CHƯƠNG 70: TÔ ÁNH NGUYỆT, SAO EM LẠI TRỞ NÊN CỨNG NHƯ VẬY?
Hai người kia bị Trần Minh Tân đẩy ra suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Ánh mắt anh nhìn xung quanh một lát, đột nhiên nhìn chằm chằm nơi có Tô Ánh Nguyệt, kéo dài giọng: “Bà xã…”
Tô Ánh Nguyệt hơi sửng sốt, quay đầu nhìn hai nhân viên phục vụ khách sạn đang trợn mắt há mồm đứng bên cạnh.
Ngữ khí áy náy: “Ngại quá, anh ấy uống quá chén, có lẽ là say quá rồi.”
Đi theo còn có cô nhân viên nữ, trong giọng nói cô ấy mang theo sự hâm mộ nhìn Tô Ánh Nguyệt nói: “Cô à, chồng cô uống say rồi vẫn còn nhớ đến cô, không cho người khác động vào, cô cũng đừng giận anh ấy nữa, đưa anh ấy về nhà đi.”
Cô ấy chỉ cho rằng Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân là hai vợ chồng đang cãi nhau, Tô Ánh Nguyệt đang tức giận không muốn cho anh về nhà ở.
Đáng tiếc, người chồng tốt đều là của người ta.
Tô Ánh Nguyệt bị vẻ mặt hâm mộ của cô gái trẻ nhìn đến không biết nên nói gì.
Cô và Trần Minh Tân quả thật là vợ chồng, cũng có xảy ra một vài chuyện không vui nhưng dù sao cũng không giống những cặp vợ chồng bình thường khác.
“Làm phiền mọi người rồi.” Với người ngoài đương nhiên Tô Ánh Nguyệt không cần phải giải thích.
Cô gái trẻ lại cực kỳ nhiệt tình, giúp cô trả phòng rồi còn trả tiền mặt lại cho cô: “Cũng muộn rồi, cô mau về đi, uống rượu xong khó chịu lắm.”
Nói xong còn nháy mắt với cô một cái.
Tô Ánh Nguyệt phì cười: “Cảm ơn.”
Hai nhân viên phục vụ đều quay vào khách sạn.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trần Minh Tân với khuôn mặt mê man đang ngồi ở vị trí phó lái, đang định đi tới thì đột nhiên thấy anh loạng choạng xuống xe.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh bước đi không vững lắm liền đi tới dìu anh.
Kết quả bị anh tùy tay hất ra, lảo đảo bước về phía trước.
Sau đó dừng trước một cây đèn đường, dang hai tay ôm lấy, miệng nói: “Bà xã, Tô Ánh Nguyệt…”
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn Trần Minh Tân, mấp máy môi gọi anh: “Trần, Trần Minh Tân?”
“Ừm…” Trần Minh Tân kéo dài giọng, vì uống say nên tốc độ nói cũng cực kỳ chậm.
Anh ôm cây đen đường một lát rồi nghe hoặc hỏi: “Tô Ánh Nguyệt, sao em lại trở nên cứng như vậy?”
Nói xong, còn đưa tay sờ tới sờ lui cây đèn đường.
Bây giờ Tô Ánh Nguyệt thật muốn quay một cái video, đợi sau khi Trần Minh Tân tỉnh dậy sẽ lấy video này ra cười nhạo anh.
Nhưng, anh ôm cây đèn đường rồi gọi tên cô, nghĩ lại vẫn là thôi đi.
Với sự hiểu biết của cô về Trần Minh Tân, nếu như cô thật sự quay video, cái người không biết xấu hổ đó khẳng định sẽ nói: “Em xem, tôi uống say toàn bộ thế giới đều là dáng vẻ của em…”
Tô Ánh Nguyệt đi tới, mất rất nhiều sức lực mới kéo được Trần Minh Tân ra khỏi cái đèn đường.
Sau khi Trần Minh Ta bị cô kéo ra, nóng giận lớn tiếng nói: “Cô làm gì vậy… tôi muốn… vợ tôi, bà xã…”
“Còn không lên xe, bà xã anh sẽ không cần anh nữa đâu!” Tô Ánh Nguyệt đen mặt uy hiếp anh.
Không ngờ câu nói này lại lập tức có hiệu quả, lời vừa dứt, Trần Minh Tân liền nghiêng ngả lảo đảo đi về xe.
Tô Ánh Nguyệt thở ra một hơi thật dài.
…
Cô không có chìa khóa biệt thự Trần Minh Tân, chỉ đành đưa anh về nhà mình.
Vừa vào nhà, Tô Ánh Nguyệt khóa cửa xong, Trần Minh Tân đã lập tức nhào tới.
“Bà xã, bà xã…”
Tô Ánh Nguyệt không muốn cãi cọ với một con ma men.
Giữ nguyên tư thế bị anh ôm trên người, cô kéo anh vào nhà tắm.
Mở nước lạnh ra xối thẳng trực tiếp lên người anh.
Uống say rồi mà cũng muốn đến giày vò cô, cô không có dễ tính thế đâu!
Trong phòng Tô Ánh Nguyệt không bật hệ thống sưởi, bây giờ lại là mùa thu, nước lạnh giội lên người đương nhiên là lạnh đến thấu tim.
Trần Minh Tân dựa vào tường, mái tóc đen bị nước làm cho ướt sũng.
Anh híp nửa con mắt nhìn cô, giọng nói có chút tủi thân: “Bà xã, lạnh quá…”
Tay Tô Ánh Nguyệt hơi dừng một chút.
Trần Minh Tân đưa cánh tay dài ra ngăn vòi hoa sen trong tay cô lại rồi kéo cô đến, hôn cô.
Cũng không biết người say sao lại khỏe đến vậy.
Tô Ánh Nguyệt giãy không ra, chỉ đành bị anh lợi dụng.
Một lát sau, người đàn ông ôm cô đột nhiên trượt xuống dưới.
Tô Ánh Nguyệt nhanh tay lẹ mắt túm lấy anh, khi cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện anh đã ngủ rồi.
Cứ như vậy mà… ngủ rồi?
Quần áo trên người anh ướt hết, lại không thể cứ thế để anh lên giường ngủ được.
Tô Ánh Nguyệt mất rất nhiều sức lực, kéo anh đến bên giường.
Khi đưa tay muốn cởi quần áo anh, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng cởi cho anh.
Nếu không cởi quần áo mà ngủ như vậy chắc chắn sẽ bị cảm.
Tô Ánh Nguyệt thuyết phục bản thân như thế, về tình về lý đều không thể mặc kệ không quan tâm anh.
Cởi áo còn đỡ, đến khi cởi quần, Tô Ánh Nguyệt bắt đầu hối hận, vì sao ban nãy lại kéo anh vào đó giội nước lạnh cho anh chứ.
Giội nước lạnh cũng không thấy anh tỉnh lại…
…
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy cảm thấy người mình nóng hầm hập như đang ở cạnh lò sưởi.
Cô lật người mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Tối qua rõ ràng cô đã ôm chăn đến sô pha ngủ.
Ngồi phắt dậy lại thấy Trần Minh Tân đang nằm cạnh mình.
Lúc này Trần Minh Tân vẫn đang ngủ, trên mặt có chút đỏ không bình thường.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc, đưa tay sờ trán anh mới phát hiện nóng đến dọa người.
“Trần Minh Tân.” Cô đẩy bả vai anh.
Trần Minh Tân chậm rãi mở mắt, nhìn thấy cô, cánh môi cong lên: “Chào buổi sáng.”
Tô Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ không sao cả của anh, không nhịn được nổi giận: “Chào cái con khỉ, anh bị sốt rồi!”
Trần Minh Tân nghe vậy, đưa tay sờ trán mình: “Hình như có hơi hơi.”
Sau đó anh cử động một chút, cố sức ngồi dậy.
“Đi, đến bệnh viện.”
Tô Ánh Nguyệt nhảy xuống giường muốn đến phòng thay đồ lấy quần áo để thay lại thấy Trần Minh Tân vẻ mặt thần bí, khó lường nhìn cô.
Sau đó chậm rãi phun ra hai chữ: “Không đi.”
“Bị ốm không đến bệnh viện, có phải anh muốn chết trong nhà tôi rồi vu cáo tôi không?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn anh, tìm quần áo cho mình rồi chuẩn bị vào phòng tắm để thay.
Giọng nói bảy bổng, nhẹ nhàng của Trần Minh Tân truyền tới: “Của tôi đâu?”
Cái gì của anh?
Trần Minh Tân dựa vào đầu giường, chăn trượt xuống đến eo anh lộ ra cơ ngực săn chắc…
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên nhớ đến tối hôm qua, cô đã cởi… sạch quần áo anh rồi.
Sắc mặt cô trong nháy mắt trở nên có đủ mọi loại sắc màu.
“Quần áo anh đều ướt hết rồi.” Cho nên cô mới cởi đó.
“Ừ.” Trần Minh Tân trả lợi một tiếng dường như lâm vào trầm tư, lại nói: “Là em làm ướt?”
Câu này sao nghe nó cứ kỳ kỳ, ý anh là, cô cố ý làm ướt quần áo anh sau đó cởi ra?
Tô Ánh Nguyệt vẫn không tìm được lời phản bác, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.
Thay quần áo xong đi ra, phát hiện Trần Minh Tân vẫn đang dựa vào đầu giường, đôi mắt khép hờ.
Vừa nãy anh còn có thể nói lại cô, cô cho rằng anh bệnh không nặng nên không để ý anh nữa.
Cô tìm điện thoại anh rồi vứt tới trước mặt anh: “Gọi cho Nam Sơn, bảo anh ấy mang quần áo anh tới đây đi.”
Lời đã dứt nhưng không thấy có phản ứng.
“Trần Minh Tân.” Cô đi đến gọi một tiếng, lại sờ trán anh, rất nóng.
Trần Minh Tân chỉ hơi mở mắt, ánh mắt không có tiêu cự, hiển nhiên là đã sốt đến hồ đồ.