CHƯƠNG 168: KHÔNG SAO, DÙ GÌ CŨNG KHÔNG TỐN TIỀN
Tô Nguyên Minh bước vào, trực tiếp đi ngang qua Trần Minh Tân đang ngồi trên sofa, đi thẳng đến chỗ Tô Ánh Nguyệt.
“Hai tuần qua mọi người đã làm việc rất vất vả, đúng lúc tôi có một người bạn mới mở suối nước nóng, đang trong giai đoạn thử nghiệm, môi trường và cơ sở vật chất đều là hạng nhất. Tôi muốn mời mọi người đi coi như khao mọi người. Ánh Nguyệt, cô cũng đi cùng đi.”
Giọng điệu Tô Nguyên Minh bình tĩnh, giống như bậc cha chú bình thường, cũng giống một cấp trên muốn khao nhân viên.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt biết, chẳng qua là vì chuyện công việc gần đây không thuận, lại thêm vấn đề cảm xúc cá nhân, ông đã để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người, khó mà xây dựng ảnh hưởng đến cấp dưới, cho nên ông ta muốn tìm cách cứu vãn.
Cho nên, ông ta mời mọi người đi chơi suối nước nóng là để lôi kéo lòng người.
Mặc dù cách này rất lỗi thời, nhưng vẫn có tác dụng.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Chuyện này tôi phải hỏi ý kiến của chồng tôi đã.”
Nói xong, cô đưa mắt nhìn sang Trần Minh Tân.
Đúng lúc anh cũng ngẩng đầu nhìn cô, anh nhướng mày nói: “Nếu phó tổng giám đốc Tô đã nhiệt tình chăm sóc cấp dưới như thế, chúng tôi cũng thể phụ tấm lòng của ông được. Đương nhiên là em phải đi rồi, không biết có được dẫn theo người nhà không?”
Hả…
Tô Ánh Nguyệt thầm kinh ngạc, cô cho rằng Trần Minh Tân sẽ không cho cô đi, nhưng không ngờ anh không những không phản đối, mà ngược lại còn muốn đi cùng.
Chuyện này nằm ngoài suy đoán của cô.
Trước khi tới đây, Tô Nguyên Minh đã biết Trần Minh Tân đang ở trong văn phòng Tô Ánh Nguyệt.
Mấy ngày qua, trong lúc vô tình ông ta đều nghe các nhân viên nữ trong công ty nhắc đến bạn trai Tô Ánh Nguyệt, nói cậu ta rất đẹp trai…
Chỉ là, Tô Nguyên Minh xem thường Trần Minh Tân, là một chàng trai không có lai lịch, bối cảnh lớn. Tô Nguyên Minh cảm thấy không cần lãng phí thời gian vào anh.
Lúc nghe thấy anh chủ động hỏi có thể dẫn theo người nhà không, trong lòng ông ta càng xem thường anh hơn.
Không có gia thế thì thôi đi, ngay cả hoạt động công ty cũng muốn đi ké miễn phí, cho dù có đẹp trai đến đâu, mà không có bối cảnh gia thế nâng đỡ thì tất cả đều là phí công mà thôi.
Mặc dù trong lòng tràn đầy khinh thường với Trần Minh Tân, nhưng ông ta vẫn nở nụ cười, gật đầu với anh: “Đương nhiên là được, nếu hai người có bạn muốn đi theo cũng được luôn, dù sao thì suối nước nóng lớn như thế, đi bao nhiêu người cũng được, chút tiền này tôi vẫn chi trả được.”
Câu nói này nhìn có vẻ hào phóng, nhưng lại thầm mỉa mai Trần Minh Tân keo kiệt.
Tô Ánh Nguyệt nghe ra hàm ý trong lời nói của ông ta, sắc mặt trầm xuống.
Nhưng anh đã lên tiếng trước cô.
Nghe thấy lời Tô Nguyên Minh nói, anh nghiêm túc đáp: “Nếu phó tổng giám đốc Tô nói vậy thì tôi yên tâm rồi, đúng lúc gần đây tôi có một người bạn cũng muốn đi suối nước nóng, không ngờ ông lại là người thích giúp người khác hoàn thành ý nguyện như thế.”
“Cậu khách sáo rồi, tôi còn có việc, phải đi đây.” Tô Nguyên Minh nói xong thì hừ lạnh đi ra ngoài.
Ông vốn lo lắng nếu để trợ lý thông báo với Tô Ánh Nguyệt chuyện đi suối nước nóng, cô sẽ không đi, người trong công ty sẽ cho là ông ta và cô không hợp nhau.
Cho nên ông mới đích thân tới tìm cô, cho dù cô không đi cũng ông ta cũng có lý của mình.
Không ngờ nửa đường lại gặp phải cậu thanh niên này, không những đòi đi theo đến suối nước nóng mà còn mặt dày vô sỉ muốn dẫn bạn theo.
Chút tiền này chỉ là chuyện nhỏ, ông chỉ cảm thấy kết giao với Trần Minh Tân sẽ hạ thấp đẳng cấp của ông.
***
Tô Nguyên Minh rời đi rồi, Tô Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh: “Anh nghe giọng điệu ông ta xem, anh xác định chủ nhật muốn đi tới suối nước nóng à?”
Trần Minh Tân nhìn cô với vẻ mặt không sao cả, anh nói: “Đương nhiên phải đi rồi, lát nữa anh sẽ nói với Chính Thành và Nam Sơn, lúc về chúng ta sẽ đi đón Thịt Bò về nhà, cuối tuần cũng dẫn nó tới suối nước nóng luôn.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Đến khi đón Thịt Bò về nhà rồi, cô vẫn không vui.
Trần Minh Tân gọt một quả táo nhét vào tay cô, nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô.
“Người ông ta khinh thường là anh chứ không phải em, em tức cái gì?”
Tô Ánh Nguyệt cắn mạnh vào quả táo, không nói gì.
Thật ra, Tô Nguyên Minh cũng xem thường cô, chẳng qua từ khi cô không quan tâm người nhà họ Tô, cô đã xem nhẹ thái độ của họ đối với cô rồi.
Nhưng ông ta dùng giọng điệu đó để nói với Trần Minh Tân, cô thật sự không vui.
Anh là người ưu tú, một đầu ngón tay của anh có thể tùy ý nghiền nát ông ta thành cặn bã, ông ta có tư cách gì mà nói anh như thế?
“Em không ưa ông ta, không làm được chuyện gì hẳn hoi mà còn hay xem thường người này người kia, nếu ông ta không phải người nhà họ Tô, không biết sẽ ra cái dạng gì nữa?”
Tô Ánh Nguyệt xả hết cơn tức thì thở phào một hơi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trần Minh Tân đứng dậy, xoa đầu cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Em đừng để bụng, là do ông ta đề cao bản thân quá thôi. Anh đi nấu cơm, em chuẩn bị chút đồ ngày mai mang theo.”
“Vâng.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu, như chú mèo xù lông vừa được chủ nhân vuốt ve đã trở nên ngoan ngoãn ngay.
Anh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng đáng yêu, phải làm sao đây…
Tô Ánh Nguyệt đang gặm táo chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô xoay người nằm nhoài lên sofa, hắng giọng hỏi anh: “Mà này, bằng củ anh là bằng gì vậy?”
“Hai bằng thạc sĩ đại học HF.” Trần Minh Tân trả lời câu hỏi của cô rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Để lại một mình Tô Ánh Nguyệt đang ngơ ngác ở đó.
Hai bằng thạc sĩ ở trường đại học hàng đầu thế giới, anh mười bốn tuổi đã bắt đầu khởi nghiệp, chắc chắn sẽ rất bận rộn và vất vả, vậy mà còn phải dành thời gian cho việc học nữa…
Tô Ánh Nguyệt thất thần gặm quả táo trong tay, nếu không phải ngày ngày cô nhìn anh ăn cơm rửa mặt, cô thật sự cảm thấy anh không phải người bình thường.
***
Sáng hôm sau, lúc cô thấy Nam Sơn và Bùi Chính Thành trước cửa, khóe miệng khẽ giật giật, không ngờ anh lại làm thật.
“Ông chủ, bà chủ, chào buổi sáng.” Giọng điệu của Nam Sơn rất thoải mái, dù sao cũng sắp được ra ngoài chơi, anh ta sắp điên đầu vì công việc rồi.
“Chào buổi sáng.” Tô Ánh Nguyệt nói xong thì xoay đầu, hỏi nhỏ Trần Minh Tân: “Anh thật sự gọi Nam Sơn tới đây à?”
Nam Sơn vẫn luôn quản lý Ngọc Hoàng Cung trên danh nghĩa thay cho Trần Minh Tân, ai là khách quen của Ngọc Hoàng Cung, hầu hết đều biết anh ta.
“Không sao, dù gì cũng không tốn tiền.” Anh vừa nói vừa để hành lý vào cốp sau.
Tô Ánh Nguyệt đi theo anh, thầm nhìn nhận lại cuộc đời.
Cô cảm thấy cách hiểu của cô về người giàu có như anh hoàn toàn không giống nhau.
Mỗi ngày anh đều có thời gian tới đón cô tan làm, nấu cơm, biết tham gia ké hoạt động của công ty vợ mình, đã thế lại còn dẫn bạn theo nữa.
Đúng rồi, cô phải gọi cho An Hạ.
Giờ An Hạ vẫn một nửa được coi là trợ lý của cô, cô cũng sẽ giao cho An Hạ một số dự án nhỏ để cô ấy độc lập làm, nhưng chung quy cũng chỉ là nhân viên bình thường mà thôi, sẽ không được thông báo tham gia hoạt động này.
Trần Minh Tân đã không cần sĩ diện như thế, thì cô cũng dứt khoát gọi An Hạ tới đây luôn, dù sao cũng không tốn tiền…