày, nội dung vở kịch này nghe quen quen.
Cô lâm vào suy tư, khó hiểu tìm chỗ ngồi.
Cố Hàm Yên và Trần Minh Tân quen nhau đã mười năm, Trần Minh Tân bây giờ lại cưới cô…
An Hạ không chú ý đến vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt, vẫn đang kể tiếp: “Nội dung quỷ quái gì đây, nếu như thật sự đều thích nhau còn cần phải chờ đợi mười năm sao!”
Tô Ánh Nguyệt cười nói: “Tớ cũng nghĩ như vậy.”
Cố Hàm Yên đúng là nghĩ nhiều thật, vốn dĩ cô ta nhận bộ phim này có lẽ là bởi vì cảm giác nhập thân quá mạnh mẽ đi.
Còn âm thầm nảy sinh tình cảm với nhau à?
Vô nghĩa, nếu Trần Minh Tân âm thầm nảy sinh tình cảm với Cố Hàm Yên sẽ có chuyện Tô Ánh Nguyệt cô sao?
…
Ăn cơm xong, Tô Ánh Nguyệt và An Hạ một trước một sau đi vào công ty.
Nửa đường thì gặp Tô Nguyên Minh.
“Giám đốc Tô.” Tô Ánh Nguyệt dừng bước, mặt mang theo ý cười nhìn ông ta.
Sắc mặt Tô Nguyên Minh không phải rất tốt nhưng trên đường người qua lại nhiều, còn có rất nhiều nhân viên Tô thị, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: “Tô Nguyệt.”
“Đối với tiệc ký giả hôm qua, tôi cũng rất có lỗi.” Tô Ánh Nguyệt hơi nâng cằm lên, vẻ mặt không hề có ý xin lỗi.
Sắc mặt Tô Nguyên Minh cứng đừo, không đợi ông ta nói, Tô Ánh Nguyệt đã nhìn chằm chằm ông ta, nói tiếp: “Đời người luôn có chuyện tốt chuyện xấu, không như ý mới là trạng thái bình thường của đời người, nếu như mọi chuyện đều như ý, ngược lại lại không tốt. Giống như chuyện tôi gặp phải trước đây vậy, nhưng may là bây giờ ông nội vẫn bằng lòng tin tưởng tôi.”
Mà những người nhà họ Tô này, tính kế tính tới tính lui muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô, nhưng bây giờ cô vẫn yên ổn ở lại Tô thị, hơn nữa còn lấy được cổ phần của ba để lại trước đây.
Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Tô Nguyên Minh cũng gắng gượng được nữa, trực tiếp phất tay rời đi.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, như vậy đã không gượng được nữa rồi à? Xem ra những sóng gió ông ta trải qua vẫn còn quá ít.
Chỉ là chuyện buổi tiệc tiếp đãi ký giả đã khiến Tô Ánh Nguyệt liên tưởng đến chuyện ba mình.
Ba là một người rất chính trực thiện lương, cô luôn tin tưởng vững chắc như vậy.
Vợ mất gần mười năm cũng không tái hôn, không những không có bạn gái mà còn chăm sóc, nuôi lớn con gái chu đáo, ông luôn chu toàn mọi mặt, cố gắng làm việc, sao có thể làm ra chuyện đó.
Mà hành động lần này của Tô Nguyên Minh khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, năm đó ba bị bỏ tù có phải cũng vì ông đã khiến người khác cảm nhận được sự uy hiếp nên họ mới hãm hại ông?
Nếu như giả thiết này được thành lập thì chỉ có thể là người nhà họ Tô hãm hại ba cô.
Trong lúc nhất thời, Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Cho dù ba và Tô Nguyên Minh không cùng một mẹ sinh ra nhưng chí ít cũng có quan hệ huyết thống, hơn nữa…
Tô Ánh Nguyệt hơi ngửa đầu, thở phào một hơi, đè nến cảm giác chua xót đến hít thở không thông từ đáy lòng.
Nếu thật sự là người nhà họ Tô làm thì cô sẽ không bỏ qua cho họ đâu.
Đáy mắt Tô Ánh Nguyệt lướt qua một tia kiên định, sau khi ổn định lại tâm trạng mới về công ty.
Đến khi cô tan làm, An Hạ đột nhiên thần bí cười hề hề chạy tới: “Tử Nguyệt, trong nhóm lớp có nói muốn hẹn gặp bạn bè.”
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên một lát mới nói: “Bạn học cấp ba?”
“Ừm…” Vẻ mặt An Hạ có chút do dự, dù sao với Tô Ánh Nguyệt mà nói, ký ức cuối cùng về những năm cấp ba cũng không tốt đẹp.